Thần Y Đáng Yêu Của Lãnh Huyết Nữ Vương

Chương 62: Nước mắt hóa thạch của nữ oa



Phủ thái sư

Võ Mục chằm chằm nhìn Lạc Khanh Nhan, đôi ưng mâu sắc bén như điện, ít ai có thể chống đỡ được ánh nhìn quá đỗi sắc bén đó nhưng là lần này Võ Mục thái sư của chúng ta lại là kẻ đầu tiên chịu thua, ngài thở dài, thanh âm lạnh nhạt: “ Phượng Nhan, hàng vạn tinh binh của Tây Dã đột ngột xuất hiện biên cương Hoàng Thiên, chuyện này không phải là trùng hợp đi?!”

Lạc Khanh Nhan thong dong uống một ngụm trà, bình thản nhìn Võ Mục, cười tủm tỉm: “ thái sư, sao lại nói vậy?!” Võ Mục có chút nghiến răng nghiến lợi nhìn thiếu niên bình chân như vại ngồi trước mặt mình, nhưng vẻ mặt vẫn hết sức bình tĩnh, quả nhiên không hổ là lão thần ba đời của Hoàng Thiên, ngài nói tiếp: “ mới có ba tháng mà triều đình đã bắt đầu lao xao rồi, dân chúng hỗn loạn, kinh tế trì trệ lại cộng thêm có binh lính Tây Dã như hổ rình mỗi nhìn chằm chằm Hoàng Thiên, tất cả sự việc trên lại đồng loạt xuất hiện, nếu như là nói chỉ là sự trùng hợp, ta không tin”

“ Ân?! Cũng có thể là có người gây ra, nhưng tại sao người nghĩ đó là ta?!” Lạc Khanh Nhan tiếp tục vẻ mặt ‘học hỏi’ người lớn nhìn Võ Mục. Võ Mục nhướng mi nhìn Lạc Khanh Nhan, thanh âm không ra hỉ giận: “ nếu không phải ngươi thì còn có thể là ai, Lạc Vân trang chủ – Lạc Khanh Nhan”

Bị Võ thái sư đoán trúng thân phận, Lạc Khanh Nhan cũng không kinh ngạc, cười nhẹ: “ Võ thái sư quả nhiên không hổ là lão thần tam triều Hoàng Thiên a, quả nhiên sáng suốt hơn người”. Thân phận của nàng tuy không phải nàng cố ý giữ bí mật gì nhưng thật ra ít có người biết được chân diện mục của Lạc Vân trang chủ mà thời gian ngắn ngủi như vậy vị thái sư này lại có thể điều tra được, cái này có thể nói là ‘gừng càng già càng cay’ chăng?!

“ Được rồi, việc này cũng không có gì quan trọng, thái sư lần này ngài cho người tìm đến ta không chỉ đơn giản chỉ hỏi mấy việc này chứ?!” Lạc Khanh Nhan nói tiếp. Võ Mục im lặng một lát, lại lên tiếng: “ ta nói, Lạc trang chủ, ngươi làm gì ta không quan tâm nhưng là Võ Mục ta tuyệt đối không thể để cho người ngoài xâm lấn giang sơn Hoàng Thiên”. Đến lúc này thì Lạc Khanh Nhan không hiểu được việc vị thái sư này cho ngươi mời nàng đến thì chẳng khác nào kẻ ngốc. Cười trừ nhìn Võ Mục: “ Võ thái sư, ngài là đang lo lắng khả hãn Tây Dã sẽ nuốt luôn Hoàng Thiên hay là không tin tưởng Lạc Khanh Nhan ta?!”

“ Đây không phải là vấn đề tin tưởng hay không tin tưởng mà là vấn đề dân tộc…” Võ Mục nghiêm túc nhìn Lạc Khanh Nhan. Ngài dù sao cũng là kẻ sống lâu năm, cũng học cách hiểu thấu được lòng người, thiếu niên này tuy kiệt ngạo bất tuân, tiêu sái không kiềm chế được, cũng là kẻ có dã tâm sâu vô cùng nhưng là tuyệt đối không có hứng thú với Hoàng Thiên, có thể là Hoàng Thiên đối với thiếu niên này quá nhỏ bé cũng có thể thiếu niên này vốn chẳng hứng thú với thiên hạ

“ Về điều này thì ngài yên tâm, không có yêu cầu của ta, tinh binh Tây Dã tuyệt đối không bước vào Hoàng Thiên nửa bước” Lạc Khanh Nhan khẳng định nói. Nàng mượn binh chẳng quá là để ‘hù dọa’ một chút triều đình mục nát Hoàng Thiên mà thôi, gây chiến tranh nàng hoàn toàn không muốn, dù không phải kẻ lương thiện gì nhưng nàng cũng là người tuyệt đối yêu hòa bình nha. ( Dao Dao: điều này thật khó tin à nha >”<)

“ Ngươi…. Rốt cuộc là ai?!” Võ Mục tự dưng lại thốt nên câu hỏi như vậy. Lạc Khanh Nhan sửng sốt bật cười sang sảng: “ không phải đâu, Võ thái sư ngươi không phải là già đến lú lẫn đi, vừa mới thông báo thân phận của ta còn bây giờ lại hỏi ta là ai?!”

“ Hừ!” bị Lạc Khanh Nhan không kiềm chế gì cười nhạo, Võ thái sư vừa giận vừa tức, lại có chút dở khóc dở cười nhìn Lạc Khanh Nhan, nói tiếp: “ đừng có cười cho xong chuyện, mặc dù mấy năm nay thế lực của Lạc Vân sơn trang phát triển không ngừng nhưng cũng không đến mức có nhiều quyền lực đến như vậy”. Một câu nói có thể mượn hơn mười vạn tinh binh của Tây Dã, phải nói kỵ binh của Tây Dã hung hăng vô cùng có thể nói là lấy một địch mười, người này lại dễ dàng mượn binh như vậy há chẳng phải kẻ tầm thường huống chi dù Lạc Vân có lớn đến đâu cũng chỉ đơn thuần là kinh thương mà thôi

“ À, chuyện đó thì chẳng qua nhiều năm trước, khả hãn Tây Dã còn nợ ta một yêu cầu cho nên chuyện mượn binh này hắn mới đáp ứng dễ dàng như vậy…” Lạc Khanh Nhan giải thích. Huống chi mấy năm nay thương đội của nàng thường giao dịch với người dân Tây Dã đổi lương thực, vải vóc, thuốc men cùng với nhu liệu thứ yếu trong cuộc sống đồng thời năm đó những cái giếng nước nàng chỉ đạo đào xới, hàng năm cung ứng một lượng nước không nhỏ cho người dân Tây Dã cho nên có thể nói hiện giờ cuộc sống ấm no của Tây Dã, công lao của nàng không nhỏ đâu

“ Đơn giản chỉ là vậy?!” Võ thái sư nghi hoặc

“ Đúng vậy, khả hãn Tây Dã cũng là một người rất hào phóng a, ta chỉ mượn năm vạn lại cho đến mười vạn, chậc! cũng đủ phô trương, khuếch trương thanh thế”

“ Vậy kế hoạch tiếp theo của ngươi?!” Võ thái sư sắc mặt tốt hơn, bèn hỏi tiếp

“ Việc lôi kéo nhóm người của Hộ bộ thượng thư Thanh Sư người đã làm đến đâu rồi?!” Lạc Khanh Nhan lại hỏi ngược lại Võ Mục. Võ Mục khẽ cau mày, thanh âm thấp lại: “ lão già đó mười phần là một con giảo hoạt hồ ly!” Lạc Khanh Nhan cười khẽ: “ nếu không giảo hoạt đa đoan đầy mưu mẹo thì có lẽ hắn đã không còn sống đến ngày hôm nay rồi”. Trong các quan lại của Hoàng Thiên, Lạc Khanh Nhan coi trọng người này nhất. Nếu như gặp được minh quân, người này sẽ là vĩ đại thần tử, còn gặp trúng hôn quân, người này sống khéo léo đưa đẩy, sẽ không thiên vị về bất cứ ai, giữ mình an toàn….. không quá ngu trung cũng không phải âm hiểm tiểu nhân, loại người như vậy rất dễ ở chung a, chỉ cần không đụng đến điểm mấu chốt của y là được

“ Chuyện này không vội, một khi thực sự phản loạn, hắn sẽ không theo bất cứ bên nào, cũng không chống đối…” Lạc Khanh Nhan nói

“ Ngươi hình như rất hiểu tâm tính của hắn?!” Võ thái sư hứng thú hỏi

“ Có lẽ, đối phó loại người như Thanh Sư quả thật không quá khó khăn, phải nói sao nhỉ, nhìn về góc độ của ta mà nói, hắn… lương thiện!” dù đầy mưu mẹo tính kế, dù giảo hoạt như thế nào nhưng một khi không bức hắn đến đường cùng, hắn cũng sẽ chừa cho ngươi một con đường sống, người này cũng thật mâu thuẫn.

“ Hắn… lương thiện?!” Võ Mục trừng mắt nhìn Lạc Khanh Nhan, lần đầu tiên trong đời Võ thái sư đáng kính của chúng ta nghe được có người khen hồ ly Thanh Sư lương thiện. Nếu như Thanh Sư lương thiện thì Võ Mục hắn có được hay không xem như là thánh nhân a?! Võ Mục tự kỷ nghĩ ^^

“ Đúng vậy a,” Lạc Khanh Nhan mỉm cười: “ thái sư an tâm, chuyện của thượng thư ngài cũng không cần nhúng tay vào nữa, kẻo bức dây động rừng, chỉ cần ngài an ổn duy trì lực lượng của mình là được rồi”. Võ thái sư gật gật đầu, nghĩ đến điều gì lại nói tiếp: “ nhưng là ngươi gây nhiều sóng gió như vậy, thừa tướng bất an xao động, khiến cho nhiều vị quan lại lão thần oan uổng bị lao ngục, cứ như vậy vài ba tháng không ít lão thần bị thừa tướng thanh lý sạch sẽ mất!” thanh âm bất chợt nặng trĩu, tràn đầy ưu sầu

“ Triều đình hỗn loạn, tạm thời thừa tướng sẽ không có hành động nào thái quá dễ dẫn đến triều đình làm phản, còn một số đại thần đang bị thừa tướng giam giữ ta sẽ cho người đi cứu đưa đến một nơi an toàn nào đó, đợi đến khi mọi chuyện đã xong sẽ sắp xếp cho bọn họ quay lại, thái sư xem thế nào?!” Lạc Khanh Nhan đưa ra ý kiến. Hầu hết quan lại bị thừa tướng nhốt ngục điều là trọng thần, nếu bị giết hết thì sao này mất thời gian nàng phải tìm người bù vào cho Diêu Nhi, rất mất công a

“ Vậy thì lão thần tạ ơn Lạc công tử trước….” Võ thái sư cười dài, chắp tay tạ ơn, Lạc Khanh Nhan nhún nhún vai, lão già này cũng không tệ lắm, cười dài nói: “ không có gì, còn thân nhân của bọn họ phiền thái sư sắp xếp”. Võ Mục cười cười gật đầu

“ Việc công đã xong, đến việc tư, thái sư… vãn bối có một chuyện muốn hỏi, không biết ngài có thể hay không nói thật!” tư thế cung kính, ánh mắt nghiêm túc khác hẳn vẻ mặt cười cợt hằng ngày, lão thái sư kinh ngạc, từ ngày gặp thiếu niên này chưa bao giờ thấy y cung kính với mình như thế, còn tự mình xưng là ‘vãn bối’ nữa chứ, nhìn mặt mày của Lạc Khanh Nhan nghiêm túc như vậy, Võ Mục cũng không khỏi nghiêm lại, gật đầu: “ Lạc trang chủ có gì cứ hỏi, nếu như lão thần biết nhất định sẽ trả lời rõ ràng”

“ Vãn bối nghe nói Hoàng Thiên có trấn quốc chi bảo, nhưng không xác định rõ tên cũng như hình dạng của nó, thái sư là nguyên lão tam triều không biết có hay không biết được vật này…” Lạc Khanh Nhan thành khẩn nhìn Võ Mục, tâm nàng chùn lại, chờ đợi câu trả lời. Chính vì không rõ nó như thế nào cho nên khó thể tìm kiếm được

Võ Mục nhìn Lạc Khanh Nhan, mãi một lúc sau mới khàn khàn lên tiếng: “ trang chủ hỏi vật này để làm gì?!” Thanh âm có vài phần xa cách. Lạc Khanh Nhan cười khổ: “ không dấu thái sư, ta cần vật ấy để cứu một người”. Đôi con ngươi sâu thẳm nhìn trực tiếp vào mắt của Võ Mục, không có dối trá, không lừa gạt, một mảnh đen thăm thẳm chân thành cùng tình tố lưu chuyển, chợt Võ Mục tránh đi cái nhìn quá mức phức tạp đó

“ Ngươi có biết trấn quốc chi bảo của Hoàng Thiên một khi bị hủy thì hậu quả sẽ nghiêm trọng như thế nào, cho nên thật xin lỗi, ta không thể báo cho ngươi biết được….” Võ Mục ái ngại nhìn Lạc Khanh Nhan, ngài là nguyên lão trong triều tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì có lỗi với Hoàng Thiên quốc

“ Ngài tin tưởng vì có vật đó cho nên Hoàng Thiên qua nhiều đời như vậy mới không suy bại?!” Lạc Khanh Nhan cười lạnh, thu hồi vẻ mặt thành khẩn của mình, lãnh khốc nói: “ ngài có biết vì sao ta đáp ứng Vệ Thanh Trần giúp Hoàng Thiên không?!”

Võ Mục lúng túng nhìn Lạc Khanh Nhan. Lạc Khanh Nhan lạnh nhạt nói: “ người là tưởng một khi ta giúp Diêu Nhi đăng cơ đại đế sẽ thành nhất đẳng công thần?! hay là tưởng vì Vệ Thanh Trần cứu ta một mạng cho nên ta bán mạng giúp cho quốc gia này?! không phải… điều không phải, ta chẳng qua là cần vật ấy cứu mạng cho người kia mà thôi”. Sống chết của một quốc gia có liên quan gì đến nàng?! Nói nàng vô lại cũng được, nói nàng không biết trả ơn thì đã sao, nàng không phải là người tốt gì, cũng không muốn làm người tốt, nàng chỉ cần vật đó hủy lời nguyền chết tiệt kia là được!

“ Ngài không biết đi, ngoài một Lạc Vân sơn trang, ta còn có Mị Ảnh các, Huyết sát các…. Đừng nói là một Hoàng thiên quốc, dù ta muốn diệt thiên hạ này cũng không khó khăn….” Lạc Khanh Nhan cười, cười có chút thị huyết, tràn đầy điên cuồng. Võ Mục nhìn hắc y thiếu niên vẻ mặt cuồng dã, tóc đen bay lên, tràn đầy thần thái phí phách vương giả nhưng không hiểu sao khiến cho ngài ẩn ẩn sợ hãi

“ Ngươi là đang uy hiếp ta…” Võ Mục khẽ cau mày

“ Không phải uy hiếp, mà là nói lên sự thật…” Lạc Khanh Nhan gợi lên khóe môi, đôi con ngươi sâu thẳm đen hut hút nhìn Võ Mục: “ hôm nay ngài không nói, ta cũng sẽ có cách kiếm được nó…”

“ Ngươi cần chi phải như vậy chứ, gây chiến tranh, động can qua….” Võ Mục thở dài, thủ đoạn của người này nàng rõ, sát phạt, quyết đoán, không chừa cho ai chút đường sống nào, thử hỏi ngài không lo lắng sao? một thoáng bất đắc dĩ, ngài nói: “ huống chi vật ấy ta chưa bao giờ biết nó có khả năng trị bệnh?!” Rốt cuộc thiếu niên này bao nhiêu tuổi, sao lại có thể có nhiều thế lực đến như vậy, toàn là những tổ chức có thế lực trong giang hồ, điều đang nói ở đây là Huyết sát các gần một năm trước đây xuất hiện một loại vũ khí khiến cho đại lục khiếp sợ, nó có thể dễ dàng hủy diệt hàng trăm hàng ngàn tinh binh chỉ trong một khoảnh khắc…. chỉ có điều loại vũ khí này rất bí ẩn không ai tìm ra được, mà cũng không có quốc gia nào có thể mua được, vì thế thế cân bằng không đổi xong có thể nói Huyết Sát các chính là cấm địa của hai thế lực võ lâm cùng triều đình mà thiếu niên chỉ mới đôi mươi này lại là chủ nhân của nó, Võ Mục vừa kính vừa sợ nhìn thiếu niên trước mặt mình

“ Ta là không muốn, cho nên ngài đừng ép ta…” Lạc Khanh Nhan than khẽ

“ Nói cho đến cùng ngươi chỉ là vì muốn ta nói ra tung tích của vật ấy mà thôi!” Võ Mục cười khổ. Lạc Khanh Nhan hào phóng thừa nhận: “ đúng vậy! chỉ cần ngài trao nó cho ta, ta đảm bảo với ngài Hoàng Thiên trăm năm bình an, hơn thế nữa trong vòng mười năm ta sẽ khiến cho nó cường đại không thua gì Hàn Thanh cùng Băng Lạc, đó coi như là trao đổi giữa ta và ngài….”

“ Dụ hoặc đủ lớn, nhưng là trăm năm về sau đâu?!” Khi tiểu tử này mất rồi, chẳng may gặp hôn quân khi ấy Hoàng Thiên lại ra sao, có chăng sẽ bị các nước khác xâu xé?! Võ Mục suy tư. Thấu được suy nghĩ của Võ Mục, Lạc Khanh Nhan đạm cười: “ một quốc gia hưng thịnh rồi suy vong là một điều bình thường, đại lục phân rồi hợp, hợp rồi phân vốn là điều hiển nhiên ngài cần chi chấp nhất ai là vua, ai là dân. Chỉ cần đế vương đủ anh minh khiến cho dân giàu nước mạnh là đủ rồi, không phải sao?! Võ thái sư, ngài sống nhiều năm như vậy, đạo lý đơn giản này ngài không thấu, không rõ?!”

“ Ta….” Võ Mục cứng lưỡi…. quả thật thiếu niên này sống không sai, ai làm vua thì mặc ai, chỉ cần dân giàu nước mạnh là đủ rồi không phải sao?! ngài làm chi phải chấp nhất sâu như vậy, Võ Mục cười khổ: “ lão thần đã hiểu.!…”

“ Trấn quốc chi bảo của Hoàng Thiên chẳng qua là một viên lam ngọc mà thôi, hình dạng như một giọt nước mắt, xanh thẳm như nước biển đại dương, linh khí nồng đậm, nữ tử mang theo bên mình có thể bảo dưỡng dung nhan….. nó được thái hậu cất giữ….” Võ Mục chầm chậm nói: “ đó là vật thái tổ hoàng đế tìm được trong một cổ mộ, linh khí bao trùm, lại nghe đồn nó là nước mắt hóa thạch của Nữ Oa, cho nên đặt trong nước, sẽ được thần linh chiếu cố, bảo hộ Hoàng Thiên tộc thiên thu vạn đại, trường tồn cùng thời gian…”

“ Ân! Tạ ơn thái sư, ơn này Lạc Khanh Nhan suốt đời không quên, đời sau của ngài nhất định đời đời làm quan trong triều, chỉ cần không bất trung bất hiếu, ta nhất định hộ gia tộc của ngài đời đời vạn kiếp, Hoàng Thiên một ngày còn tại thì gia tộc Võ thái sư nhất định vẫn còn hưng thịnh….” Lạc Khanh Nhan hứa hẹn. Võ Mục cười nhẹ: “ vậy tạ ơn trang chủ rồi!….”

Hết chương 62

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.