Thần Y Cuồng Thê: Quốc Sư Đại Nhân, Phu Nhân Lại Chạy

Chương 176: Trừng phạt (1)



Edit: Cò Lười
Beta: MAC

Phong Như Khuynh híp mắt, cười lạnh lùng: “Hiểu lầm? Ta thấy việc này không có cái gì hiểu lầm, ngươi muốn mưu triều soán vị, ta cần phải nói cho phụ hoàng biết!”

Khóe miệng Lưu Vân Tiêu khẽ run rẩy, trong lòng hắn hối hận vô cùng, sớm biết như thế thì hôm nay đã không tiến hoàng cung thể hiện, đang êm đẹp đến trêu chọc nhóm người này làm gì?

“Công chúa, tấ cả những chuyện vừa rồi đều là hiểu lầm, Lưu gia ta từ trước đến nay đều trung thành và tận tâm với bệ hạ, hơn nữa nữ nhi ta lại là phi tử của bệ hạ, ta soán vị làm cái gì? Công chúa ngươi hoàn toàn hiểu lầm ta…”

“Vậy sao vừa rồi ngươi còn muốn đánh ta?”

Phong Như Khuynh tới gần Lưu Vân Tiêu, giọng nói không khỏi mang theo vài phần uy hiếp. Nụ cười trên mặt Lưu Vân Tiêu cứng đờ, xác thật thiếu chút nữa hắn đã không nhịn xuống được, nhưng không phải cuối cùng vẫn không động thủ sao?

“Người đường đường là công chúa Lưu Vân Quốc, cho ta một trăm lá gan ta cũng không dám khi dễ người.”

Nếu không có lão tướng quân xen vào, có lẽ cuối cùng Lưu Vân Tiêu sẽ không khống chế được tay mình.

Tiếc là... lão già kia cũng đột phá đến Linh Vũ giả rồi.

Hắn còn chưa ngu đến nỗi đi đối phó với hai người cấp bậc Linh Vũ giả.

“Lưu Vân Tiêu, lão già nhà ngươi thật to gan!”

Nạp Lan lão gia tử cũng mặc kệ có hiểu lầm cái gì hay không, hắn giận tím mặt, giọng nói lạnh lẽo: “Ở trong hoàng cung còn dám khi dễ Khuynh Nhi. Hôm nay, Lưu thị các ngươi ai cũng đừng nghĩ đến việc rời đi!”

Lưu Vân Tiêu mồ hôi lạnh chảy càng nhiều, hắn không dám tiếp tục ở hoàng cung làm mọi chuyện xấu hơn, nếu như khiến bệ hạ chú ý tới đây, hắn sợ thật sự là đi không được.

“Lão tướng quân, ta nói tất cả việc này đều là hiểu lầm thôi, nếu sớm biết rằng đó là linh thú quan trọng của công chúa, ta nhất định không dám như thế.”

Nói xong, Lưu Vân Tiêu liền liên tục khẳng định đây là hiểu lầm, tuyệt đối không nguyện ý thừa nhận là do ông ta cố ý làm!

“Ngươi nói đây là hiểu lầm, nhưng Lưu phu nhân đã chính miệng nói, đây là linh thú của Phong Như Sương, còn bức bách ta đem linh thú giao ra, việc này không biết có phải cũng chỉ là hiểu lầm hay không?”

Khuôn mặt già của Lưu Vân Tiêu tức khắc trầm xuống , ánh mắt sắc bén quét về phía sau nhìn Phong Như Sương cùng Lưu thị.

Sắc mặt Phong Như Sương tái nhợt, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Phong Như Khuynh.

Nàng rõ ràng biết nàng ta không có khả năng nói ra những lời này.

Vì sao Phong Như Khuynh lại kiên quyết muốn kéo nàng ta xuống nước.

Nàng ta vô tội.

“Nhị công chúa cùng Lưu thị đã làm chuyện sai thì mặc cho công chúa xử trí, ta sẽ không can thiệp.”

Lưu gia vốn là nhân tình bạc bẽo.

Hơn nữa Lưu Dung cùng Phong Như Sương đã không còn tác dụng, ở hoàng cung lại làm ra chuyện này, hắn cũng không cần thiết phải bảo vệ các nàng nữa.

Huống chi, hai nữ nhân này cũng không có tác dụng gì quá lớn. Nếu không phải vị đại nhân kia dặn phải chiếu cố các nàng, hắn đã sớm vứt bỏ hai người này.

“Ngoại công!” Phong Như Sương cắn môi, nước mắt chảy xuống.

Nhìn ngoại công của Phong Như Khuynh đối xử với nàng ta xem, mặc kệ trước đây Phong Như Khuynh cư xử tệ bạc với ông ta như nào, cuối cùng ông ta vẫn luôn bảo vệ nàng ta. Nhìn lại nàng, quả thực chính là cách biệt một trời một vực. Nàng không rõ, vì sao Phong Như Khuynh lại may mắn như thế, có nhiều người che chở nàng ta như vậy, mà nàng thì cái gì cũng đều phải dựa vào chính mình?

“Một khi đã nói như vậy,” Ánh mắt Phong Như Khuynh thoáng hiện lên chút âm lãnh, cười tủm tỉm: “Ông ngoại, nghe nói quân doanh đang thiếu người để huấn luyện phải không? Chúng ta đưa Phong Như Sương đi rèn luyện mấy tháng giúp nàng giảm bớt lệ khí đi.”

Sắc mặt Phong Như Sương lập tức trắng bệch, một tia huyết sắc cũng không có.

Nàng ta muốn đẩy nàng vào quân doanh?

Chỗ địa phương khổ cực kia có ai ngu mà đến?

Huống chi, quân doanh là địa bàn của Nạp Lan gia, nàng bị đưa đi, còn có thể yên ổn sống qua ngày sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.