Thần Y Cuồng Thê: Quốc Sư Đại Nhân, Phu Nhân Lại Chạy

Chương 56: Hội giao lưu (1)



Edit: MAC

Beta: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết

“Két két!”

Viên Hầu bốn tay lôi kéo ống tay áo Phong Như Khuynh, lại chỉ hướng bồn tắm bên cạnh, giống như muốn nói với Phong Như Khuynh rằng nó đã đổ nước tắm vào cho nàng.

Hai con Linh Thỏ cũng nhảy xuống nhảy lên, thúc giục nàng nhanh chân đi tắm rửa.

Phong Như Khuynh nhìn thân thể tiết ra dầu mỡ, ghét bỏ nhăn mày: “Trước kia rốt cuộc ‘nàng’ ăn bao nhiêu dầu mỡ? Tiểu Hầu, ngươi lại múc thêm nước tắm cho ta. Linh Thỏ, hai ngươi tiếp tục giữ cửa, không được để bất kì kẻ nào đi vào.”

Hai con Linh Thỏ ngoan ngoãn gật đầu, vèo một tiếng chạy nhanh ra cửa, giống như hai tôn thần canh giữ cửa không hề nhúc nhích.

Dầu mỡ trên người Phong Như Khuynh quá nhiều, chỉ một thùng nước không thể rửa sạch sẽ hết, cho nên nàng liên tiếp tẩy rửa bốn lần mới rửa sạch cơ thể không còn sót lại chút gì.

Da thịt nàng vẫn sáng bóng như ngọc, hoàn mĩ không tì vết như cũ.

Đứng trước gương, ánh mắt Phong Như Khuynh hơi ngẩn ra, tay nàng hung hăng nhéo thịt mỡ hai bên hông, trong mắt hiện lên kinh ngạc.

“Ta thật sự…. gầy?”

Trước đây nguyên chủ nặng 250 cân, là người béo nhất Lưu Vân quốc. Thân hình nặng như vậy, nếu muốn giảm cân xuống thực sự rất gian nan, cho dù dùng linh dược cũng không có khả năng lập tức từ người béo nhất trở nên hài hòa.

Nhưng mà…

Phong Như Khuynh rõ ràng cảm giác được eo mình gầy một vòng, càng không có bất kỳ hiện tượng hóa lỏng* nào.

*Người béo khi giảm cân nhanh thường mất mỡ nhưng lớp da vẫn bèo nhèo như cũ.

“Hiệu quả dược thiện này còn tốt hơn ta tưởng tượng.” Phong Như Khuynh cười tủm tỉm xoa cằm.

Nếu như dùng dược thiện thêm vài lân, nàng tất sẽ giảm béo thành công.

Chẳng qua, nếu nàng lập tức gầy đi sẽ tạo chấn động không nhỏ. Trước khi trở nên hoàn toàn trưởng thành, nàng không muốn khiến những người đó chú ý tới.

Cho nên... việc giảm béo phải từ từ.

Phong Như Khuynh dùng hết sức đẩy cửa phòng ra, nàng cảm thấy hôm nay mặt trời thực là đẹp.

Mà khoảng cách được ngủ với Quốc sư lại càng gần thêm một bước.



Phủ Công chúa.

Trong sân rải đầy lá rụng, Thanh Linh vất vả dọn dẹp số lá rơi. Nàng lau mồ hôi trên trán, ngước mắt lên đã trông thấy thiếu nữ đang đi về phía mình.

Ánh mắt Thanh Linh ngây ngốc, nàng cảm thấy, hình như hôm nay công chúa có chỗ nào đó khang khác?

Đúng rồi… Hình như người… Gầy đi?

“Công chúa”. Thanh Linh hơi nhíu mày, đau lòng nói: “Có phải gần đây đồ ăn trong phủ quá kém không? Ngài có muốn nô tỳ đi tìm bệ hạ nói một tiếng để bệ hạ tìm một đại trù tay nghề tốt đến đây, công chúa ơi ngài đói đến gầy rạc rồi.”

Trước giờ công chúa đều kén ăn, chắc chắn là do tay nghề nữ đại trù quá kém, khiến công chúa đói gầy rồi.

“Không cần đâu,” Phong Như Khuynh mỉm cười, “Gần đây ta đang tu luyện, đây là kết quả rèn luyện của ta. Mặt khác, từ nay đồ ăn trong phủ công chúa lấy thanh đạm là chính, kỵ đồ dầu mỡ.”

Cũng may mấy ngày gần đây nàng luôn chăm chỉ chạy bộ buổi sáng, coi như đây là lí do giải thích nàng giảm bớt cân, bằng không để người khác biết nàng chế ra những loại linh dược đó, khả năng sẽ gây bất lợi với Lưu Vân quốc.

“…”

Thanh Linh trợn tròn mắt, công chúa thật sự giảm cân?

Vì sao chứ?

Trước đây ngay cả vì Liễu công tử, công chúa còn chưa bao giờ nghị lực như thế, bây giờ nàng lại vì Quốc Sư mà làm được đến mức này?

Xem ra, địa vị Quốc Sư ở trong lòng công chúa … cao hơn Liễu công tử nhiều.

“Đúng rồi, gần đây Liễu Ngọc Thần không tới tìm ta chứ?”

Trước khi rời đi, Phong Như Khuynh nghĩ tới chuyện gì đó, bèn quay đầu nhìn Thanh Linh và hỏi.

Thanh Linh ngẩn ra, nàng phục hồi lại tinh thần, lắc đầu nói: “Từ sau ngày Liễu công tử bị Tuyết Lang quăng ra ngoài thì không thấy xuất hiện nữa."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.