Rất nhanh, Thiên Vũ chỉ biết mình quá ngây thơ rồi. Hắn đợi cả buổi, lại chỉ nghe thấy âm thanh của Vân phi, vốn không thấy bóng người.
Ngay lúc mọi người bắt đầu cảm thấy vừa rồi nhất định thính lực sinh ảo giác, âm thanh của Vân phi mới lại vang lên lần nữa, cũng nói: "Bản cung ra ngoài đi dạo, đi dọc đường ở Lưu Ly viên này, đúng lúc nghe thấy cuộc tranh luận. Xem ra mấy năm nay, trong cung thay đổi thật bất ngờ! Năm đó chỉ là một tiệp dư nho nhỏ, năm nay ngay trong cung yến còn dám đánh người. Chậc chậc, thật sự doạ ngoài, bản cung và Hoàng thượng nhiều năm không gặp, còn muốn ôn chuyện, hiện tại cũng không dám nữa. Bản cung cũng là phi, không nghĩ rằng sẽ bị đánh. Hoàng thượng, nô tì đi đây."
Nàng ném ra một đống lời, sau đó ước chừng nửa nén hương mọi người cũng không nghe thấy âm thanh của Vân phi lần nữa, cho đến khi Huyền Thiên Minh cao giọng nói: "Phụ hoàng, mẫu phi ta đi rồi."
Huyền Vũ đại đế mới hồi phục tinh thần lại, cũng không hề nghĩ ngợi, cầm chén rượu trong tay, ném mạnh tới trán Bộ Bạch Bình.
Lực đạo một lần ném này, Bộ Bạch Bình không tránh kịp, bị đập vỡ đầu, lập tức hôn mê bất tỉnh.
Trong đám người phía dưới, Lại bộ thượng thư Bộ Chính Phong quỳ xuông, liều mạng dập đầu cầu xin: "Hoàng thượng bớt giận! Xin bớt giận!"
Nhưng Thiên Vũ sao có thể không tức giận được, mỗi ngày hắn đều nhớ nhung, luôn mong chờ một lần được gặp Vân phi. Trên cột Triệu Hoà điện đã đầy hoa, hắn cảm thấy bản thân đến một ngày không chờ nổi nữa. Rốt cuộc hôm nay Vân phi kia lại có đi dạo, lại bị Bộ Bạch Bình doạ chạy.
Tuy trong lòng hắn hiểu rõ, Vân Phiên Phiên sao có thể sợ Bộ Bạch Bình được, Vân Phiên Phiên ngay cả hắn còn không sợ, nàng sợ Bộ Bạch Bình làm gì? Nhưng người ta chính là tìm lí do này, vì thế, hắn cũng có chỗ phát tiết.
Tựa như Bộ Bạch Bình lấy Hoa phi làm nơi trút giận, Thiên Vũ giờ phút này hận không thể đem nàng treo lên rồi đánh. Bộ Chính Phong cầu tình cái rắm gì, hắn đánh không nghiền sao có thể phát tiết tức giận này trong lòng!
Vì thế, Bộ Bạch Bình xúi xẻo, người đã hôn mê, vẫn bị Thiên Vũ xách lên, sau đó giơ lên cao, mạnh tay ném vào đại điện.
Phượng Vũ Hoành tính toán, lần này nếu thực sự bị ném nữa, Bộ Bạch Bình không chết cũng gáy nát xương, nàng nhìn ra, Thiên Vũ chỉ dùng nội lực.
Bộ Chính Phong quỳ phía dưới, mắt thấy nữ nhi từ trên cao rơi xuống, có vẻ như rơi xuống chỗ mình quỳ. Hắn không kịp tránh, "Rầm" một tiếng đã bị Bộ Bạch Bình đè lên.
Đường đường là Lại bộ thượng thư, là quan lớn, cứ như vậy bị nữ nhi thân sinh đè chết, một tiếng kêu cũng chưa thể phát ra.
Một cung yến đang tốt đẹp, nháy mắt biến thành hiện trường án mạng, kẻ hành hung vẫn là đương kim Thánh thượng.
Ai dám nói cái gì nữa?
Có thái giám tiến vào rửa sạch hiện trường, Bộ Chính Phong được nâng ra ngoài, mặt đất được nước rửa một hồi, rất nhanh đã khôi phục như lúc ban đầu. Nếu không có hai ma ma nâng Bộ Bạch Bình đang hôn mê bên cạnh, mọi người còn tưởng rằng vừa rồi tất cả đều là ảo giác.
"Hoàng thượng." Giờ khắc này, dám cùng Hoàng thượng nói chuyện cũng chỉ có Hoàng hậu, Hoàng hậu cũng không có cách nào, lỗi lầm trầm trọng chung quy không thể thờ ơ với tất cả mọi người trong này, nàng tận lực làm âm thanh của mình có vẻ nhu hoà đi một chút, nói với hắn: "Hoàng thượng bớt giận, thân thể ngài không tốt, Mạc tiên sinh nói ngài không thể quá tức giận." Lại ghé sát một chút, âm thanh thay đổi uyển chuyển: "Chuyện hậu cung quay về nói sau, trước tiên tiếp tục cung yến đã. Tốt xấu gì hôm nay cũng là Nguyệt Tịch."
Trong lòng Thiên Vũ hừng hực lửa giận sao áp chế được, cảm thấy máu trong người chạy tán loạn! Mắt thấy khuôn mặt nghiêm nghị đỏ bừng, người lung lay dao động, suýt nữa ngã quỵ.
Mọi người phía dưới quá sợ hãi, đều quỳ xuống hô to: "Hoàng thượng bớt giận!"
Mạc Bất Phàm lúc này cũng không biết từ đâu chạy tới, thúc giục thái giám đỡ Thiên Vũ ngồi lên ghế, sau đó một tay bắt mạch, lại lấy từ trong túi áo một viên thuốc nhét vào miệng hắn: "Hoàng thượng cố nhịn, không được nóng nảy."
Hoa phi cũng khóc cũng không hơn ai, từ lúc có động tĩnh quỷ dị của Vân phi nàng đều im lặng, giờ phút này cùng tiến lên, một đám phi tần vây xung quanh thân thể Hoàng thượng.
Tình hình này làm Phượng Vũ Hoành nhíu mày, bệnh này của Hoàng thượng và lão thái thái không có gì khác nhau, cao huyết áp nghiêm trọng, nhất là khi chịu kích thích thì đột nhiên tăng cao, trước mắt bị nhiều người vây quanh như vậy, không thông khí được, có thể tốt lên mới lạ.
Chưa đầy một lúc, Mạc Bất Phàn từ trong đám người đi đến, vội vàng đến trước mặt Phượng Vũ Hoành: "Vương phi, thuốc ngày ấy lão thái thái quý phủ uống ngài có mang trên người không?"
Phượng Vũ Hoành gật đầu, lúc nào chả mang theo.
Ai cũng nhanh chóng chắp tay thi lễ với nàng: "Xin Vương phi giúp đỡ."
Phượng Vũ Hoành cũng không kiều tình, nâng bước đi lên đài cao.
Phượng Cẩn Nguyên ở một bên nhìn, bỗng sinh ra một loại ảo giác. Nhị nữ nhi của hắn từng bước tiêu sái đi lên đài cao, không phải là xem bệnh cho Hoàng thượng, mà là... cùng đăng cơ với tân hoàng.
Hắn lắc đầu mạnh một chút, nhanh chóng thu hồi suy nghĩ.
Mà lúc này, Phượng Vũ Hoành chạy tới đám người, chợt nàng hô to: "Tránh ra hết!" Sau đó nói với Mạc Bất Phàm: "Mạch máu của Hoàng thượng đang tăng, chứng bệnh này vô cùng nguy hiểm, nếu muốn cứu người, không khí phải được lưu thông."
Hoàng hậu nhanh chóng phân phó mọi người: "Toàn bộ lui ra phía sau, không được tới gần Hoàng thượng." Sau đó lại nhìn Phượng Vũ Hoành, trong mắt lộ ra mấy phần mong chờ. Ngoại tôn nữ của Diêu lão nhân! Người Diêu gia có khi nào làm người ta thất vọng đâu.
Phượng Vũ Hoành không nói thêm gì, bước nhanh tới trước mặt Hoàng thượng, tay trái bắt mạch, tay phải xoa vết bớt phượng hoàng ở cổ tay trái, nhanh chóng lấy từ bên trong loại thuốc giảm huyết áp.
"Phụ hoàng." Nàng ghé sát nhẹ giọng mở miệng, "A Hoành cho ngài thuốc này, mở miệng được là tốt rồi, không cần cố nuốt."
Thiên Vũ đế cũng không ngất hoàn toàn, còn có thể nghe thấy lời Phượng Vũ Hoành nói, lại không có phản ứng gì.
Nàng cũng không hỏi nhiều, ánh mắt Thiên Vũ đế nhìn nàng, liền biết đối phương nghe được. Vì thế nhanh chóng nhét thuốc giảm huyết áp nhét vào miệng hắn, quan sát chốc lát, sắc mặt Thiên Vũ lại bình thường, tay nàng vẫn bắt mạch cho Thiên Vũ, luôn luôn quan sát, cho đến một nén hương, mạch tượng cũng bình ổn, lúc này mới yên lòng.
"Phụ hoàng." Âm thanh nàng nhẹ nhàng, nghe thân thiết gần gũi, "Hiện tại ngài thử chuyển động đầu xem có được không?"
Thiên Vũ theo lời nàng lắc phải lắc trái, ngẩng lên cúi xuống, xác định mình không hôn mê nữa, rốt cuộc mới mở miệng nói chuyện: "Trẫm đã mắc nợ nhân tình còn chưa trả, nay còn thêm cái nữa."
Phượng Vũ Hoành bật cười, "A Hoành là con dâu tương lai của phụ hoàng, nhân tình này cho dù ngài mắc nợ, cũng là nợ Cửu điện hạ."
Lời này làm Thiên Vũ rất hài lòng, không khỏi cao giọng cười ha hả.
Phượng Vũ Hoành thấy hắn đúng là không sao nữa, lúc này mới cùng Mạc Bất Phàm đỡ người dậy, một lần nữa ngồi lại trên long ỷ.
Phượng Vũ Hoành đưa bình sứ trong tay cho Thiên Vũ, trong đó tổng cộng có mười viên thuốc giảm huyết áp hiệu quả nhanh, đây đều là do hằng ngày nàng phân chia ra, để ở một tầng quầy trong hiệu thuốc, dễ dàng để nàng tuỳ thời tuỳ chỗ dùng.
Thiên Vũ nhìn bình nhỏ kia, hỏi nàng: "Vừa rồi cho trẫm uống chính là cái này?"
Phượng Vũ Hoành gật đầu, "Con dâu từng bái một vị kỳ nhân Ba Tư làm thầy, dạy cho con dâu rất nhiều phương pháp chế tạo kỳ dược. Đây là một loại thuốc được gọi là thuốc giảm huyết áp nhanh, chuyên dùng khẩn cấp khi máu lên não, hiệu quả rất nhanh."
Thiên Vũ nghe không hiểu lắm, dù sao cũng biết đó là thuốc tốt khi bệnh nặng bộc phát, liền cẩn thận thu vào.
Mạc Bất Phàm ở bên cạnh bổ sung: "Lão thái thái Phượng gia cũng có chứng bệnh này, lần trước thần đến Phượng gia làm cơm thuốc, từng tận mắt thấy lão thái thái phát bệnh, cũng là do uống thuốc khẩn cấp Vương phi điều chế để cứu mạng."
Thiên Vũ lại cảm khái: "Lúc trước trẫm không biết sao Diêu lão nhân hắn lại có y thuật tốt như vậy, nay trò giỏi hơn thầy, A Hoành tuổi còn nhỏ, nhưng y thuật lại không thua ngoại công con."
Phượng Vũ Hoành được khen có chút ngượng, chỉ nói nàng vì có không gian mới có thể thỉnh thoảng lấy ra thuốc tốt, nếu không có hiệu thuốc không gian kia, đừng nói là để nàng làm thuốc viên ở thời đại này, cho dù là thuốc Trung pha chế sẵn, chỉ sợ nàng rất vất vả.
Tinh thần Thiên Vũ tốt lên rất nhiều, Hoàng hậu đề nghị: "Nếu không hôm nay cung yến tạm đến đây thôi, Hoàng thượng nghỉ ngơi cho tốt."
Thiên Vũ lại khoát tay chặn lại: "Tiếp tục! Trẫm không thể làm mất hứng của mọi người!"
Hoàng hậu lại khó xử hỏi: "Vậy Bộ quý phi..."
"Hừ!" Thiên Vũ nắm tay, cố gắng khống chế cảm xúc của mình, "Đưa nàng ta về cung đi, ai cũng không được để ý đến nàng!"
Hoàng hậu gật đầu, phất tay để hạ nhân đi làm. Mà đối với vị Bộ đại nhân uổng mạng kia, là đề tài không ai dám nói.
Mọi người đang quỳ phía dưới đều được Hoàng hậu bảo đứng dậy, nhìn Hoàng thượng dĩ nhiên đã khôi phục như lúc ban đầu, liền cảm thấy trò khôi hài vừa rồi như ảo giác. Vân phi ở Nguyệt Hàn cung nhiều năm chưa từng ra ngoài sao lại có thể đi ra? Lại bộ thượng thư sao có thể bị nữ nhi của mình đè chết? Sau này chỗ dựa quyền cao chức trọng trong cung của Bộ quý phí sao có thể lập tức đổ rồi?
Đúng là ảo giác, nhất định là ảo giác, bằng không Hoàng thượng một khắc trước còn bất tỉnh, một khắc sau lại có tinh thần ngồi ở trên kia?
Khi ánh mắt mọi người nhìn về phía Phượng Vũ Hoành, mới nhận ra sự kiện vừa rồi là chân thật.
Nhị nữ nhi Phượng gia, Ngự Vương phi tương lai, ngoại tôn nữ của thần y Diêu hiển, ngay cả Mạc Bất Phàn đều bó tay với bệnh nặng này, mà ở trong tay nàng lại có thuốc chưa bệnh.
Nhất thời, một tràng nghị luận sổi nổi, một phu nhân quan nhất phẩm nói với nữ nhi của nàng: "Nghe nói Phượng tiểu thư trong kinh thành mở Bách Thảo đường, bên trong sẽ bán một ít thuốc viên và thuốc pha nước gì đó, tất cả đều là thuốc hiệu quả nhanh. Ngày khác con đi mua một ít, ở nhà đề phòng cũng tốt."
Các phu nhân tiểu thư có cùng ý nghĩ với nàng ta không ít, ngay cả Thanh Nhạc cũng hỏi Trầm Ngư: "Ngươi nói xem, Phượng Vũ Hoành có thể chưa được tóc của ta không?"
Phượng Trầm Ngư đã sớm đố kỵ đến phát bệnh, làm sao có thể cho Thanh Nhạc sắc mặt hoà nhã, lúc này liền đả kích nàng: "Cho dù có thể, nàng ta cũng sẽ không chữa cho ngươi."
Thanh Nhạc giận dữ, lập tức quên mất đang ở đâu, cầm lấy một cái chén ném ra phía trước.
Tất cả mọi người kinh hãi nhìn nàng, sững sờ nhìn quận chúa khác họ làm người khác không thích này, thì cảm thấy nàng cùng khăn màu quấn tóc vừa khó coi vừa buồn cười. Người xấu tác quái, đều là bộ dạng này, im lặng làm quần chúng không tốt sao? Không nên lấy phương thức này nhắc nhở mọi người biết sự tồn tại của nàng?
Thiên Vũ đế lúc này cũng chú ý tới Thanh Nhạc, nhưng cùng lúc đó, cũng làm hắn nhớ tới tối nay còn có một việc. Vì thế vuốt yết hầu, cất cao giọng vang khắp đại điện: "Nguyệt Tịch hôm nay, còn có một việc vui trẫm muốn cùng chư vị chia sẻ."