Vũ Văn Sư, thành chủ cơ quan thành, từng một thời điên đảo võ lâm. Nhưng tiếc thay, những kẻ có tài điều bạc phận, người này là một bí ẩn, không ai biết y ra sao, cũng không rõ y dung mạo như thế nào, không biết khi nào y đến cũng chả rõ khi nào y đi. Y như một cái mê, bí ẩn mà người đời sau không thể nào hiểu hết được mà cũng chính vì vậy, cũng ít ai nói về y. Y mất khi mới có ba mươi tuổi, nhưng thành tựu y để lại nhiều không đếm xuể mà một trong những thành tựu ít ai biết đến chính là cơ quan trong thôn Hoa Vĩ này
Đường vào cơ quan chẳng khác nào một hang núi, Lạc Khanh Nhan đứng trước cửa hang, một thoáng trầm tư, yên tĩnh không một tiếng động. Mạc Ly cũng không nói gì, im lặng đứng bên cạnh còn thôn trưởng đã về sau khi cáo biệt cùng Lạc Khanh Nhan
Khóe môi khẽ nhếch lên tiếu dung, tràn đầy thâm ý, nụ cười mang đầy ý vị nhưng khó ai đoán được, là tự tin, là ngạo mạn, hay là…. Cười để che dấu đi chút hoảng loạn trong lòng?!
“ Đi thôi…” Lạc Khanh Nhan khẽ mở miệng, sau đó thong thả bước vào ‘hang động’ thái độ thong dong thập phần điềm tỉnh, không chút nào hoang mang lo lắng khi bước vào nơi này, cái nơi đã khiến cho không ít cao thủ giang hồ bỏ mạng.
Mạc Ly khẽ gật đầu, sau đó sóng vai mà đi cùng Lạc Khanh Nhan, không phải là phía sau hay phía trước mà là kề bên. Phía sau của nàng, tuyệt đối phải là người nàng tin tưởng, còn nam nhân tên gọi Mạc Ly này, hiện giờ chỉ có thể nói là thuộc hạ mà thôi, cho nên an toàn nhất chính là sóng vai đi cùng nhau
Vào được vài bước, hang động đã không còn chút ánh sáng nào nữa, lấy ra trong lòng khỏa dạ minh châu, ngay lập tức, hang động sáng trưng lên, như là bên ngoài. Đứng bên cạnh, Mạc Ly nhìn thấy khỏa dạ minh châu này, đôi con ngươi một thoáng ám lại, nhanh như thiểm điện. Như là trong vô thức, trong đầu y hiện lên bốn từ ‘dạ quang thanh châu’. Mạc Ly khẽ chau mày, cũng không rõ vì sao khi nhìn thấy viên dạ minh châu này, trong ý thức của y lại quen thuộc đến như vậy, xua đi trong đầu ý nghĩ kỳ quái, rất nhanh y khôi phục thái độ nhất quán lạnh lùng như thường ngày, đi theo bên cạnh Lạc Khanh Nhan
Tiếng gió rít gào như từ bên trong động vọng ra, chỉ trong một sát na, Lạc Khanh Nhan ngay lập tức xoay mình một chút, tránh được mũi ám tiễn không biết từ nơi nào chui ra. Một thoáng rùng mình, Lạc Khanh Nhan không khỏi kinh ngạc, không phải đâu, chỉ mới đơn giản vô một chút này, nàng cũng hết sức chú ý không dám đụng chạm cơ quan nào, thế mà từ đâu bay ra mũi tên này vậy?!
Vũ Văn Sư quả là danh bất hư truyền, không hổ là đệ nhất thành chủ cơ quan thành. Lạc Khanh Nhan không khỏi kính phục đi lên, từ đó mỗi bước đi càng thêm cẩn thận
“ Chủ nhân, cơ quan này thực sự lợi hại…” Mạc Ly trầm ngâm
“ Đúng vậy! cẩn thận…” Lạc Khanh Nhan gật đầu, tiếp tục bước về phía trước
Được rồi, lại nói về tiểu Phượng Ca đáng yêu của chúng ta, sau khi Lạc Khanh Nhan đi khỏi, y cũng chả thể ngủ được gì, thao thức cả đêm thế là hậu quả hôm sau thì ai cũng dự đoán được, chính là y ‘đi làm’ với hai con mắt gấu mèo vô cùng ‘dễ thương’ khụ! ừ thì dù gì y cũng là mỹ nhân, mà còn là một đại mỹ nhân cho nên dù mang mắt gấu mèo đi chăng nữa có chăng cũng chỉ là khả ái vô cùng mà thôi ^^
“ Công tử, không được khỏe sao, có cần nghỉ một lát không?!” thấy Dung Phượng Ca uể oải hơn ngày thường, Ảnh Nhất hết sức quan tâm hỏi. Cũng phải thôi, người này chính là bảo bối của chủ nhân bọn họ, nếu có chuyện gì xảy ra thì bọn họ chết chắc a
Dung Phượng Ca nghe vậy, lắc đầu đạm cười: “ không có gì!”
“ Tỷ tỷ xinh đẹp, tiểu Ngư đến rồi đây…” chưa thấy người đã thấy thanh âm, không phải ai khác chính là tiểu bằng hữu Tiểu Ngư đáng yêu của chúng ta. Hắc hắc, nó đã me từ sáng đến giờ, không thấy ‘ca ca đáng sợ’ kia bên cạnh tỷ tỷ xinh đẹp nữa, nó mới dám mò đến đây
“ Tiểu Ngư đến rồi sao, lại đây…” Dung Phượng Ca ôn hòa cười, bây giờ y cũng chả còn muốn phân bua với đứa bé giờ y là ca ca chứ không phải tỷ tỷ nữa, bởi vì dù có nói trăm lần, đứa nhỏ này vẫn vậy, thật là đáng buồn a
“ Tỷ xinh đẹp hảo, hai vị thúc thúc hảo…” Tiểu Ngư rất là lễ phép chào hỏi Dung Phượng Ca cùng Ảnh Nhất và Ảnh Nhị. Hai Ảnh cảm thán, bọn họ cũng đâu có lớn tuổi gì đâu a, cũng xấp xỉ với Dung công tử, vì cớ gì lại gọi bọn họ là thúc thúc mà gọi Dung công tử là ‘tỷ tỷ xinh đẹp’ đâu?!
Ảnh Nhất cùng Ảnh Nhị kéo kéo khóe miệng, không trả lời. Mà tiểu bằng hữu Tiểu Ngư cũng không thèm để ý, chạy đến chỗ Dung Phượng Ca, vươn tay kéo tay áo của y, nhỏ giọng lên tiếng: “ tỷ tỷ, hôm qua mẹ của Tiểu Ngư lên núi, mang về một nam nhân bị thương rất nặng nha, có thể hay không giúp người kia, người kia rất đáng thương”. Máu chảy rất nhiều đó, nhất định sẽ chết người!
“ Sao không đem hắn đến đây?!” Dung Phượng Ca nhẹ giọng cười, xoa xoa đầu tiểu hài tử. Tiểu Ngư chu môi nói: “ hắn rất nặng, tiểu Ngư mang không nỗi, hơn nữa mẹ nói tỷ tỷ vất vả nhiều rồi, không nên làm phiền tỷ tỷ….”
“ Được rồi, chúng ta về nhà của Tiểu Ngư đi….” Dung Phượng Ca gật đầu đáp ứng, sau đó mang theo ‘dụng cụ’ theo tiểu hài tử về nhà của nó, Ảnh Nhất cùng Ảnh Nhị dĩ nhiên là đi theo bảo hộ rồi. Mặc dù có chút nghi hoặc, nhưng Ảnh Nhất cùng Ảnh Nhị không thể ngăn cản Dung Phượng Ca được, vì chủ nhân có dặn, chỉ cần theo sau bảo vệ Dung công tử là được, còn mọi chuyện thì cứ theo ý tử của Dung công tử
“ Ngươi có thấy có gì đó không ổn không…” Ảnh Nhất nhẹ giọng nghi vấn
“ Không rõ, chỉ là lòng có chút thấp thỏm thôi, có lẽ chúng ta lo xa quá…” Ảnh Nhị lắc đầu, nhàn nhạt thở dài
“ Việc đến đâu thì tính đến đó vậy, chủ nhân chắc cũng rất nhanh sẽ về…” Ảnh Nhất khẽ cau mày
“ Ừ! Bây giờ cũng chỉ như vậy mà thôi…”
Ảnh Nhất cùng Ảnh Nhị thầm thì suy tính thì Dung Phượng Ca cũng vừa đến nhà của Tiểu Ngư. Đó là một căn nhà gỗ mộc mạc, như bao căn nhà trong thôn khác, phụ thân của Tiểu Ngư mất sớm, nhà chỉ có hai mẹ con, cũng nhờ bà con láng giềng giúp đỡ, mới an ổn sống qua ngày. Vừa bước vào cổng, thì mẹ của Tiểu Ngư cũng thấy được, nhanh chóng ra đón
Mẹ của Tiểu Ngư, một thiếu phụ bình thường, dung mạo có thể nói là bình thường, nhưng là mang theo một chút khí chất ấm áp, yên ấm bất giác khiến cho người ta cảm thấy có hảo cảm. Dung Phượng Ca ôn nhu cười: “ Tiếu phu nhân, Tiểu Ngư nhờ ta đến xem giúp người bệnh”
“ Làm phiền cô…. Công tử…” mẫu thân của Tiểu Ngư ôn thanh cười cảm tạ, quả thật nàng cũng định qua đó nhờ vị thần y này xem giùm, chứ nam nhân kia quả thật bệnh nặng quá, cứ phát sốt liên tục, nàng không dám mạo hiểm
“ Không có gì, cứu người là trách nhiệm của đại phu mà….” Dung Phượng Ca khe khẽ cười, sau đó bước vào nhà. Mẫu thân của Tiểu Ngư có chút sững sờ, sau đó mới theo sau. Vị cô nương tự xưng là ‘Dung công tử’ này, quả thật đẹp, chỉ ôn nhu cười khẽ thôi cũng khiến cho nàng dù là nữ nhân cũng bị câu đi năm phần hồn phách, quả thật là….. họa thủy hồng nhan
Trên chiếc giường đơn sơ, nam nhân tướng mạo đặc biệt dễ nhìn, chỉ có điều bị thương quá nặng, mất máu quá nhiều mà sắc mặt trắng bệch, tăng thêm một phần quỷ dị. Vươn tay bắt mạch cho nam nhân, Dung Phượng Ca một thoáng chau mày
“ Người này bị thương rất nặng, tâm mạch hao tổn, lục phủ ngũ tạng điều bị thương” Dung Phượng Ca trầm giọng lên tiếng
“ Vậy… hắn….” mẫu thân của Tiểu Ngư lo lắng
“ Không có gì, chỉ là vấn đề trị liệu hơi lâu chút mà thôi…” Dung Phượng Ca trấn an
“ Vậy thì tốt rồi…..”
“ Ngươi sao rồi?!” Lạc Khanh Nhan lạnh nhạt hỏi
“ Không có gì…” Mạc Ly đáp, thanh âm áp lực mười phần, có chút suy yếu, cắn răn rút mũi tên ra, điểm huyệt cầm máu. Chuyện là hai người đi đến được nửa đường, tránh rất nhiều cơ quan ám tiễn, độc trùng….. thì cuối cùng cũng có chuyện xảy ra, Mạc Ly bị trúng một mũi tên, đồng thời cùng Lạc Khanh Nhan rơi xuống một cơ quan khác
“ Cầm lấy….” Lạc Khanh Nhan lấy ra trong lòng lọ thuốc chữa thương đưa cho Mạc Ly, Mạc Ly vươn tay nhận lấy, nói lời cảm tạ. Lạc Khanh Nhan im lặng dựa vào một góc trong ‘mật động’ khẽ nhắm mắt. Tính ra đi cũng gần bảy canh giờ, tránh hàng trăm cơ quan, không mệt mới là lạ, nàng… cũng cần nghỉ ngơi một chút, như vậy mới có thể nhanh chóng lấy được Hắc ngọc
Mạc Ly lấy kim sang dược bôi lên vết thương, một chút lành lạnh, một chút ngứa ngứa khiến cho vết thương của y nhanh chóng giảm đau, nhiều lắm. Dược này quả thật rất quý. Nữ nhân này, cứng miệng nhưng cũng thật mềm lòng. Tuy nói nếu y tha chân sau nàng ta sẽ mặc kệ y sống chết nhưng mà chẳng phải cũng ra tay cứu giúp đó sao, bất giác Mạc Ly nhìn về phía Lạc Khanh Nhan, đôi con ngươi vốn lạnh băng không cảm xúc chợt lóe qua nhu hòa
Nếu như Mạc Ly biết, Lạc Khanh Nhan chẳng qua muốn cứu hắn một mạng, là vì nàng cần người giúp để lấy được Hắc Ngọc thì không biết sẽ nghĩ như thế nào đây
Nếu như, Mạc Ly biết, Lạc Khanh Nhan chẳng qua lo lắng Dung Phượng Ca sẽ thắc mắc Mạc Ly ở đâu?! Mà nàng không muốn nói dối hắn, cho nên tiện tay cứu hắn một mạng mà thôi, thì Mạc Ly đáng thương của chúng ta, sẽ lại nghĩ như thế nào đây?!
Lạc Khanh Nhan mà là cứng miệng mềm tâm ư?! Đúng là điều khó tin nhất trên đời
Tâm của nàng, đã từ lâu hóa đá, hóa băng, lãnh cứng rắn, như là khối sắt ngàn năm từ lâu rồi
Nó, đối ai cũng có thể cứng rắn đến tàn khốc được, ngay cả đối với chính bản thân mình thì có thể thiện tâm với ai?!
Tâm của Lạc Khanh Nhan ấy à, duy nhất mềm mại, duy nhất thiện tâm, chính là dành cho Dung Phượng Ca mà thôi…..
“ Chủ nhân…..” Mạc Ly khẽ mở miệng
“ Ân?!” Lạc Khanh Nhan vẫn nhắm mắt, thanh âm trầm thấp, đáp lại
“ Ta có một điều vẫn thắc mắc, ngài có thể giải đáp được không?!”
“ Mạc Ly, hôm nay ngươi có vẻ nói hơi nhiều”
“ Đúng vậy, hôm nay không biết có còn sống sót ra khỏi đây không, cho nên ta vẫn muốn hỏi chủ nhân một chuyện, nếu không thực sự thắc mắc trong lòng, có chết cũng không yên a….” lần đầu tiên từ lúc Lạc Khanh Nhan cứu mạng hắn đến bây giờ, Mạc Ly mới có thái độ ngoài vẻ lạnh băng hằng ngày, thay đổi chút giọng điệu hài hước, thanh âm bất chợt nhu hòa, mà tiếu dung lại nhàn nhạt như gió xuân
Trong một sát na, Lạc Khanh Nhan khẽ run mi mắt, nhưng rất nhanh, Mạc Ly không thấy được. Mãi một lúc lâu sau, tưởng chừng Lạc Khanh Nhan đã ngủ rồi, thì hàng mi mắt kia khẽ run, đôi con ngươi thanh minh thấu triệt, nhìn về phía Mạc Ly, trong mắt đong đày nét cười, như là cười nhạo, như là cười ngạo nghễ… nhưng đáy mắt lại ngàn năm phi tuyết, không một dao động cảm xúc, Mạc Ly tâm khẽ run một chút, như là từ trong sâu thẳm nội tâm, đôi mắt kia, y từng gặp qua….. là lúc nào?!
“ Chẳng phải ngươi có chuyện hỏi ta sao?!” Lạc Khanh Nhan tự tiếu phi tiếu nhìn Mạc Ly
Mạc Ly thu lại thái độ thất thần của mình, ngẩng đầu đối diện cùng Lạc Khanh Nhan, thanh âm nhẹ nhàng nhưng vô hình chung mang theo khí phách, rất kiên định: “ ngài cùng Dung cô nương, quan hệ là như thế nào?!” Hắn rất rõ nàng, vị chủ nhân này của hắn, dù vẻ bề ngoài có tuấn mỹ như thế nào đi chăng nữa, dù có khí phách ngạo nghễ ngang tàng như thế nào, dù mạnh mẽ tàn khốc đến đâu… chung quy vẫn là nữ tử. Ngay từ đầu y đã nhận ra….. cũng từng giật mình, từng nghi ngờ nhưng là ở chung về lâu…. Y quan sát rất kỹ, người này mười phần chính là nữ nhân
“ Dung cô nương?!” Lạc Khanh Nhan khóe miệng co rúm lại, có chút buồn cười: “ nếu như tiểu Phượng Ca của ta nghe được, ngươi như thế này gọi hắn, hắn nhất định sẽ không tha cho ngươi”
“ Chủ nhân, dù Dung cô nương có vận nam trang đi chăng nữa, rốt cuộc cũng là nữ nhân mà….” Mạc Ly nhún nhún vai
“ Được rồi, nam nhân thì sao mà nữ nhân lại như thế nào, hắn…. chính là Dung Phượng Ca, Dung Phượng Ca của ta mà thôi, ngươi chẳng lẽ không biết quan hệ giữa hắn cùng ta?!” Lạc Khanh Nhan nhàn nhạt nói. Nàng bình thường chẳng lẽ biểu hiện không tốt, chẳng lẽ Dung Phượng Ca không giống ái nhân của nàng sao?!
Mạc Ly thật sự giật mình, y khẽ run một cái: “ vậy…. ngài chính là yêu Dung cô nương sao?! dù cho cả hai cùng là nữ tử.”
Dù sao nói Dung Phượng Ca là nam nhân, cũng chẳng ai tin, trừ phi vạch áo hắn ra cho người xem mà thôi, nhưng là nam nhân của nàng, ai dám phi lễ, trừ phi người kia ngại sống nhiều lắm, Lạc Khanh Nhan lạnh nhạt cười: “ nữ cũng thế, nam cũng được, Lạc Khanh Nhan chính là yêu hắn, Dung Phượng Ca mà thôi!”
“ Một người có thể yêu một người, bao lâu?!” Bất giác, cũng không rõ vì sao, Mạc Ly lại thốt nên như vậy, thanh âm bỗng dưng có chút gì đó nỉ non, chút gì đó tha thiết, không nói nên lời bi ai!
“ Hồng trần phồn hoa, thiên hạ trăm vạn người, có thể gặp được người mình yêu, có thể gặp được người yêu mình, đó đã là thượng thiên cho nhiều lắm ân tình, nếu như không biết năm bắt mà bỏ lỡ, chẳng phải tiếc nuối muôn đời sao?!”
Một người có thể yêu một người bao lâu?!
Câu hỏi này, có mấy ai trả lời được?!
Từ xưa, si nam oán nữ nhiều lắm, người si tình, kẻ tình si……. Khi yêu thề non hẹn biển, cùng sinh cùng tử, nhưng đứng trước vinh hoa phú quý, đứng trước nhiều cám dỗ của thế gian, hai chữ thề nguyền kia chẳng đáng một đồng, ừ thì yêu đó, yêu đến sống đi chết lại, yêu đến điên cuồng mê luyến, nhưng là một người rốt cuộc yêu một người bao lâu?!
Một năm, mười năm, hai ngươi năm….. hay là cả đời…..
Có người phải dùng cả đời để chứng minh
Cũng có người, chỉ dùng dăm ba tháng, ngắn ngủi vài năm cũng đã hiểu rõ….
Tình yêu, xinh đẹp như pháo nổ yên hoa, rực rỡ khiến cho người người chấp niệm, khiến cho người ta theo đuổi, nhưng là……. Khi pháo hoa tàn rồi, có chăng cũng chỉ còn lại, lòng người tiếc nuối không nguôi?!
“ Một người, rốt cuộc có thể yêu một người…. bao lâu?!” Mạc Ly nhẹ giọng nghi vấn. Mà Lạc Khanh Nhan chỉ nhẹ nhàng cười, đôi con ngươi bất chợt nhu hòa, lưu chuyển thâm tình, khóe miệng nhếch lên, thanh âm lãng đãng như là sương là khói: “ không nhiều lắm đâu, chỉ bốn từ mà thôi….”
Mạc Ly nghi hoặc, ánh mắt dao động
Lạc Khanh Nhan khẽ nhắm mắt lại, thoải mái nửa nằm nửa ngồi, lên tiếng: “ đời đời kiếp kiếp”
Lạc Khanh Nhan yêu Dung Phượng Ca được bao lâu?!
Đó là….. đời đời kiếp kiếp
Một thế không đủ, Lạc Khanh Nhan bỗng dưng phát hiện, thì ra mình rất lòng tham, một thế không đủ, cho nên đời đời kiếp kiếp của hắn, chỉ có thể thuộc về mình nàng mà thôi
Mối ràng buộc giữa nàng cùng hắn, không chỉ là yêu, mà còn là cố chấp, mà còn là…. duy nhất chấp niệm
Hắn…. là ánh sáng duy nhất của nàng, trong thế giới âm u đen tối của nàng, hắn là điểm sáng duy nhất mà nàng dùng mọi sức nắm lấy, không thể buông tay
Đã từng, muốn đuổi ánh sáng kia đi, vì sợ nó sẽ nhiễm tối
Đã từng, muốn bóp chết nguồn sáng kia, vì sợ nó bị cướp đi
Đã từng, muốn bôi đen điểm sáng kia, vì sợ nó rời đi
Đã từng,…..,nhiều lắm….. đến cuối cùng, nó lại là chấp niệm của nàng
Con người, dù có hắc ám đến đâu, vẫn khao khát…. Một chút ánh sáng, hướng về dương quang là bản năng của con người
Con người, dù đáng sợ đen tối đến đâu, tâm vẫn còn một góc mềm mại đó, đó là phần thiện của con người, nếu mất đi… cũng không còn là người nữa
Mà… không nghi ngờ gì nữa, góc mềm mại thiện tâm cuối cùng của Lạc Khanh Nhan, chính là Dung Phượng Ca!