Cách đây 20 năm, đương thời đệ nhất kiếm khách Hàn Vô tung hoành thiên hạ với tuyệt kỹ kiếm pháp – Lưu Vân, hai mươi mốt chiêu, thiên biến vạn hóa, quét ngang giang hồ không có đối thủ. Cũng cùng lúc đó, xuất hiện một vị võ lâm cao thủ bí ẩn, lúc nào cũng một thân huyền y, gắn mặt nạ bằng bạc, khiêu chiến vô số cao thủ đương thời, chưa một lần bại, cuối cùng đệ nhất kiếm khách cùng người bí ẩn này tỷ thí với nhau, hai người ngang tay không phân thắng bại, từ người xa lạ hóa thàng bằng hữu rồi tri kỷ, chỉ trong một khoảnh khắc hoặc cũng là cả đời…..
Cách đây hai mươi năm, thiên hạ lưu một câu truyền thuyết, có được tứ tuyệt tất có thiên hạ. Tứ tuyệt ở đây, là văn tuyệt Đế Y – tài hoa hơn người, mới mười lăm tuổi đã khiến cho các bậc thi nhân, cúi đầu cam bái hạ phong hơn thế nữa quẻ bói của người này đặc biệt hiệu nghiệm, có thể nói là nắm định thế sự trong lòng bàn tay, tuy nhiên người này hành tung xưa nay vô định, thần long thấy đầu không thấy đuôi. Võ tuyệt dĩ nhiên là nói đến Hàn Vô, võ công độc bộ thiên hạ, một mình có thể quét ngang thiên binh vạn mã, hơn thế nữa người này tinh thông bày binh bố trận, duy ngã độc tôn, cả đời chỉ mong có thể được một lần bại. Y tuyệt không thể không nói đến lão ngoan đồng Dung Cơ, với biệt hiệu ‘thánh thủ cứu thế’ một bàn tay vung lên có thể dễ dàng cướp lấy không biết bao nhiêu là sinh mạng từ trên tay Diêm vương, nhưng không hiểu vì nguyên do gì, cũng vào gần 20 năm trước, đột ngột biến mất khỏi nhân thế, như là một cái mê. Cuối cùng, tài tuyệt, kinh tài tuyệt diễm, không những võ công hơn người mà thiên hạ biết đến ngài như một bậc chú kiếm sư danh chấn, những thanh kiếm cho ngài tạo ra, điều có thể nhấc lên phong tinh huyết vũ của võ lâm, có lẽ ngán ngẫm với nhân thế tham lam, cũng gần hai mươi năm trước, vị thiên hạ đệ nhất chú kiếm sư này, hủy kiếm, từ đó không bao giờ luyện kiếm nữa….
Bốn người này, là địch nhân, là bằng hữu đồng thời cũng là tri kỷ của nhau, mối quan hệ hết sức phức tạp, song đó là chuyện của họ, bây giờ quay lại hai nhân vật đang tỷ thí của chúng ta nào ^^
Trần Ngôn, đệ tử duy nhất của Minh Lam, võ công của một trong vị tứ tuyệt này hầu như truyền hết cho người này, cũng may, Trần Ngôn tư chất không tệ cùng thêm bản tính cần cù vì thế hơn hai mươi tuổi đã xếp vào danh thập đại công thủ đương thời, sau này người này vì tình mà buồn chán sa sút không có ý chí tinh thần, Minh Lam từng nhiều lần khuyên nhủ nhưng không có kết quả cuối cùng chỉ còn biết thở dài yêu cầu đệ tử duy nhất của mình thực hiện nguyện vọng của bản thân, chỉ mong thời gian qua đi có thể xoa đi nỗi đau trong lòng, Trân Ngôn tuy vì kiều thê tử mà sống không bằng chết nhưng ân của ân sư trọng như núi, vì vậy không thể không theo
Mà Lạc Khanh Nhan, vì lời nói của Dung Cơ cho nên không thể không tỷ thí, xem ra cuộc tỷ thí này có chút ép buộc à nha, nhưng mà không sao, cái gọi là càng đánh càng hăng, mà kẻ có võ công càng cao lại càng khao khát đối thủ ngang sức, cho nên hai mươi chiêu đầu tiên, từ ban đầu có chút không khoái nhưng đến những chiêu tiếp theo, hai người điều dồn tâm dồn lực đối phó với nhau
Nếu như Trần Ngôn chưởng pháp cùng kiếm pháp thiên về dương cương mạnh mẽ đầy bá đạo, thì Lạc Khanh Nhan kiếm pháp lại hướng về linh hoạt, tinh tế, trong nhu có cương mà trong cương cũng không thiếu vài phần âm nhu, cùng với thân hình phối hợp gần như là hoàn hảo, khiến cho Trần Ngôn cũng không khỏi lắp bắp kinh hãi, thiếu niên này võ công thâm sâu không lường được, chưa nói về kiếm pháp quỉ dị mà nội cung cũng cao vô cùng, còn cao hơn cả hắn, Trần Ngôn một thoáng nhăn mi, thiếu niên này tuổi không lớn, há có thể có nội lực cao cường như vậy?!
Hai người tử triền lạn đánh hơn trăm chiêu, Trần Ngôn dần dần hưng phấn, hiếm khi có đối thủ mạnh như vậy cho nên y hầu như là dùng toàn lực ứng phó, vừa đánh vừa tìm cách phá chiêu thức của đối thủ. Lạc Khanh Nhan nét mặt vẫn trước sau không thay đổi, khóe miệng như có như không tươi cười càng khiến cho người ta khó phán đoán suy xét, Lạc Khanh Nhan thật sự rất là thưởng thức người này, nàng thừa nhận, nếu không có thiên niên liên trợ giúp nhất định không là đối thủ của người này, người này nội lực thâm sâu, võ công rất chắc, chiêu nào ra chiêu đó, có đôi khi nhìn vô lực lại uy mãnh mười phần, nếu người này có thể thu vào dưới trướng thì lại vô cùng tốt, nghĩ đến đây, Lạc Khanh Nhan cong lên khóe miệng….
Hai canh giờ hai người so chiêu, đứng xung quanh là đám cao thủ của Huyết sát các, nhìn các chủ cùng vị bạch y thiếu niên tỷ thí với nhau mà bọn họ không khỏi chóng cả mặt, xưa nay các chủ của bọn họ ít khi triển lộ võ công cho nên bọn họ cũng không rõ ràng lắm nhưng bây giờ nhìn mới thấy, càng thấy lại càng khâm phục, nhưng là đối với Lạc Khanh Nhan lại càng thêm phần sùng bái, dĩ nhiên rồi, võ lâm cao thủ, nhất là những người có võ công cao cường lại càng có phần ngạo khí, muốn bọn họ phục tùng trừ phi có thể quang minh chính đại thắng bọn họ, mà vị bạch y thiếu niên này, tuổi nhỏ đã có võ công như vậy cao thâm quỷ dị đã đủ khiến cho bọn họ tôn trọng rồi, huống chi bây giờ lại đang chiếm thế thượng phong trong cuộc tỷ thí này
Cuộc tỷ thí này có thể nói là gần như đi vào hồi kết, ai cũng có thể thấy được, Trần Ngôn dần dần rơi vào thế bí, chiêu thức gần như bị Lạc Khanh Nhan phá giải rồi vây trụ, có thể nói là ‘bị bức đến đường cùng’ Lạc Khanh Nhan khe khẽ mỉm cười, vung tay một cái, Xích Ảnh theo nội lực mà bị chấn động, bay về hướng Trần Ngôn, với tốc độc có thể nói là nhanh như thiểm điện, mọi người đứng quanh đó điều bị chấn động, mở to mắt trân trối nhìn Xích Ảnh không chút lưu tình đâm thẳng vào người Trần Ngôn, Trần Ngôn thì ngược lại, y rất trấn tỉnh, lại ẩn ẩn có chút giải thoát, khóe miệng cong cong tiếu dung ôn nhu như nước….
Bỗng, một luồng khí kình phát ra, Xích Ảnh gần xuyên qua cổ của Trần Ngôn thì trệt hướng một bên, xượt qua mái tóc của Trần Ngôn, rồi an vị lên vách tường gần đó, mọi việc diễn ra có thể nói là trong vài tích tắc, khiến cho rất nhiều người, một lát sau mới có thể hoàn hồn…
“ Đa tạ các hạ không giết…” Trần Ngôn ôn hòa cười, chắp tay, tuy là vậy nhưng lưng vẫn thẳng, kiệt ngạo bất tuân, lại nói: “ cuộc tỷ thí này, các hạ thắng, tại hạ khẩu phục tâm phục, Huyết sát các thuộc về các hạ” nói đoạn lấy trong lòng ra khối mộc bài, đại diện các chủ của Huyết sát các, đưa cho Lạc Khanh Nhan, Lạc Khanh Nhan vươn tay nhận lấy, khẽ liếc mắt nhìn Trần Ngôn, rồi đảo qua đám người nơi đây, cầm lệnh bài, khẽ xoay vào cái, một cái ấn nhẹ như lông hồng, khối mộc bài, hủy, thành bụi….
Nhìn thấy vậy, đám người ở đây chỉ còn biết trầm mặc, thiếu niên này khiến cho bọn họ thị giác đánh vào quá sâu, có chút không rõ, Lạc Khanh Nhan có chút hài lòng nhìn thái độ của đám người nơi đây, mới mở miệng lên tiếng: “ từ hôm nay ta là chủ nhân của các ngươi, các chủ Huyết sát các, nhận người chứ không phải nhận vật minh chứng, các ngươi đã hiểu….” thật tức cười, đã là các chủ thì là các chủ, phải có lệnh bài để chứng minh?! Giá trị con người lại không bằng một khối mộc bài vô tri vô giác sao, cổ nhân suy nghĩ đúng là rất lạ
“ Là…” đám người cung kính cúi đầu, không một chút dị nghị., Thế giới này, cường giả chính là lão đại, thế thôi
“ Tốt lắm, mọi người lui đi, ta có việc muốn nói với Trần Ngôn….” Lạc Khanh Nhan vẫy vẫy tay, đám hắc y nhân nhanh chóng ‘biến mất’ có thể nói là rất nhanh a, Lạc Khanh Nhan thấy vậy, có chút buồn cười, dường như nàng lại có thêm một đám thủ hạ giống như ‘ Huyền’ a!
“ Không biết các hạ có gì muốn nói?!” Trần Ngôn tủm tỉm cười, ánh mắt không kiên nể gì lại đánh giá thiếu niên này, Lạc Khanh Nhan không ngại để cho y đánh giá, nhún nhún vai, lên tiếng: “ Không có gì, chỉ là muốn hỏi Trần đại ca một chuyện mà thôi?!” Trần Ngôn gật gật đầu, lên tiếng: “ nếu có chuyện gì có thể nói được, tại hạ sẽ không chối từ”. Nói thật, hắn cũng có ấn tượng rất tốt với thiếu niên này, cao ngạo nhưng không khinh địch, sau tiếu dung ôn hòa là một mặt đa nhân cách không ai thấu được, người này… thực sự nguy hiểm!
“ Dường như lúc nãy Trần đại ca thực sự muốn chết, giải thoát a….” Lạc Khanh Nhan khe khẽ cười
“ Là vì kiếm pháp của các hạ quá tốt…” Trần Ngôn khách sáo đáp, có điểm chột dạ, như là cảm thấy thiếu niên này có thể đọc hết được tâm sự của y vậy, bất chợt có chút vô thố
Lạc Khanh Nhan nhìn thẳng vào mắt Trần Ngôn, thanh âm không mặn không nhạt, song lại có chút gì ‘ý vị thâm trường’: “ Trần đại ca a, chết là phương pháp giải quyết nhanh nhất nhưng cũng không phải là tốt nhất”
Trần Ngôn im lặng nhìn Lạc Khanh Nhan, một lúc sau mới thở dài, nặng nhọc nói: “ Các hạ có việc gì cứ nói thẳng…”
Thật không thú vị, Lạc Khanh Nhan lắc lắc đầu, nàng đang muốn cùng hắn chơi trò mập mờ khó đoán, hắn lại nói toạc ra như vậy thì còn gì ý nghĩa cơ chứ, Lạc Khanh Nhan nhếch môi cười: “ đại khái là, nếu như Trần đại ca sau khi thực hiện được lời hứa với sư phụ của mình có thể buông tay nhân gian để trọn tình nghĩa với ái thê thì ta không còn gì để nói, còn nếu như Trần đại ca suy nghĩ kỹ thì có thể đến tìm ta, phó các chủ Huyết sát các, dẫu sao còn trống…”
Nghe vậy, Trần Ngôn có chút cả kinh nhìn về phía Lạc Khanh Nhan, nhíu mày hỏi: “ sao các hạ lại biết….” chuyện của hắn có thể nói là ít ai rõ, thiếu niên này sao lại biết được
Lạc Khanh Nhan nhìn y, cười: “ Mị Ảnh các là của ta”
“ Đứng đầu thiên hạ về tình báo, Mị Ảnh các?!” Trần Ngôn khẽ thì thầm, rồi bỗng nhiên bật cười: “ các hạ tại sao lại có hứng thú với ta, ta ngoài võ công ra thì dường như chả có tài cán gì” cười có chút tự giễu. Lạc Khanh Nhan phe phẫy chiếc phiến, vân đạm phong khinh, nói: “ có thể khiến cho Huyết sát các duy trì vị trí như vậy trong nhiều năm mà không có ai dám khiêu chiến, tài vụ tích lũy không thiếu, Trần đại ca, ngài chẳng qua là không muốn chứ không phải không có thể a”
Trần Ngôn trầm mặc….
Lạc Khanh Nhan không nói nữa, dẫu sao thì sống chết của người này, nàng không thể xen vào….
Mãi một lát sau, Trần Ngôn lên tiếng, giọng điệu có chút nghi hoặc: “ ngươi… muốn tranh đoạt thiên hạ?!”
Lạc Khanh Nhan bỗng dưng bật cười khanh khách, có chút đau bụng, tranh đoạt vị trí bá chủ?! Thôi đi, mặc dù nàng thích quyền lực, thích tiền bạc nhưng cũng không rỗi hơn tranh cái vị trí kia, rất mệt a, nàng dẫu sao vẫn thích thiên về phía hưởng thụ hơn, Trần Ngôn thấy Lạc Khanh Nhan không kiêng nể gì cười lớn như vậy, có chút rút trừu khóe miệng. Lạc Khanh Nhan buồn cười hỏi lại: “ Trần đại ca sao lại có ý nghĩ như vậy?!”
“ Ngươi bây giờ là Lạc Vân sơn trang trang chủ, lại là Ảnh chủ của Mị Ảnh, lại thêm một Huyết sát các… hầu như thế lực giang hồ cùng kinh thương bị ngươi nắm trong lòng bàn tay, bây giờ chỉ cần binh quyền, ngươi muốn cả thiên hạ, cũng không là việc khó…” Trần Ngôn phân tích
Lạc Khanh Nhan không cho là đúng, đáp: “ dù là vậy cũng không chứng minh ta có ý định đó nha, chẳng lẽ ta là người có dã tâm to lớn như vậy sao…” bỗng dưng khẽ cười, bất giác thanh âm thêm mấy phần tịch liêu, nhàn nhạt… xót lòng: “ ta … chỉ mong, có thể đủ mạnh, đủ cường thể… để hộ hắn một đời vô ưu mà thôi….”
Lạc Khanh Nhan này, cả một đời sở cầu, chính là, người kia có thể một đời không lắng lo, không suy nghĩ vướng bận, tiếu dung vẫn như vậy thuần khiết, ánh mắt vẫn như vậy sạch sẽ…. là đủ rồi….
Thiếu niên, bạch y thắng tuyết, không nhiễm bụi trần, đứng đó, bóng lưng hốt nhiên tịch mịch không nên lời, man mác chút gì đó ưu sầu, nhiễm tẫn nói không nên lời tang thương, như là trải qua mấy đời mấy kiếp vậy…. Trần Ngôn một chốc thất thần, thì ra thiếu niên ngạo nghễ khinh cuồng này, cũng là một kẻ si tình….
Trần Ngôn có chút thở dài…
Rốt cuộc, hỏi thế gian này tình chi một tự…
Mà khiến cho những kẻ dám yêu, cả một đời bi thương….
“ Trần đại ca, hi vọng trước khi kết thúc sinh mệnh của mình, ngươi có thể suy nghĩ thật kỹ, trong bảy ngày, ta chờ tin của ngươi…” nói đoạn muốn xoay người bước đi, Trần Ngôn nhìn bóng lưng của y, khẽ mở miệng: “ nếu như… nếu như có một ngày, người ngươi yêu không còn…. Ngươi sẽ làm như thế nào?!” Lạc Khanh Nhan nghe y hỏi vậy, vẫn không quay đầu nhìn lại, thong thả bước đi, Trần Ngôn nhìn bóng lưng của y, cho đến khi khuất dần, thanh âm chợt vọng lại….
“ ….Nếu như hắn… đi trước ta, ta sẽ dùng cả một đời tưởng niệm hắn, nhớ hắn, dùng hai mắt này thay hắn nhìn thế gian phồn hoa này, dùng hai tay này thực hiện nguyện vọng của hắn, dùng con tim này mỗi một ngày thay hắn cảm nhận cuộc sống dù là mệt mỏi, dù là cô đơn, dù là tịch mịch…. bởi vì, hắn ấy à…. Nhất định sẽ đau lòng, sẽ tự trách nếu như ta đi theo hắn, mà ta… lại luyến tiếc, hắn nhăn mi, dù chỉ là một chút……”
Thanh âm lãng đãng đâu đây, như là sương là khói… nhàn nhạt phiêu đãng khắp một vùng không gian…
Trần Ngôn đứng đó, cũng không biết đứng bao lâu…..
Đợi đến khi chợt hoảng thần, giật mình mới thấy, không biết nước mắt từ khi nào, đã khô trên đôi gò má phong sương rồi….
Khẽ nhắm mắt, gió đêm, lanh lãnh, như là vuốt ve lòng người….
Trần Ngôn chợt hiểu, thật ra, yêu một người, cũng không nhất thiết người kia bên cạnh, dẫu ở hai thế giới, âm dương xa cách thì có sao, thật ra ái nhân của y chưa bao giờ rời xa y, mãi sống trong ký ức, trong tâm trí, trong tâm của y….
Ái nhân, ra đi nhiều năm, nhưng là dung mạo ấy, ánh mắt dịu dàng ấy, âm dung nụ cười, giọng nói nhỏ nhẹ và….. lúc nào cũng an an tĩnh tĩnh bên cạnh y… chưa bao giờ y quên, chưa bao giờ y không ngừng nhớ… vậy sao có thể gọi là ‘chết’ đây?!
Trần Ngôn, chợt cười….
Phải mất gần hai mươi năm y mới nhận ra điều này, thật ngốc quá…
Ngẩng đầu lên cao, nhìn vầng trăng khuyết mê mê ảo như mê hoặc thế nhân, y nhẹ giọng nỉ non: “ Bích Nhi! Kiếp sau tương ngộ…… vẫn ở bên cạnh ta, được không?!”
Gió đêm, lạnh thêm….
Tiếng côn trùng rả rích, vang vọng về đêm tĩnh mịch, càng thêm rõ ràng…
Cây cỏ vui đùa trong gió, như khúc ca thiên nhiên…..