Diệp Thiếu Xuyên bật cười, nhanh chóng nói: “Cô Chu, khi đang trị bệnh cho em gái, con cần một môi trường
tuyệt đối yên tĩnh, không thể có bất kỳ ai quấy rầy, con không quen thuộc với bệnh viện này, có thể sẽ phải làm phiền đến cô rồi.
”
Chu Vi sửng sờ khi nghe được lời này, ý thức nói: “Cậu là sợ có người quấy rối sao?”
“Có lẽ là do con nghĩ nhiều rồi, nhưng lòng người không thể không phòng, trong bệnh viện này người muốn xem chuyện cười của con không chỉ có một mà.
” Nói đến đây, Diệp Thiếu Xuyên cười lạnh lùng một tiếng.
“Đúng vậy, cô à, điều mà Thiếu Xuyên lo lắng là rất cần thiết, những người khác con không nói, cái lão
Trương Hạc Minh đó nhất định sẽ không để cậu ấy an tâm cứu người.
” Lữ Thanh Tuyết cũng nói.
“Hay là chào hỏi Trâu viện trưởng một tiếng?” Chu Vi cũng nghĩ đến tính tình của Trương Hạc Minh, không khỏi chau mày, do dự nói.
“Bây giờ bản thân Trâu viện trưởng còn khó bảo vệ, sao còn có thể quan tâm đến chúng ta.
” Diệp Thiếu Xuyên lắc đầu, nghĩ đến trận tranh giành cấu xé lẫn nhau của Trâu Trường Xuân và Trương Hạc Minh, biểu hiện của những người bác sĩ chuyên gia đó, trực tiếp nói.
“Haizz, nói cũng phải.
”
Chu Vi không ngờ Diệp Thiếu Xuyên nhìn thấy rõ ràng như vậy, lại không hề che giấu chuyện bê bối của bệnh viện, chỉ do dự một chút, rồi nói:“Ý của các con là, tiếp theo đây nên làm gì, suy cho cùng cứu người mới là quan trọng.
”
“Thực sự Trâu viện trưởng vẫn còn có chút tác dụng.
”
Lúc này, Diệp Thiếu Xuyên lại lên tiếng.
“Sao lại nói vậy?”
Chu Vi vội vàng nhìn qua.
“Trương phó viện trưởng, ông cho rằng thằng nhỏ đó thật sự có cách sao?”
Trở lại phòng làm việc của Trương Hạc Minh, Ngô Nguyên Lượng càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không ổn, không nhịn được hỏi Trương Hạc Minh đang ngồi trên ghế sô pha cách đó không xa uống trà.
“Không thể nào!”
Cổ tay Trương Hạc Minh run lên, nhưng ông ta lại chém đinh chặt sắt, không chút do dự, có lẽ để biểu thị sự
chắc chắn của mình, ông ta lại nói thêm: “Hoàn toàn không thể.
”
“Tôi luôn cho rằng tên nhóc đó có chút tà môn.
” Ngô Nguyên Lượng không để ý đến vẻ mặt của Trương Hạc Minh, trên mặt lộ ra vẻ trầm tư, trầm ngâm nói.
“Hừ, một đứa ất ơ mà thôi.
Bệnh nhân đó là ung thư não, giờ ngay cả một đứa trẻ cũng biết rằng ung thư không thể chữa khỏi.
Ngô giáo sư, có chuyện gi vậy? Tôi vẫn không tin, tên đỏ có thể chữa khỏi ung thư, chẳng lẽ chuyên gia y học toàn thế giới cũng không sánh nổi tên nhóc đó sao?”
Nhìn bộ dạng không nhanh không
chậm, bất cần đó, làm như mọi chuyện đã nằm trong tầm kiểm soát, nhưng không thể phủ nhận những gì anh nói thực sự có lý.
Ngô Nguyên Lượng cũng cảm thấy mình có chút khinh người, lắc đầu, ngồi xuống, cầm tách trà lên thổi, một hương thơm ngọt ngào tràn đến.
Nhìn thấy lá trà trôi trên mặt nước, có màu vàng nhạt nhàn nhạt, ông ta cũng thả lỏng không ít, cười nói: “Trương phó viện trưởng nói có lý, cũng thật sự không có gì đáng ngại.
Tiếp theo, chúng ta hãy chờ xem, cho tên nhóc đó nếm thử ác quả ác báo.
”
Ha ha, Ngô giáo sư, chuyện này
không cần lo lắng.
Chúng ta đến tìm Vương phó bí thư, thuận tiện nói một chút chuyện, Vương phó bí thư vẫn rất quan tâm đấy.
” Trương Hạc Minh cười một cách kỳ lạ.
Ngô Nguyên Lượng đương nhiên hiểu được suy nghĩ của Trương Hạc Minh, biết ông ta muốn Vương phó bí thư nhìn thấy bộ mặt thật của Diệp Thiếu Xuyên, trong lòng cũng đồng ý, gật đầu nói: “Không thể giấu giếm chuyện này với Vương phó bí thư được, lúc đó ông taaa còn phải làm nhân chứng nữa chứ.
”
“Vậy chúng ta uống trà xong đi luôn nhỉ?” Trương Hạc Minh hỏi.
.