Thần Y Đào Hoa

Chương 66: Chương 66





Đối phương rõ ràng có chút kinh ngạc,
nhưng lại không hỏi thêm nhiều, mà nói: “Tiểu Hà đứa trẻ này vừa tốt nghiệp đại học, anh cả tôi nhờ tôi sắp xếp cho con bé đến bệnh viện Nhân dân số 1 thành phố thực tập, làm sao, con bé đã xảy ra chuyện gì rồi, lại làm phiền đến cục trưởng cục công an thành phố Nguyên Châu gọi điện cho tôi.


Câu nói cuối cùng của đối phương rõ ràng là có ý nói đùa, nhưng Vũ Trường An lại không thể cười nổi, ông hiểu rất rõ vị trí của Quan Tiểu Hà trong lòng đối phương.

“Thị trưởng Quan, Tiểu Hà vừa gọi cho tôi, nói là đang bị hai chiếc xe đuổi theo trên đường!” Vũ Trường An do dự một lúc, vẫn quyết định nói ra sự thật.

Cầm điện thoại, trong lòng Vũ Trường An bình tĩnh.

Theo lý, việc này vốn dĩ ông không thể không nói cho đối phương biết, nhưng nếu bản thân ông đã biết, lại không nói, dù Quan Tiểu Hà không có chuyện gì, trong lòng đối phương không chừng sẽ có suy nghĩ khác về ông.

“Có hai chiếc xe đang đuổi theo Tiểu Hà? Có chuyện gì, anh nói rõ cho tôi biết.

” Quả nhiên, khi nghe thấy Vũ Trường An nói như vậy, giọng nói của đối phương đột nhiên trở nên nghiêm túc, vội vàng nói, rõ ràng là rất lo lắng.

“Thị trưởng Quan, anh đừng lo lắng, khi Tiểu Hà gọi điện cho tôi vẫn còn rất an toàn, tôi đã sắp xếp người bên dưới đi xử lý rồi, sẽ không có vấn đề gì đâu.


” Vũ Trường An liền vội cam đoan nói.

“Chắc chắn sẽ không có vẩn đề?”
Đối phương vẫn có chút nghi ngờ, suy tư một lát, tiếp tục nói: “Cục trưởng Vũ,
chuyện này anh phải để tâm một chút, nhất định không thể có bất kỳ vấn đề gì, còn nữa, bất luận thế nào cũng phải bảo đảm an toàn cho Tiểu Hà, có tình hình gì, phải lập tức gọi điện cho tôi, hiểu chưa?”
“Tôi hiểu rồi, thị trưởng Quan!” Vũ Trường An biết rằng đây chính là mệnh lệnh.

“Tốt, vậy anh đi làm trước đi, tôi sẽ đợi điện thoại của anh.


Đối phương nói xong, thì trực tiếp cúp điện thoại.

Nghe thấy âm báo máy bận trong điện thoại, Vũ Trường An liền thở phào nhẹ nhõm, đối phương tuy trẻ hơn ông, nhưng bất luận là gia thế, hay chức vị, đều trên ông, ông không thể không nghiêm túc đối đãi.

Leng keng…
Vừa đặt điện thoại xuống, điện thoại lại đột nhiên reo lên, ông thuận tay cầm lên:
“Alo?”

“Cục trưởng Vũ, tôi đã sắp xếp người đến
đường Trường Giang và đại lộ Lộc Châu rồi, xin hỏi ông còn dặn dò gì nữa không?” Một giọng nói vang vọng truyền đến.

“Cậu đích thân đi, nhất định phải đảm bảo không xảy ra chuyện gì, đặc biệt là cô gái tên Quan Tiểu Hà, biết chưa? Còn nữa, chuyện này tôi đợi hồi âm của cậu, phải nhanh chóng xử lý, xảy ra vấn đề, tôi tìm cậu.

” Vũ Trường An nói.

“Vâng, cục trưởng Vũ yên tâm, tôi sẽ đi xử lý.


Châu Thanh Sơn nghe vậy, trong lòng đột nhiên sợ hãi, đã hiểu rất rõ về tầm quan trọng của chuyện này, sau khi cúp điện thoại, liền lập tức cầm mũ lên lao ra khỏi phòng làm việc.

“Chắc không có xe nào khác, đoạn đại lộ Lộc Châu tiếp theo sẽ ít xe hơn, tôi sẽ chơi đừa với hai đứa cháu trai đó.

” Nhìn thấy đường càng lúc càng rộng, xe càng ngày càng ít, Quan Tiểu Hà thở phào nhẹ nhõm, liền hung dữ nói.

Nhưng mà vẫn chưa đợi cô làm gì, điện thoại lại đổ chuông, Diệp Thiếu Xuyên tùy ý cầm lên xem, cuộc gọi đến hiển thị chữ chú.

“Điện thoại của chú cô, tôi bấm loa ngoài!”
Diệp Thiếu Xuyên nói, trực tiếp bấm loa ngoài kết nối.

“Tiểu Hà, cháu đang ở đâu?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.