Thần Y Đáng Yêu Của Lãnh Huyết Nữ Vương

Chương 32: Trời sinh một đôi



Ngươi là vương phi của bổn vương…..

Âu Dương Triệt không nghĩ mình sẽ thốt lên như vậy, cho nên lời vừa nói ra, y có chút hối hận. Nữ tử này vốn rất ghét bị áp đặt, y không nên vội vàng như vậy, Âu Dương Triệt bất giác thở dài, mỗi khi đối mặt cùng nữ tử này, y luôn cảm thấy khó khống chế bản thân mình

Lạc Khanh Nhan nghe vậy, yên lặng, phượng mâu lạnh như băng, nhìn Âu Dương Triệt….

Dung Phượng Ca khẽ cắn môi, lại càng ra sức ôm chặt lấy Lạc Khanh Nhan

Không khí giữa ba người, chợt lạnh lùng đến mức khiến người ta phát hoảng

“ Khanh Khanh, ta lại đến đây ^^” bỗng một giọng nói ngả ngớn vang lên, phá tan không khí giữa ba người, Lạc Khanh Nhan quay đầu nhìn nam tử một thân hồng y, nét miệng chợt cong lên, khiến cho người ta bất giác nổi tóc gáy

“ Lại đến…” còn Dung Phượng Ca nhíu nhíu mày, quyệt miệng, ánh mắt hết sức ai oán nhìn Lạc Khanh Nhan, Nhan Nhan đúng là chọc hoa đào rất nhiều mà, Lạc Khanh Nhan vỗ vỗ vai Dung Phượng Ca như là an ủi, ‘ta cũng không muốn a, bọn họ điều rỗi hơn thôi’

“ Ôi! Khanh Khanh có khách sao, ta lại đến không đúng lúc à?!” Tư Đồ Nhiễm nhìn Âu Dương Triệt, rồi quay sang vấn Lạc Khanh Nhan

‘Ngươi có bao giờ đến đúng lúc đâu…’ Lạc Khanh Nhan thầm nghĩ

“ Vương gia, dường như ta đã nói rõ với ngài ta là Lạc Khanh Nhan, không phải là Lạc Vân Linh, trí nhớ không kém như vậy đi?!” Lạc Khanh Nhan cười lạnh

“ Ta…”. Âu Dương Triệt khẽ mím môi, cũng không rõ vì sao lại không thể nói nên lời phản bác được

“ Được rồi, ân oán giữa ngài và Lạc Vân Linh, hai năm trước một mũi tên độc coi như là giải quyết, ta không hi vọng ngài đến đây làm phiền ta…” Lạc Khanh Nhan lạnh nhạt nói

“ Tên độc?!” Âu Dương Triệt chợt cau mày, có chút khó hiểu, hai năm trước mũi tên là y bắn nhưng cũng tránh chỗ yếu hại, hơn thế nữa làm gì có độc trong đó

“ Thì ra hai năm trước mũi tên đó là ngươi bắn, hảo ác độc >”<” Dung Phượng Ca quyết định chán ghét Âu Dương Triệt, người này thật là đáng ghét, độc của hai năm trước nếu không phải là y thì e rằng Nhan Nhan đã mất mạng rồi, người này vẻ ngoài ánh tuấn tiêu sái không ngờ nội tâm lại ‘thâm độc’ như vậy, haizz! Đúng là không thể nhìn bề ngoài mà đánh giá mọi việc được nha

“ Ta.. không có..” Âu Dương Triệt muốn giải thích, lại không biết giải thích như thế nào, có chút bất lực, Lạc Khanh Nhan quả thật mất hết kiên nhẫn với hai nam nhân kia rồi, lâu lâu mới có cơ hội cùng Dung Phượng Ca ‘tán tỉnh’ ấy mà hai cái tên nam nhân ‘rỗi hơi’ này đến phá đám, đúng là ….. được rồi, nàng nhẫn, ai biểu hắn là chiến thần vương gia, cũng không thể thất lễ được, nàng còn chưa có đủ thực lực để mà đấu đá với hắn

“ Nhan Nhan, để hai người này cho ta giải quyết, được không?!!” Dung Phượng Ca nhỏ giọng bên tai Lạc Khanh Nhan thầm thì, rất nhỏ… Lạc Khanh Nhan nhìn nhìn y, thấy y hết sức kiên trì bèn gật gật đầu, được rồi, nàng ngồi im chờ xem diễn vậy, Dung Phượng Ca bình thường dịu ngoan như tiểu bạch thỏ nhưng khi bị nhạ giận sẽ tạc mao như con mèo nhỏ, trông khả ái vô cùng, nàng thật muốn xem ^^

E hèm! Hai nam nhân này là tình địch của y, cho nên người giải quyết là y mới đúng nha, Nhan Nhan là của y, không ai có thể cướp được, Dung Phượng Ca nhìn nhìn Âu Dương Triệt cùng Tư Đồ Nhiễm, sau đó ôn hòa cười…

Được rồi, với cái khuôn mặt mười phần nhạ họa của Dung Phượng Ca, mỗi khi cười rộ lên đủ sức khiến cho nam tử lạnh lùng nhất cũng phải cúi đầu chịu thua, nam nữ thông sát mà, cho nên tiếu dung ôn hòa này của Dung Phượng Ca thật sự rất là, rất là ‘giá trị’ à nha, nhưng mà dẫu sao Âu Dương Triệt nổi tiếng với hai chữ ‘chiến thần’ cũng đâu có vừa, thấy Dung Phượng Ca mỉm cười, đáy mắt chỉ chợt lóe chút kinh ngạc nhưng rất nhanh liễm đi, còn Tư Đồ Nhiễm thì, mấy tháng nau có lẽ đã quen rồi cho nên cũng không có tác dụng gì lớn lắm

Chiêu thứ nhất, mỹ nhân kế coi như hoàn toàn thất bại, Dung Phượng Ca bĩu môi, xem ra chiêu này chỉ có tác dụng với Nhan Nhan thôi!!

“ Tam vương gia, ta gọi ngài như thế được?!” Dung Phượng Ca lên tiếng

“ Ân!” Âu Dương Triệt không biết tiểu cô nương này định chơi trò gì, nhưng nhìn thái độ cũng biết Lạc Khanh Nhan, thập phần để ý đến vị ‘cô nương’ này, cho nên y cũng không thể thất lễ được, bèn ứng phó đáp lời. Dung Phượng Ca cũng không thèm để ý đến thái độ của y, bèn nói tiếp: “ tam vương gia, chuyện lúc xưa ta không thèm nhắc đến, như Nhan Nhan đã nói, ân oán giữa ngài và nàng ấy, mũi tên kia cũng đã kết thúc xong, như vậy vì cớ gì lại tìm đến phiền hà chúng ta?!”

“ Ngươi là ai?!” Một lần nữa, Âu Dương Triệt hỏi trực tiếp Dung Phượng Ca, ánh mắt lạnh như băng đánh giá người này, trước ánh mắt lãnh nếu băng sương khiến cho bao nhiêu kẻ khiếp sợ ấy, Dung Phượng Ca thái độ vẫn thập phần thản nhiên, không chút cau có, y chỉ mỉm cười, ôn nhu như nước, thanh âm thập phần êm tai: “ Dung Phượng Ca, ái nhân của Nhan Nhan, câu trả lời này, tam vương gia đã hài lòng…”

“ Lạc Khanh Nhan là nữ nhân…” Âu Dương Triệt cường điệu lặp lại lần nữa

“ Ta biết nha….” Dung Phượng Ca gật đầu

“ Các ngươi hai người là nữ nhân, há có thể cùng chung một chỗ…” Âu Dương Triệt khẽ cau mày

“ Nhưng ta cũng đâu nói ta là nữ nhân?!” Dung Phượng Ca nhún nhún vai, có chút nghịch ngợm nhìn Lạc Khanh Nhan, rồi quay sang đối diện cùng Âu Dương Triệt, thanh âm lạnh nhạt hẳn đi: “ tam vương gia, ngài yêu Nhan Nhan sao?!”

Câu trả lời của Dung Phượng Ca, Âu Dương Triệt còn chưa ‘nhấm nháp’ hết thì câu hỏi tiếp theo của Dung Phượng Ca khiến cho Âu Dương Triệt có chút ăn không tiêu. Yêu?! Dĩ nhiên là có, nhưng là trực tiếp nói ra lời, y làm không được, có lẽ là chưa bao giờ nói, cho nên cũng không biết nói thế nào, cũng có lẽ là cao ngạo, là tự trọng cho nên không dễ dàng nói ra yêu ngữ với bất kỳ ai, bởi vì y là chiến thần vương gia, là lạnh như băng cao ngạo vô tâm vô tình Âu Dương Triệt

“ Ngay đến hai tiếng yêu thương ngài còn nói không nên lời thì có tư cách gì mà xen vào chuyện giữa ta và Nhan Nhan, hơn thế nữa, nếu yêu của ngài là tổn thương… thì đừng bao giờ nói tiếng ‘yêu’ bởi vì đó là ích kỷ, là hủy hoại mà thôi…” Dung Phượng Ca cười nhạt, đôi con ngươi xinh đẹp nhìn thẳng vào đôi ưng mâu của Âu Dương Triệt, gằn từng tiếng

“ Ngươi…. Láo xược…” thẹn quá thành giận, Âu Dương Triệt quát lớn, vung tay phách nhẹ Dung Phượng Ca, mang theo ba thành công lực, nhưng dù vậy đối với không võ công Dung Phượng Ca cũng gây tổn thương không nhỏ, một hàng huyết đỏ sẫm từ trong khóe môi tràn ra, thê diễm không thốt nên lời, Lạc Khanh Nhan không nghĩ Âu Dương Triệt sẽ ra chưởng lực, cho nên không đề phòng, thấy Dung Phượng Ca bị thương, lửa giận trong người bùng lên, không lưu tình gì phách cho Âu Dương Triệt một chưởng, Âu Dương Triệt có chút hối hận khi mình ra tay với Dung Phượng Ca, nhưng ngay sau đó bị Lạc Khanh Nhan một chưởng phách đến, lùi mình về phía sau, sắc mặt trắng bệch…

“ Ngươi không sao chứ?!” Lạc Khanh Nhan khẽ chau mày nhìn Dung Phượng Ca, vươn tay lau đi máu nơi khóe miệng, nàng… chán ghét thứ sắc màu diêm dúa đó trên người hắn, Dung Phượng Ca mỉm cười, nhẹ giọng đáp: “ ta không sao, tam vương gia đã rất lưu tình rồi…”

“ Âu Dương Triệt, từ nay về sau đừng để cho ta gặp lại ngươi….” Lạc Khanh Nhan gằn từng tiếng, vẫy vẫy tay cho ảnh vệ xuất hiện ‘tiễn khách’, Âu Dương Triệt bị Lạc Khanh Nhan bổ cho một chưởng, lục phủ ngũ tạng rối bời cả lên, nữ nhân này từ khi nào nội lực lại thâm sâu như vậy, khiến cho y trở tay không kịp, hôm nay tạm thời không thể bàn tiếp được nữa, Âu Dương Triệt lạnh nhạt nói hai tiếng “tái kiến” sau đó dùng khinh công bay đi mất, trước khi đi còn không quên ‘lườm’ một phát về phía Dung Phượng Ca, Âu Dương Triệt nghiến răng nghiến lợi khi thấy Dung Phượng Ca câu ra ý cười thập phần ‘khiêu khích’. Nam nhân này không thuần lương như vẻ bề ngoài, sau một bài học đau đớn, đáng thương Âu Dương tam vương gia của chúng ta mới hiểu được, Dung Phượng Ca đồng học chính là rất ‘tiểu nhân’ a!

Lại nói đến ma giáo giáo chủ yêu nghiệt Tư Đồ Nhiễm của chúng ta, qua cuộc đối thoại giữa Âu Dương Triệt và Dung Phượng Ca thì y rốt cuộc biết được hai tin tức vô cùng ‘oanh động’ đối với y. Thứ nhất, nam nhân bạch y phiêu diêu mười phần trích tiên công tử, trang chủ của Lạc Vân sơn trang mà y muốn ‘kết bằng hữu’ lại là nữ tử, bỏ qua trong lòng chợt lóe kinh hỉ, Tư Đồ Nhiễm trầm tư. Xưa nay chưa bao giờ y nghĩ đến Lạc Khanh Nhan lại là nữ tử, không những bề ngoài tuấn mỹ mà hơn hết là thái độ cùng năng lực của người này khiến cho y khó có thể tin người này lại là nữ tử. Có nữ tử nào lại mạnh như vậy không?! có nữ tử nào lại tâm ngoan, tâm cơ thâm trầm, đùa giỡn tính kế đến mức lô hỏa thuần thanh như nữ tử này?!  mấy tháng nay ‘bám theo’ phần nào cũng hiểu rõ cá tình cùng thái độ của người này mỗi khi xử lí một sự việc khiến cho y càng tin phục nhưng bây giờ có người nói với y người này là nữ tử, quả thật là sấm sét giữa trời quang a, nữ tử này nhất định là.. quái vật, Tư Đồ Nhiễm tự an ủi bản thân mình như vậy…

Còn người kia, Dung Phượng Ca… vẻ ngoài ngay cả thiên hạ đệ nhất mỹ nhân cũng chào thua vài phần lại là nam nhân, Tư Đồ Nhiễm quả thật thấy càng khó tin hơn việc Lạc Khanh Nhan là nữ tử, khẽ nhu nhu mi tâm của mình, Tư Đồ Nhiễm cố gắng tiếp nhận sự thật này, nhưng là Tư Đồ Nhiễm rốt cuộc cũng không hiểu được, thấu được tính cách của nam nhân ‘họa thủy’ này, nhiều lúc đơn thuần khiến cho người ta cảm thấy ‘phát sợ’ nhiều lúc giảo hoạt khiến cho người ta không thể ngờ đến, nhiều khi ôn nhu ‘dịu ngoan’ còn hơn cả nữ tử ấy vậy mà khi tức giận lên lại mười phần nam tử khí khái, khiến cho người khác không thể khinh nhờn….

Hai người này, quả thật là ‘rất kỳ cục’ rồi

Trời sinh một đôi… hốt nhiên trong đầu của Tư Đồ Nhiễm hiện ra bốn từ này

“ Hai vị, xem ra ta quả thật đến không đúng lúc, hẹn lần sau vậy…” Tư Đồ Nhiễm thở dài, đi ra ngoài, y cần phải bỏ chút thời gian thu xếp lại chút tin tức này đã, quả thật rất nhiễu loạn đầu óc của y mà. Thấy bóng lưng gần như là ‘hoảng loạn’ của Tư Đồ Nhiễm, Dung Phượng Ca chợt bật cười…

“ Ngươi nha, đừng lấy bản thân mình đùa như vậy….” Lạc Khanh Nhan khe khẽ thở dài, nam nhân cứ ngốc ngốc lấy bản thân mình phạm hiểm, quả thật không yêu quý bản thân mình chút nào, khiến cho nàng tức chết đi được, nhưng là đáng giận hơn là nàng lại không thể phát hỏa với hắn, vì sao ư?! Vì….

“ Có Nhan Nhan mà…” Dung Phượng Ca bật cười khanh khách, mười phần tin tưởng, lần này ván cá cược y lại tiếp tục thắng không phải sao?! cố ý nói khích tam vương gia để bị nhận một chưởng, Nhan Nhan nhất định sẽ phát hỏa, khi ấy tam vương gia đó dù có tìm mọi cách ‘cứu chữa’ đi chăng nữa cũng vô dụng rồi, dù sao Nhan Nhan rất bao che khuyết điểm thôi ^^

“ Ngươi thật là….” Lạc Khanh Nhan quả thật chỉ còn biết cười khổ thôi, người này lâu lâu dùng một chút tiểu kế, nàng phải biết phối hợp thôi, cũng may Âu Dương Triệt dùng lực không sâu, chỉ bị thương nhẹ, nếu không nàng nhất định không tha cho hắn, Lạc Khanh Nhan lạnh lùng cười

“ Nhan Nhan, ta là thần y…” Dung Phượng Ca khe khẽ cười, cho nên mấy nội thương nho nhỏ này đối y chả là gì cả

“ Lần sau đừng lấy bản thân mình phạm hiểm, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi…” Lạc Khanh Nhan giọng điệu có chút nguy hiểm, mắt đẹp híp lại, nhìn chằm chằm Dung Phượng Ca, Dung Phượng Ca nhanh chóng gật gật đầu, lúc này không nên chọc giận Nhan Nhan a, nếu không y nhất định sẽ bị ‘chỉnh’ đó

“ Haiz! Ngươi cũng không cần như thế, ta vốn không để ý đến hắn…” Lạc Khanh Nhan thở dài, vùi đầu trong cổ của y, vươn tay ôm lấy thắt lưng của y, nhàn nhạt lên tiếng, nhìn thấy người này vì nàng ‘ghen’ nàng dĩ nhiên cảm thấy rất vui, nhưng là với điều kiện đừng lấy bản thân mình ra làm trò đùa. Dung Phượng Ca tủm tỉm cười, vươn tay ôm lấy Lạc Khanh Nhan, dùng mặt cọ cọ vùng cổ của nàng, giống như một chút mèo nhỏ lười biếng, y lên tiếng: “ nhưng là ta vẫn rất lo lắng nha, Nhan Nhan vĩ đại như vậy, cho nên sẽ có rất nhiều người ái mộ, vì thế Phượng Ca phải nhanh chóng ra tay giải quyết thôi”. Phải chặt đứt ý tưởng ngay từ ngày đầu tiêng, bóp nát ngay từ trong nôi để đừng có mầm tai vại, điều này y biết mà

“ Nhan Nhan là của ta….” Dung Phượng Ca khẽ thì thầm…

Lạc Khanh Nhan là của Dung Phượng Ca

Nhan Nhan là của Phượng Ca…..

Từ lúc sơ ngộ, điều này như một hạt giống đã gieo mầm từ trong ý thức, trái tim của y, không thể nào dứt ra được…

Là của y…. không ai, không có gì có thể chen vào được…. không ai….

Bất chợt, ánh mắt của Dung Phượng Ca chợt lóe lạnh như băng, đôi con ngươi hóa đỏ, như huyết, rồi nhanh như cắt chợt liễm đi, không ai thấy được…..

“ Dung Phượng Ca….” Lạc Khanh Nhan lên tiếng, thanh âm thập phần nghiêm túc

“ Ân?!”

“ Ta không phải là của ngươi…” Lạc Khanh Nhan lên tiếng, thanh âm hết sức bình thản, như là mây bay nước chảy: “ ngươi là của ta mới đúng….”

Dung Phượng Ca chợt cười…..

Khẽ nhắm mắt, khóe môi dương lên, xinh đẹp….

Mãi một lát sau, mới từ từ lên tiếng, thanh âm nhẹ nhàng mà từ tính, lãng đãng ôn như tựa như sương tựa như khói

Ừ! Ta là của Nhan Nhan….

Dung Phượng Ca… là của Lạc Khanh Nhan…..

Hết chương 32

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.