Thần Y Đáng Yêu Của Lãnh Huyết Nữ Vương

Chương 42: Phẫn nộ – Quên



Thực sự ôn hòa

Lúc nào cũng treo trên môi tiếu dung nhợt nhạt, đôi mắt lúc nào cũng tràn đầy ý cười nghiền ngẫm, chưa từng một lần nổi giận

Quả thật, hai thế Lạc Khanh Nhan tức giận đếm không đến đầu ngón tay. Nhưng mà lần này đây, Lạc Khanh Nhan thực sự phẫn nộ rồi, có cái gì đó, không ngừng áp lực trong lòng nàng, khiến cho nàng như muốn phát điên

Nhìn cả trăm xác chết la liệt, dưới ánh trăng càng tăng thêm một phần quỷ dị

Không thấy được người kia, khuôn mặt của nàng lạnh đến mức khiến cho người ta phát hoảng

Khuôn mặt tràn đầy sát khí, xơ xác tiêu điều, bất giác khiến cho Mạc Ly đứng bên cạnh cũng không khỏi cách xa mấy bước

Khó khăn lắm mới lấy được Hắc Ngọc từ cơ quan của Vũ Văn Sư, thiếu chút nữa mất mạng, thương tích đầy mình, ấy vậy mà đến đây, nhìn thấy tình cảnh như thế này, Lạc Khanh Nhan chưa bao giờ cảm thấy phẫn nộ như vậy, dường như trong một sát na, nàng xúc động đến mức muốn hủy diệt tất cả

“ Chủ nhân….?! Ảnh Nhất cùng Ảnh Nhị vẫn còn sống….”  Mạc Ly đến ngay chỗ hai người, đưa tay xác định mạch đập, một thoáng thở phào nhẹ nhõm. Hi vọng tìm được tung tích của người kia, nếu không nữ nhân kia nổi giận, hậu quả khó mà thừa nhận nỗi. Về tư tâm, quả thật y cảm thấy vui mừng khi Dung Phượng Ca bị bắt đi, nhưng là……

Thanh âm của Mạc Ly đánh thức Lạc Khanh Nhan, khẽ mở miệng, thanh âm tràn đầy hàn khí: “ mang bọn họ về….!” nàng nhất định xem thử, người nào dám cướp hắn khỏi tay nàng, tốt nhất chuẩn bị để nhận lửa giận của nàng đi

Băng Lạc quốc

Hoàng cung

Nếu như đế cung của Hàn Thanh phú quý uy nghiêm thì nơi cung điện Băng Lạc lại giống như một tòa thành thu nhỏ, đặc biệt tinh xảo. Lấy màu trắng của lưu ly là tông chủ đạo, cột ngọc chạm rỗng hoàng long, khung cảnh lấy thiên nhiên làm chính, xung quanh rất nhiều đào thụ, mỗi khi xuân về đào hoa nở rộ, hoa phi vũ đầy trời, cảnh tượng ấy quả thật chẳng khác nào chốn bồng lai tiên cảnh, cung điện Băng Lạc quốc thật sự rất xinh đẹp a!!

Cách đây hai hôm, đế vương sau khi vi hành về cung, mang theo một người vào tẩm cung của ngài, ngoài thái y ra, không ai được phép vào, cả hoàng cung như dậy sóng, rốt cuộc đế vương lần này đi ra ngoài gặp ai mà khiến cho vị thiếu niên thiên tử lạnh lùng này lần đầu tiên đặt cách cho người khác vào cung điện của mình?!

Hậu cung thực sự giờ khắc này đây sóng ngầm mãnh liệt, mỗi người một suy đoán, rằng đế vương ra cung, gặp được người mình thích cho nên đem về cung, với cái tình trạng này, thì người kia nhất định sẽ được ân sủng không ngừng a, nhiều kẻ hâm mộ, cũng không ít kẻ ghen tỵ oán hận. Nói chung mỗi người một suy nghĩ, mỗi người một cách nhìn……

Mà nguyên nhân chính của mọi lời đồn này, giờ khắc này đây lại yên lặng nằm trên long sàng của đế vương, an tĩnh ngủ dung khiến cho người ta cảm thấy dường như mọi chuyện trần thế lúc này chẳng có thể khiến cho y vướng bận

Vương thái y trong cung nhiều năm, từng ba đời hầu hạ đế vương Băng Lạc, đức cao vọng trọng, y thuật siêu quần nhưng lần này đây ngài cũng thực sự bó tay với ca bệnh này, bởi lẽ theo chẩn đoán của ngài, người này rõ ràng không bệnh gì cả, chỉ là cảm xúc hơi mất ổn định mới ngất đi thôi, nhưng vì cớ gì mà người này vẫn ngủ trên giường hai ngày hai đêm, đến hôm nay là ngày thứ ba rồi. Đế vương sốt ruột, không cần nói, chỉ cần nhìn vẻ mặt cũng hiểu rõ a

Trước kia nghe đồn đế vương không thương nữ nhân, chỉ thích nam nhân, ngài còn không tin, bây giờ lại có căn cứ xác minh, dù cho người trên giường kia có đẹp như thế nào chăng nữa, dù cho người kia dung mạo có khuynh thành khuynh quốc ra sao, nhưng sự thật người kia vẫn là nam nhân, mới đầu bắt mạch ngài cũng không khỏi sửng sốt, nhưng mà mạch tượng làm sao có thể dối người a, đế vương nghe vậy, không giận phản cười nữa chứ, thật sự khiến cho ngài bối rốt hết sức mà. Haiz! Cái mạng già này của ngài sao mà khổ thế chứ, quả thực chức nghiệp thái y thật là khó khăn quá mà =’=

Ai da! Vừa nhắc đế vương thì đế vương lại đến rồi, Vương Thái y quỳ xuống hành lễ, thánh thượng Băng Lạc quốc – Lam Quân Băng vẫy tay miễn lễ, hàng chân mày khẽ cau lại, thanh âm rất trầm, như là ẩn nhẫn tức giận, y nói: “ Vương thái y, rốt cuộc hắn khi nào mới tỉnh?!”

Vương thái y lau mồ hôi hột trên trán, âm thầm than thở: “ thưa bệ hạ, thần cũng không rõ. Dường như trong vô thức, vị công tử này không muốn tỉnh, thần thật sự hết cách”

“ Ý ngươi nói là, hắn không bị gì cả, chỉ là không muốn tỉnh thôi sao?!” Lam Quân Băng lạnh lùng lên tiếng. Vương thái y vội vã gật đầu, nói: “ đúng vậy! bệ hạ”

“ Được rồi, ngươi lui đi….” Lam Quân Băng không kiên nhẫn ra hiệu cho Vương thái y lui xuống, Vương thái y âm thầm vui mừng, rốt cuộc thoát khỏi không khí áp lực này rồi, cho nên dùng tốc độ dường như nhanh như cắt, nhanh chóng thu dọn đồ đạc, cúi đầu hành lễ rồi phóng lẹ về phủ. Ai! Ta nói Vương gia gia à, ngài tuổi tác đã cao, không cần vội vàng như vậy, kẻo xảy ra chuyện gì nha ^^

Lam Quân Băng ngồi xuống bên cạnh Dung Phượng Ca, đôi con ngươi yên tĩnh nhìn y, hàng mi mắt cụp xuống, không thấy rõ lắm biểu cảm của vị đế vương trẻ tuổi này

Khi biết Dung Phượng Ca là nam nhân, quả thật y có chút khó thể tin, nhưng là sự thật rành rành ra trước mắt a. Mười năm trước, từng một vị đắc đạo cao tăng nói với y, kiếp số của y, nhất định phụ thuộc vào một nam nhân trên người, khi ấy y chỉ cười nhạt nói “ không tin” ấy vậy mà, bây giờ, dường như vận mệnh của y bắt đầu đi theo quỹ tích vốn có của nó thì phải

“ Dung Phượng Ca, ngươi… rốt cuộc là ai đâu?!” Bất chợt Lam Quân Băng nhẹ giọng nỉ non, như là nói cho Dung Phượng Ca, hay là nói với chính bản thân mình, ngay đến bản thân của y cũng không rõ lắm. Truyền thuyết Diệt thiên là y nghe từ lời mẫu thân, là y xem sử sách. Thế gian này từ lúc khai thiên lập địa, nữ oa vá trời, trải qua không biết bao nhiêu thời gian, bao nhiêu thế hệ, sử sách cũng không thể nói hết, nhưng là câu chuyện về truyền thuyết diệt thiên quả là như sấm bên tai

Ngàn năm xuất hiện một lần, người mang số phận diệt thiên, sinh ra mệnh cách vốn kỳ lại, ngày cất tiếng khóc chào đời, sinh linh lầm than, nạn dịch khắp nơi. Người này hồng nhan họa thủy, nhất định khiến cho thiên hạ này nhuộm đầy máu tươi, nhưng mà tuổi thọ lại không quả hai lăm…..

Nhưng là, lần này đây, không phải hồng nhan mà là lam nhan, hơn thế nữa bản chất của người kia vốn lương thiện như vậy, rốt cuộc có thể diệt thiên sao?! Lam Quân Băng bỗng dưng có chút hoài nghi, nhưng mà nghĩ đến cảnh người kia lam bào nhuộm huyết, yêu diễm tà mị tận xương, Lam Quân Băng đôi con ngươi ám lại, một thoáng suy tư

Lam Quân Băng trầm tư, cho nên không thấy, người trên giường, hàng mi mắt một thoáng khẽ run, rất nhẹ rất nhẹ, đầu ngón tay trắng nõn xinh đẹp khẽ đụng đậy. Lam Quân Băng giật mình, rất nhanh định thần lại, có chút khẩn trương nhìn Dung Phượng Ca.

Mi mắt của y thật sự rất nặng, nặng trĩu nhưng là y như có như không, nghe thấy ai đó đang gọi y. Người kia thanh âm thật sự quen thuộc, quen lắm, thanh âm khàn khàn, ba phần lạnh lẽo, bốn phần thê lương, còn lại là đau xót không thốt thành lời, thanh âm ấy khiến cho y khó chịu, khó chịu đến phát hoảng. Đừng gọi y như vậy, là người nào gọi y như vậy chứ?!….. kia thanh âm nùng hóa thâm tình khiến cho y như si như túy trong đó, muốn dẫy dụa, muốn vùng thoát ra khỏi cái chốn u tối này, y muốn…. muốn gặp người phát ra thanh âm đó

Hơi thở bất giác rối loạn, mí mắt giật giật, mở ra rồi lại đóng lại, cứ liên tục vài lần như vậy, một lát sau, như là thích ứng được với một chút ánh sáng, mí mắt của y mới có thể mở ra, hoàn toàn. Đôi con ngươi vẫn như vậy trong suốt, thanh minh thấu triệt, như nhất uông thanh tuyền khiến cho người ta bất giác không dám nhìn thẳng, dường như chỉ cần nhìn vào đôi mắt kia, là mọi u tốt dơ bẩn của bản thân của mình bị phơi lộ hết vậy, cho nên dù là Lam Quân Băng, y cũng có chút né tránh cái nhìn của Dung Phượng Ca

Cổ họng có chút khô khốc, thanh âm khàn khàn, y mở miệng: “ ngươi… là ai?!”

Lam Quân Băng đã từng nghĩ đến nhiều trường hợp, khi người kia tỉnh dậy, có thể sẽ lạnh lùng đối y, có thể sẽ lãnh nhãn trào phúng y, nhưng thiên tính vạn tính, y lại không ngờ rằng Dung Phượng Ca lại thốt lên với mình như vậy. Ngươi là ai?! Câu hỏi đơn giản, ánh mắt nhìn y như kẻ xa lạ, càng khiến cho y cảm thấy khó chịu, thà rằng người này, lạnh lùng đối y còn hơn

“ Ngươi không biết ta là ai?!” Lam Quân Băng cười hỏi lại, không rõ vì sao, lại thấy đầu lưỡi của mình, đắng chát vô cùng….

Dung Phượng Ca nghiêng đầu, nhìn Lam Quân Băng, rồi lắc đầu, khẽ nhíu mày: “ không biết! ta… tại sao lại ở trong này?!”

Mất trí nhớ?! Trong đầu của Lam Quân Băng hiện lên ba từ này. Nhìn không giống như đang giả bộ, không lẽ người này mất trí nhớ thật sao?! Lam Quân Băng thực sự không rõ, nên vui hay nên buồn nữa, y cười nhạt, nói: “ ngươi…. Là vị hôn thê của ta”. Là vui đùa, hay là sự thật! cũng không rõ vì sao, Lam Quân Băng lại nói như vậy với Dung Phượng Ca. Nói xong lại thấy bối rối, nhưng tâm lại ẩn ẩn vui mừng, nếu như… nếu như người này mất trí nhớ, y có thể lợi dụng….

Nhưng là, Dung Phượng Ca lại rất không đồng ý, y nhìn Lam Quân Băng, thanh âm buồn bực vô cùng: “ ngươi là đang lừa ta sao, ta là nam nhân, ngươi cũng là nam nhân a!” người này đùa cái kiểu gì kỳ cục vậy, bộ là đang sỉ nhục gương mặt của y quá giống nữ nhân sao. Hừ! thế là trong lòng của Tiểu Phượng Ca, Lam Quân Băng tiêu chuẩn là một kẻ lừa đảo

“ Ta biết a, nhưng không ai không chuẩn nam nhân không thể lấy nam nhân!” Lam Quân Băng nhún nhún vai, rất kiên nhẫn giải thích

“ Mới không phải!” Dung Phượng Ca phản bác: “ ta mới không phải hôn thê… cái gì gì đó của ngươi, ta không thích ngươi, người ta thích là Nhan Nhan mà!” Người này nói sàm nói bậy không, y rõ ràng chỉ thích mỗi Nhan Nhan làm sao lại lập gia đình với kẻ khác đâu. Huống chi lại còn một kẻ y chả có ấn tượng gì. Y nhớ rõ, y là đang chờ Nhan Nhan về nha, sao lại…. sao lại đến đây rồi. Vô thức vươn tay ấn ấn mi tâm của mình, đầu của y đau quá, như là trong phần kí ức của y, thiếu cái gì đó vậy….

“ Nhan Nhan?! Lạc Khanh Nhan?!” Lam Quân Băng hỏi

“ Đúng vậy, ngươi biết Nhan Nhan của ta sao?! ta rõ ràng là đang chờ Nhan Nhan về nha, sao tỉnh dậy lại đến nơi đây rồi?!” Dung Phượng Ca quay đầu hỏi Lam Quân Băng

Người này…..

“ Dung Phượng Ca, ngươi thực sự không nhớ ta là ai?!” Lam Quân Băng thanh âm có chút nghiến răng nghiến lợi, đôi con ngươi như nảy hỏa, người này là đang đùa cợt với y sao, mất trí nhớ mà lại nhớ Lạc Khanh Nhan

Lạc Khanh Nhan….

Vì người này, mà Dung Phượng Ca từ một sát nhân cuồng ma bỗng dưng thu tay,  vì người này mà….. Dung Phượng Ca thà hôn mê hai ngày hai đêm cũng không cần tỉnh lại, Lạc Khanh Nhan! nam nhân đó, rốt cuộc có quan hệ gì với Dung Phượng Ca, y chỉ nhìn có một lần, trong ấn tượng! rất tuấn mỹ, đáy mắt ôn hòa tiếu ý nhưng rất lãnh, rất lãnh. Khóe miệng, mang cười nhưng chỉ một cái nhíu mi, bất chợt khiến cho người ta sợ hãi. Là một kỳ nhân, chẳng lẽ hai người này….

“ Không biết!” Dung Phượng Ca rất phối hợp gật đầu cái rụp, chứng thực sự thật.

Lam Quân Băng nhìn Dung Phượng Ca, chợt thở dài

Tức giận, phẫn nộ, ghen ghét…. Cũng hóa thành than nhẹ…..

Dẫu có quên bất cứ ai, lại duy độc không quên được một Lạc Khanh Nhan, hốt nhiên, Lam Quân Băng thực sự rất ghen tỵ với người tên gọi Lạc Khanh Nhan này, thực sự ghen tỵ

“ Hắn, là gì của ngươi?!” Lam Quân Băng thái độ chợt bình thản, bình thản đến kỳ lạ

“ Nhan Nhan chính là của ta nha, à không phải…” Dung Phượng Ca như nghĩ đến điều gì, y cười, rất ngọt ngào, rất ấm áp lại nói: “ ta là của Nhan Nhan mới đúng”. Ai da! Nói cung y là của nàng mà nàng cũng là của y thôi!!

“ Hừ, ngươi một người nam nhân lại phụ thuộc vào nam nhân khác….” Lam Quân Băng thanh âm chợt lạnh lùng vô cùng. Dung Phượng Ca nghe vậy, không giận ngược lại cười lớn hơn nữa, lún đồng tiền như hoa, tiếu dung sáng lạng như vầng thái dương lại không thiếu vài phần ôn tình tha thiết, y bình thản nói: “ thì đã là sao! ta chính là thích như vậy, liên quan gì đến ngươi”. Thật nhiều chuyện! phải nói rằng, Nhan Nhan nói rằng y là của Nhan Nhan, y mừng chết đi được, làm gì để ý đến người khác nghĩ gì, đạo lý thiên hạ là cái gì đâu, chỉ cần y sống được vui vẻ, sống được thoải mái, chỉ cần Nhan Nhan vẫn luôn bên cạnh y thì được rồi, y không cần gì khác cả

“ Ngươi….” Lần đầu tiên trong đời, đế vương bệ hạ của chúng ta cứng lưỡi, muốn nổi giận cũng không thể phát giận, lạnh nhạt cười lạnh: “ vậy thì ngươi chờ Nhan Nhan của ngươi đến cứu ngươi đi”. Hắn không tin, chốn cung đình nghiêm mật, giữa thiên binh vạn mã, người kia có thể đem y thoát ra khỏi chốn này, nói đoạn muốn phất tay rời đi. Nhưng Dung Phượng Ca lại nói: “ ngươi, người này…. Nhan Nhan là ta gọi, ngươi không được phép gọi a. Còn nữa, ngươi để làm chi bắt ta?!” Hắn không có tài sản, không có tài gì, người này bắt hắn làm chi đâu?!

A! nhất định người này biết Nhan Nhan của y gia tài bạc triệu nên bắt y làm con tin tống tiền sao, thật đáng giận mà…. Dung Phượng Ca tức giận nhìn Lam Quân Băng, lập tức ấn tượng về Lam Quân Băng tiếp tục rút lui đến con số âm! Nếu để cho vị đế vương này biết cái đầu của Dung Phượng Ca nghĩ vậy, không hộc máu mới là ạ á. Đường đường đế vương mà lại đi bắt người tống tiền sao, đúng là …. bi ai mà >”<

Lam Quân Băng chợt cười, tiến lại gần Dung Phượng Ca, Dung Phượng Ca trân trân nhìn Lam Quân Băng, Dung Phượng Ca muốn ngồi dậy đối mặt cùng Lam Quân Băng nhưng vì hai ngày y hôn mê, chưa ăn chưa uống gì cả, không có sức, hơn nữa Dung Phượng Ca bi ai phát hiện, Lam Quân Băng cao hơn y đến một cái đầu, dẫu có đứng lên cũng lùn hơn hắn, ai! Cái thân thể bất lương phát dục không điều này, thực sự khiến cho y tức chết mà. Lam Quân Băng còn chưa nói ra lời thì cái bụng của Dung Phượng Ca lại kháng nghị, kêu đói

Dung Phượng Ca thẹn quá hóa giận, mặt mày đỏ bừng hằm hằm nhìn Lam Quân Băng, đáng chết! người này thử cười y xem, nhất định y sẽ cho hắn biết tay, sau đó Nhan Nhan đến rồi, nhất định phải nói Nhan Nhan cho hắn đẹp mặt. Lam Quân Băng không kiên nể gì bật cười sang sảng mà Tiểu Phượng Ca đáng yêu của chúng ta, lại càng đen mặt. Khóe môi chợt cong tiếu dung giảo hoạt, một cái vung tay nho nhỏ, khiến cho vị đế vương vô thức, trúng phải thuốc sổ mà không biết. Xem ra đêm nay Lam Quân Băng sẽ làm bạn với nhà cầu rồi, hắc hắc….

Dao Dao: “ Ai da! Ta nói này, Tiểu Phượng Ca, từ khi nào ngươi lại học xấu như vậy chứ hả, là do Nhan Nhan dạy hư ngươi sao?!”

Tiểu Phượng Ca: “ Hừ! ngươi đừng nói xấu Nhan Nhan, đây là bản lĩnh của ta, Nhan Nhan không có thời gian bên cạnh bảo vệ ta cho nên bản thân dĩ nhiên phải trang bị đầy đủ rồi”

Khanh Nhan: “ Ân! Tiểu Phượng Ca ngày càng thông minh!”

Tiểu Phượng Ca: “ Hì, Nhan Nhan thích là tốt rồi”

Dao Dao: *chấm chấm nước mắt* Phượng Ca thiện lương hiền từ của ta, ai đã tráo đổi vậy a

Hết chương 42

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.