“ Vương phi! vương gia lại đến tìm…” Tiểu Vân lên tiếng
“ Không gặp..” lạnh lùng đáp lại
“ Nhưng là…” Tiểu Vân ấp úng
“ Nói với hắn, ta không có dư thời gian rảnh để mà bồi cùng hắn, bảo hắn đi tìm người khác đi…” nữ tử thanh âm vẫn như vậy lạnh lùng
“ Thế nào, bổn vương muốn gặp vương phi của mình, cũng phải được sự cho phép của vương phi sao…” một giọng nói trầm thấp, không ra hỉ giận xen vào, nam tử vẻ mặt tràn đầy tức giận nhìn nữ tử vẻ mặt điềm nhiên, đang ngồi trên tháp quý phi, thong thả xem sách
“ Âu Dương Triệt, hơn ai hết, ngươi cũng rõ, ta vốn đâu phải vương phi của ngươi?!” Nữ tử cười lạnh, không thèm nhìn nam tử
“ Hừ! đừng quên, là bổn vương dùng kiệu tám người khiêng rước nàng vào phủ…” Âu Dương Triệt lên tiếng
“ Vậy thì sao?! nếu ta nhớ không lầm, vương gia ngài từng nói với ta, chỉ cần ta muốn là có thể rời khỏi vương phủ bất cứ lúc nào?” Lạc Khanh Nhan không nhanh không chậm đáp
“ Đừng mơ!” Nam tử bỗng dưng hét lớn, thanh âm hàn tận xương. Hắn tuyệt đối không thừa nhận khi nghe nữ nhân này muốn đi, lòng ẩn ẩn khó chịu, chỉ là hắn tuyệt đối không cho phép mà thôi
Lạc Khanh Nhan giương mi nhìn nam nhân vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống mình, chợt cười khẽ, tiếu dung đạm đạm như cười như cợt, như là chế nhạo y khiến cho Âu Dương Triệt thật sự muốn giết người, nhưng y cũng chẳng rõ, tại sao y lại không thể ra tay được với nữ tử yếu nhược này, Lạc Khanh Nhan nhìn nhìn y, nghĩ gì đó, bỗng cười lớn hơn…
“ Vương gia a!.. không lẽ là ngài đã… thích ta rồi sao?!” Lạc Khanh Nhan buồn cười vấn, nam nhân quả là rất kì cục, ngươi để ý đến họ, họ lại làm mặt lạnh đối đãi, nhưng khi ngươi hờ hững không thèm quan tâm đến họ, thì họ lại xoay chuyển 180 độ chuyển sang để ý ngươi, thật sự khó hiểu mà
Lạc Khanh Nhan thấy y đỏ mặt tía tai phản bác, nhún nhún vai, không phải thì thôi, cần chi tức giận như vậy a: “ rất tốt! Âu Dương Triệt a, ngươi tốt nhất là đừng bao giờ thích ta, nếu không ngươi sẽ khó sống một đời đấy”
Chậc! ai nói nam nhân này lạnh lùng, thật ra cũng như là một đại nam hài còn chưa trưởng thành thôi, hỉ giận dễ bộc lộ như vậy a, mà đúng ra, thì nam nhân này cũng chỉ mới hai mươi tuổi mà…
Thật ra, Lạc Khanh Nhan không rõ, Âu Dương Triệt y thực sự rất lạnh lùng, rất tàn nhẫn, nhưng là người ta thường nói “ vỏ quýt dày có móng tay nhọn’ nếu như Âu Dương Triệt là vỏ quýt dày thì Lạc Khanh Nhan chính là cái móng tay nhọn kia. Mỗi người chúng ta, sống trong cuộc sống này, điều tự tạo cho mình lớp mặt nạ để bảo vệ bản thân mình, có những người lại tạo cho mình rất nhiều mặt nạ, song đối với người mà mình thực sự rung động, những lớp mặt nạ kia dường như vô hình chung bị một lực lượng nào đó rút đi, chể để lại lớp bản chất thật nhất của mình…
Gần nửa tháng chung sống, gặp thì ít, cũng không đối diện nói gì nhiều, nhưng trên đời có một thứ gọi là ‘ duyên’ là ‘nghiệt’. Âu Dương Triệt gặp Lạc Khanh Nhan, là duyên hay là nghiệt, chưa thể nói trước, nhưng là nam tử này ít nhiều cũng đã để tâm đến nữ tử tên gọi Lạc Khanh Nhan kia, để ý cho nên tìm mọi cách được gặp, dù tan rã trong không vui, cũng không ngừng tìm đến, dù bực bội đến khó chịu cũng không nỡ ra tay làm hại, ấy là để ý, chỉ có điều hắn không rõ, không biết… cho nên không hiểu, cứ thực hiện theo ý mình, để rồi làm hại đến người kia…. để rồi, sau này gặp lại.. vẫn mãi mãi là người xa lạ….
Không thể trách được ai, oán được ai…
Càng không thể đổ lỗi cho ông trời
Lão thiên gia rất công bằng, cho mỗi người một cơ hội,..
Chỉ có điều… ngươi có biết nắm chắc hay không, đó lại là điều quan trọng!
“ Tiểu Vân! Đây là giấy bán thân của ngươi, trong này còn một ít ngân lượng, ngươi cầm lấy..” Lạc Khanh Nhan đưa cho Tiểu Vân một bọc hành lí. Tiểu Vân vươn tay nhận lấy, ngập ngừng nhìn Lạc Khanh Nhan, muốn nói rồi lại thôi. Lạc Khanh Nhan thấy thế, đạm cười: “ ngươi đừng lo lắng cho ta, ta biết tự giải quyết đúng mực”
Tiểu Vân thanh âm có chút nghẹn ngào: “ vương phi, hãy để Tiểu Vân hầu hạ ngài thêm một ngày nữa đi” nàng thực sự luyến tiếc, luyến tiếc nữ tử tuy mặt ngoài lạnh lùng nhưng tâm lại ấm áp này ( Dao Dao: Tiểu Vân, ngươi nhầm to ta +_+)
“ Không cần, ta tự có sắp xếp, Tiểu Vân… ngươi bảo trọng..” Lạc Khanh Nhan khẽ mỉm cười, quả thật nàng cũng có chút luyến tiếc tiểu cô nương nhỏ hơn mình vài tuổi này. Có lẽ lần đầu tiên đến cổ đại này, tiểu cô nương tên gọi Tiểu Vân này luôn ở bên cạnh, quan tâm nàng, sẽ lo lắng khi nàng bị thương…. Nhưng là luyến tiếc, đơn giản chỉ là luyến tiếc, mỗi người điều có việc của mình, mỗi người điều có con đường phải đi, do bản thân mình chọn lựa…, nàng tuyệt đối sẽ không vì ai mà dừng lại bước chân của mình!
“ Vương phi, người cũng bảo trọng…” Tiểu Vân gật gật đầu, khóe mắt đã ngân ngấn lệ nhưng vẫn kiên cường không cho nước mắt lăn dài trên má, hơn ai hết, Tiểu Vân hiểu rõ, vương phi chính là chán ghét nhất nước mắt
“ Đi thôi, cũng không phải chia tay mãi mãi, sau này có duyên sẽ gặp lại…” Lạc Khanh Nhan đạm cười. Tiểu Vân cười gượng, sau đó mang theo hành lí, xoay ngước bước ra khỏi phòng
Chỉ còn hôm nay nửa thôi, tối mai theo kế hoạch là Lạc Khanh Nhan nàng có thể hoàn toàn thoát khỏi tòa vương phủ nhàm chán này rồi, sẽ nhanh thôi, là nàng có thể làm những gì mà mình muốn, rốt cuộc cũng không có ai, chẳng có gì cản nổi bước chân của nàng, nữ tử này bản chất chính là gió, gió vốn không dừng lại bất cứ chốn nào, tung hoành khắp chân trời góc bể, không biết… có nơi nào để gió vấn vương, dừng chân ghé lại đây??!!!
Đêm
Bầu trời huyền bí với những vì tinh tú lấp lánh tỏa sáng trên bầu trời, dãy ngân hà xinh đẹp, vắt ngang cả bầu trời
Đêm nay rực rỡ với hàng ngàn vì sao xinh đẹp, nhưng lại không có trăng…
Bỗng, một góc chân trời rực sáng, như là có ai đó đốt một đốm lửa thật lớn về một phía chân trời vậy
Một lát, tiếng la gọi, thanh âm hớt ha hớt hãi, hối thúc khắp nơi, vang vọng cả một góc phố đế đô, nơi kia thật sự quen, chẳng phải chính là tam vương phủ sao?
Lạc Khanh Nhan nhìn Ngọc Uyển các chìm mình trong lửa, trên môi cong lên tiếu dung tuyệt mĩ, ánh lửa bập bùng, như có như không phản chiếu trên dung nhan của nàng, càng khiến cho tiếu dung kia thêm một phần quỷ dị, tà tứ…
Lạnh lùng xoay ngước bước đi, tranh thủ lúc tam vương phủ hỗn loạn Lạc Khanh Nhan rất tự nhiên, thong thả bước ra ngoài…
Cái gọi là nhân định không bằng ý trời, có chăng xưa nay luôn không sai vào đâu được? mặc dù lên kế hoạch rất kỹ nhưng nhìn thấy nam nhân ngập trời lửa giận nhìn mình, Lạc Khanh Nhan cũng không tránh khỏi có chút giật mình, hàng chân mãy một thoáng cau lại, Hạ Thanh Uyển đó làm việc kiểu gì mà lại để cho hắn đến đây?
“ Khá lắm, Lạc Khanh Nhan… ngươi quả thật rất to gan…” Âu Dương Triệt lạnh lùng cười, nếu không phải hắn để quên mật báo quan trọng để giao cho hoàng huynh chắc chắn sẽ không thấy được cảnh tượng này, hắn chưa từng nghĩ rằng nữ tử này lại to gan lớn mật đến như vậy, đốt chảy cả một dãy ngọc uyển các, ung dung tự tại mà thoát thân, nhìn vẻ mặt nữ tử lạnh nhạt, Âu Dương Triệt bật cười, đúng rồi, nữ tử này vốn đâu phải Lạc Vân Linh, nàng là Lạc Khanh Nhan, có cái gì mà không dám làm chứ?!
“ Để ta đi..” Lạc Khanh Nhan không nhanh không chậm gằn từng tiếng, bây giờ cho dù là ông trời cũng không thể cản nàng, Lạc Khanh Nhan nàng một khi đã quyết định thì không ai có thể ngăn được, quật cường hơn bất cứ ai…
“ Không được, ngươi là vương phi của bổn vương…” Âu Dương Triệt thốt lên, hắn không suy nghĩ được gì, hắn chỉ biết, nếu để cho nàng đi, hắn nhất định sẽ hối hận, hắn cũng không rõ tại sao bản thân mình lại nghĩ vậy, nhưng hắn cũng không để ý nhiều đến như thế, tự tôn của hắn không cho phép, nàng cứ như vậy nghênh ngang trước mặt hắn bước đi.
Lạc Khanh Nhan nghe hắn nói vậy, khóe môi cong lên nét cười tuyệt diễm, đôi hoa đào mắt khẽ nheo lại, như cười cợt, như chế nhạo: “ ngươi nên nhớ… ta là Lạc Khanh Nhan, không phải là Lạc Vân Linh….”
“ Vậy thì sao, ta chỉ biết, người đứng trước mặt ta là đương triều Hàn Thanh tam vương phi mà thôi…” Âu Dương Triệt cố chấp
Lạc Khanh Nhan nhíu mày nhìn hắn, nếu bây giờ nàng động thủ thì chắc chắn sẽ là bại tướng dưới tay hắn, có lẽ đành dùng đến chiêu cuối cùng này vậy….
“ Âu Dương Triệt….” Lạc Khanh Nhan khẽ mỉm cười, làn môi anh đào cong cong, tiếu dung không giống như thường ngày, không đạm mạc, không chế nhạo mà mang chút gì đó câu nhân, thêm vài phần tà khí khiến cho Âu Dương Triệt một chốc sững sốt, đến khi định thần lại thì đã thấy nữ tử đứng gần sát mình, tay ngọc ôn nhu chạm nhẹ vào gương mặt của hắn, rồi từ từ.. xuống dưới….
Nữ tử hơi thở gần sát, lãnh hương thanh đạm như có như không, hàng mi dài thật dài che đi đôi hoa đào mắt tà nghễ thường ngày, Âu Dương Triệt nhìn nữ tử cũng có chút thất thần, bỗng dừng nữ tử một động tác, khiến y không kịp đề phòng, trân trân nhìn nữ tử nhanh như chớp lùi về sau vài bước, nhìn y, lại là tiếu dung cười cợt đến đáng hận đó
Lạc Khanh Nhan hài lòng mỉm cười, chiêu này quả không tồi, trong bộ tâm pháp mà sư phụ đưa cho nàng, có chiêu điểm huyệt này là vừa học nhanh nhất, cũng áp dụng nhanh nhất, cài hay ở chỗ, cách điểm huyệt trong bộ tâm pháp này khá kỳ lạ, dù người bị điểm huyệt có nội công cao cường đến đâu cũng không thể tự giải, chỉ đợi canh giờ qua đi là hồi phục như cũ thôi
“ Cởi huyệt cho bổn vương…” Âu dương Triệt gầm nhẹ, hai mắt dường như đỏ ngầu, nữ tử này quả thật rất xảo quyệt, y không nên không đề phòng nàng. Lạc Khanh Nhan cười cười: “ Âu Dương Triệt, đừng lo, ba canh giờ sau huyệt sẽ tự giải thôi, ta không tranh cãi với ngươi nữa, ta đi đây, hẹn không gặp lại….”
Lạc Khanh Nhan không chút tiếc nuối, nhanh chóng xoay người bỏ đi, Âu Dương Triệt nhìn bóng lưng nữ nhân, lửa giận càng thêm ngùn ngụt, chưa từng có ai dám đối xử với y như vậy, Lạc Khanh Nhan, nàng nhất định sẽ hối hận…
Bước ra khỏi cổng thành, Lạc Khanh Nhan quay đầu nhìn lại, đôi con ngươi một mảnh ánh sáng ngọc, tái kiến đế đô… đợi cho đến một ngày nàng có đủ quyền lực không cần cúi đầu với một ai, khi ấy nàng nhất định sẽ quay lại…. Tiểu Vân, hi vọng sẽ nhanh gặp lại tiểu cô nương đáng yêu ấy….
Khi Lạc Khanh Nhan đi ra khỏi thành được nửa canh giờ thì lúc ấy huyệt của Âu Dương Triệt cũng được giải, y nhìn đám lính trong vương phủ đứng trước mặt mình, hừng hực lửa giận, nghiến răng nghiến lợi quát: “ lũ vô dụng, chỉ có một nữ nhân cũng để cho chạy thoát, nói xem bổn vương còn cần các ngươi để làm gì?!”
“ Chuẩn bị ngựa…” Âu Dương Triệt nhếch môi hừ lạnh, Lạc Khanh Nhan, nàng tưởng có thể dễ dàng thoát khỏi tay của bổn vương sao, bổn vương đã nói, nàng nhất định sẽ hối hận…
“ Vương gia, trời cũng đã muộn, cổng thành giờ này chắc cũng đã đóng, ngài… hay là để sáng mai tìm vương phi…” một giọng nói ôn nhu vang lên, Hạ Thanh Uyển nhìn nam nhân lửa giận đùng đùng, không sao kiềm chế được, một thoáng ngẩn ngơ… vương gia! Lẽ nào… tâm của ngài đang xao động sao? không.. không được! nàng nhất định không cho phép, tâm của y nhất định phải là của nàng, cho nên Hạ Thanh Uyển xen vào, nhưng đây cũng là lần đầu tiên nam nhân mà nàng yêu tha thiết kia lại không nghe theo lời nàng
“ Không được, bổn vương nhất định phải bắt được nữ nhân kia, Uyển Nhi, nàng về nghĩ ngơi trước đi..” nói xong nhanh như cắt tung người lên ngựa, vội vã đuổi theo hướng đi lúc nãy của Lạc Khanh Nhan, theo sau đó còn có hơn chục thị vệ, cưỡi ngựa theo sau, Hạ Thanh Uyển nhìn bóng nam nhân khuất dần, thanh âm vó ngựa cũng tan dần vào không trung, một thoáng đau lòng, chẳng lẽ trên đời này không có tình yêu trường tồn bất diệt, cả đời nhất thế một đôi nhân sao? là nàng đã quá xa cầu sao? từ trước đến giờ dù ngài ấy có cưới thêm người khác, dù ngài ấy có vương phi đi chăng nữa, nàng vẫn nhẫn, dù sao tấm lòng của ngài ấy là dành cho nàng, nam nhân tam thê tứ thiếp vốn là chuyện thường tình, nhưng là…. Giờ khắc này đây nàng lại không cảm thấy chắc chắn, có chút gì đó bất an vô cùng…
Lạc Khanh Nhan… Lạc Khanh Nhan… nữ tử này…. rất đáng sợ…