Phượng Vũ Hành hừ lạnh một tiếng, mở miệng lạnh lùng nói: "Ý của ngươi là, những người khác đều bị các ngươi lừa gạt?"
Chưởng quầy kia chỉ run run, không dám nói nhiều thêm một câu.
Phượng Cẩn Nguyên coi như đã hiểu, cuối cùng tổng kết lại thành một câu: Con heo mập trong hậu viện của hắn lại cho Phượng gia thêm nhiều phiền toái. Nhưng lại là phiền toái lớn!
"Ác phụ!" Lão thái thái tức giận chỉ thiếu chưa hộc máu, vừa không ngừng khua quyền trường, vừa phân phó hạ nhân: "Mang ác phụ kia ra cho ta! Mang ra!"
Phượng Cẩn Nguyên không ngăn trở, tử thế này của cửu hoàng tử rõ ràng là tới tính toán sổ sách, hôm nay Phượng phủ đuối lý, người ta muốn sao hắn đều nhịn được, huống chi...
"Điện hạ vừa mới nói, "Thanh sơn đồ" kia để dành tặng cho Vân phi nương nương?" Trong lòng hắn kinh hãi, chỉ nói nếu đúng là đưa vào cung thì chuyện đó có thể ầm ĩ lớn.
Giờ phút này Phượng Cẩn Nguyên hy vọng nhìn thấy cửu hoàng tử có thể lắc đầu nói chưa đưa vào, nhưng chính là chuyện cố tình không giống như hắn mong muốn, Huyền Thiên Minh chẳng những không lắc đầu, còn chắc chắn mười phần nói với hắn: "Đương nhiên là đưa vào, mẫu phi phát hiện "Thanh sơn đồ" là đồ giả, còn chất vất bổn vương vì sao lại tặng nàng đồ giả. Phượng đại nhân, ngươi nói bổn vương nên bẩm báo thế nào với mẫu phi?"
Phượng Cẩn Nguyên còn có thể nói gì, tuy Vân phi ít giao du với bên ngoài, rất nhiều cung yến không thấy nàng tham dự. Nhưng cũng không có nghĩa là Hoàng thượng không thèm để ý đến nàng, cũng không có nghĩa ở trong cung nàng không có địa vị.
Phượng Cẩn Nguyên vén trường bào quỳ trên đất: "Tùy Ngự vương điện hạ xử lý."
Tất cả người khác cũng đều quỳ xuống theo.
Phượng Vũ Hành nghĩ nghĩ, mình không thể hành động quá độc lập, cũng quỳ theo.
Đang muốn quỳ, tay bị người nọ cầm chặt, "Ngươi không cần quỳ."
Phượng Vũ Hành rất hài lòng thái độ của Huyền Thiên Minh, gật đầu khen ngợi hắn.
Lòng đố kị trong lồng ngực của Phượng Phấn Đại lại hừng hực thiêu đốt, vì sao không phải nàng? Vì sao được cửu hoàng tử cầm không phải là tay nàng?
Rất nhanh, Trầm thị bị người mời ra.
Trầm thị vẫn bị cấm cửa ở Kim Ngọc viện, hôm nay với hiểu rõ tính tình một hồi, thì có một đống người đột nhiên xông tới nói là muốn điều tra phòng ở của nàng và Trầm Ngư, nói các nàng mưu hại đại thiếu gia. Nàng đánh hai nha đầu, vẫn không thể ngăn cản hạ nhân tìm dưới gối Trầm Ngư một cái hình nhân.
Cơn tức nhất thời không có chỗ phát, nghĩ sẽ đập đông đập tây, lại thấy nếu đập hỏng thì đều luyến tiếc, chỉ là chưa đến mức khó chịu, có người đến mời nàng tới tiền viện.
Trầm thị cảm thấy cuối cùng có nơi trút giận, Phượng gia dám coi thường nàng, nàng không thể không đem cái nhà này náo loạn gà bay chó sủa! Nàng đến là muốn thấy, Phượng Cẩn Nguyên không có tài lực Trầm gia chống đỡ, có thể nhảy đến mấy ngày!
Trầm thị tích khí thế đi vào tiền viện chuẩn bị phát tác, chỉ thấy một đám người quỳ trên đất, bao gồm Phượng Cẩn Nguyên.
Trước mặt mọi người, ngay giữa viện có chiếc kiệu đỉnh ngọc, trên đó một người nàng chưa từng thấy nhưng liếc mắt một cái là có thể nhận ra: cửu hoàng tử.
Trầm thị có chút không yên, nha đầu bên cạnh giúp đỡ một chút, đảo ánh mắt, thấy chưởng quầy của Kỳ Bảo Trai kia cũng quỳ trên đất thì sợ hãi.
Nàng nhận ra chuyện sợ là không tốt, nhưng cục diện trước mắt này nàng muốn tránh cũng không tránh khỏi, đành phải quỳ theo, run rẩy không yên, trong lòng cũng không tự giác tính toán một chiếc kiệu ngọc như vậy là bao nhiêu tiền?
Phượng Cẩn Nguyên đứng lên đi đến trước mặt Trầm thị, túm cổ áo nàng, vốn định dùng một tay nhấc người lên ném ra ngoài. Nhưng Trầm thị quá nặng, hắn nhấc vài cái cũng chưa động đậy, đành phải buông xuống.
Trầm thị sao chịu nổi, vừa lớn tiếng tru lên, vừa liều mạng túm chặt áo mình phòng khi bị thít chặt.
Rốt cuộc, Phượng Cẩn Nguyên lôi Trầm thị tới trước mặt Huyền Thiên Minh, lại quỳ xuống đất, vẫn là một câu: "Tùy điện hạ xử trí."
"Xử trí cái gì?" Trầm thị mơ hồ, "Ta sao? Vì sao lại xử trí ta?"
"Câm miệng!" Phượng Cẩn Nguyên tức giận quát Trầm thị: "Ngươi đổi những gì ở Kỳ Bảo Trai, còn đổi vật phẩm bán cho người khác, nay một bức "Thanh sơn đồ" bị đưa vào chỗ Vân phi nương nương trong cung, ngươi nói ngươi có nên bị xử trí không?"
"Cái này..." Trầm thị trợn tròn mắt. Mấy thứ của Kỳ Bảo Trai sao lại chảy vào trong cung? Nàng tưởng rằng quý nhân trong cung đều chướng mắt những cửa tiệm nhỏ bên ngoài phố phường!
"Người đâu!" Huyền Thiên Minh không có tâm tư nói nhiều với Trầm thị, chỉ vào người bảo: "Mang đi. Theo bổn vương tiến cung."
"Điện hạ!" Một tiếng điện hạ này, Phượng Cẩn Nguyên và lão thái thái cùng nói, chợt nghe lão thái thái nói: "Xin điện hạ khai ân, dù nàng như thế, tổn thất của điện hạ Phượng gia ta nguyện bồi thường gấp bội."
Phượng Cẩn Nguyên cũng nói: "Ác phụ này thật sự làm bẩn mắt Vân phi nương nương, mong điện hạ có thể xử trí ngoài cung."
Không thể để Trầm thị tiếng cung, Phượng Cẩn Nguyên biết một khi Trầm thị vào cung, đương gia chủ mẫu này của nàng sẽ không giữ được. Nàng không giữ được thì không lo, mấu chốt là Trầm Ngư, không có thân phận chính nữ làm sao ứng với một câu "mệnh phượng hoàng" kia? Cho nên, hắn thà rằng để Huyền Thiên Minh giết Trầm thị ở ngoài cung, cũng không nghĩ Trầm thị bị đưa vào trong cung, như vậy ít nhất trên danh nghĩa Phượng Trầm Ngư là chính nữ có mẫu thân đã chết.
Trầm thị vừa nghe lão thái thái nói bồi thường, tinh thần lập tức tỉnh táo lại, nhanh chóng nói: "Đúng đúng đúng! Chúng ta bồi thường, chúng ta bồi thường hết! Điện hạ muốn bao nhiêu bạc thì đưa bấy nhiêu bạc, điện hạ, ngươi nói một cái giá đi!"
Ba!
Huyền Thiên Minh không báo trước, không do dự quật trên người Trầm thị một roi. Roi dừng trên mặt phải Trầm thị, da thịt lập tức bong ra, máu bắn tung tóe.
"A!" Trầm thị ôm mặt kêu to! Đau đớn lăn lộn trên đất.
Trầm Ngư xông lên ôm lấy Trầm thị, không cam lòng giương lên khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành của nàng, đau khổ cầu xin nói: "Cầu điện hạ khoan thứ cho mẫu thân ta!"
Huyền Thiên Minh cũng không liếc mắt nhìn Phượng Trầm Ngư, chỉ quay đầu nói chuyện với Phượng Vũ Hành: "Ngươi ăn cơm cho ngon, muốn ăn gì thì để nha hoàn đến vương phủ lấy, ta để trù phòng mỗi ngày đều làm đồ ngon cho ngươi ăn."
Phượng Vũ Hành bất đắc dĩ: "Ta ăn rất tốt."
"Quá gầy." Hắn khịt khịt cái mũi, liếc mắt nhìn Trầm thị, "Nhưng cũng khó trách, thế này rõ ràng đều phải cho nàng ăn ngon." Không đợi Phượng Vũ Hành trả lời, hắn lại hỏi: "Hôm nay ngươi còn muốn xuất môn?"
Phượng Vũ Hành gật đầu, "Nếu Kỳ Bảo Trai xảy ra chuyện, nay nó trở lại trong tay ta, ta phải tự đi xem."
"Được." Huyền Thiên Minh không ngăn cản, "Vậy ngươi đi cẩn thận một chút." Tay lại ôn nhu xoa đầu nàng, khen: "Mái tóc của ngươi đúng là mượt, phải nuôi dưỡng."
Lời này nói ra, huyệt thái dương của Phượng Cẩn Nguyên bỗng bắt đầu giật giật.
"Được rồi." Rốt cuộc Huyền Thiên Minh bảo hạ nhân nâng kiệu hắn lên lần nữa, "Mang đại phu nhân Phượng gia theo, vào cung." Thấy Phượng Cẩn Nguyên còn muốn cầu tình, hắn biến sắc, "Phượng đại nhân, bổn vương thoạt nhìn rất muốn nói chuyện với ngươi?"
Phượng Cẩn Nguyên không dám lên tiếng.
"À đúng rồi." Huyền Thiên Minh lại nhớ tới một chuyện, "Hôm qua trên đường gặp Hành Hành, nghe nói nàng đang kiểm tra sổ sách cửa tiệm, bổn vương không đành lòng để vương phi tương lai làm quá vất vả, cho nên hôm nay dẫn quản gia trong phủ đến đây, để quản gia giúp đỡ Hành Hành kiểm tra."
Tâm Phượng Cẩn Nguyên cuối cùng cũng sụp đổ!
Quản gia Ngự vương phủ! Ai chẳng biết quản gia Ngự vương phủ thực tế là đại thái giám! Nhưng lại không phải là thái giám bình thường! Đó là người hầu hạ đương kim Thánh thượng từ nhỏ, đến khi cửu hoàng tử lập phủ một mình, Hoàng thượng mới ban người vào phủ hầu hạ cửu hoàng tử!
Tuy hắn là tể tướng, nhưng từ trước đã năm lần nhìn ánh mắt đại thái giám kia, ngay nhớ đến trong lòng vẫn còn sợ.
Nhưng hắn không thể cự tuyệt, vì người ta nói, là phái tới giúp vương phi tương lai làm việc, hắn không có quyền cự tuyệt.
Cứ như vậy, Huyền Thiên Minh, trong ánh mắt hỗn độn của mọi người trong Phượng phủ, mang Trầm thị đã bị trói và bịt miệng khởi giá rời đi, lúc gần đi còn nhìn Phượng Trầm Ngư, ném ra một câu: "Rất xấu."
Người Phượng phủ càng thêm hỗn độn.
Đến khi Huyền Thiên Minh đã đi hơn nửa ngày, một đám người cũng không thể đứng lên, vẫn quỳ gối tại chỗ.
Vị đại thái giám kia sắp đưa hộp cơm vào tay Phượng Vũ Hành, lúc này thấy một đám quỳ trước mắt, mặt đổi sắc, thở không gấp, mười phần tự nhiên nói một cau: "Đều bình thân!"
Tiếng nói đặc trưng của thái giám cất ra, mỗi người đều dĩ nhiên ngoan ngoãn nghe lời.
Phượng Tử Duệ ít tuổi nhất lén lút giật nhẹ góc áo của Diêu thị, nhỏ giọng hỏi: "Vị điện hạ kia thích tỷ tỷ đúng không? Hắn đối xử với tỷ tỷ và người khác rất khác nhau."
Diêu thị gật đầu, "Đúng vậy."
Tử Duệ bắt đầu vui vẻ: "Tốt quá, vị điện hạ kia lợi hại như vậy, về sau sẽ không có người bắt nạt tỷ tỷ."
Diêu thị cảm thán, sao lại có thể, chỉ sợ càng như vậy, lại càng có người coi A Hành của nàng là cái gai trong thịt.
Nhưng nói lại, có thể tận mắt thấy thái độ cửu hoàng tử kia đối với A Hành, nàng coi như đã thả lòng, chỉ ngóng trông vị vương gia này có thể bảo hộ A Hành của nàng bình an.
Phượng Cẩn Nguyên thong thả bước đến trước mặt đại thái giám, chắp tay nói: "Trương công công, nhiều năm không gặp, có khỏe không?"
Đại thái giám kia không kiêu ngạo không siểm nịnh, đối đáp thong dong: "Đã phiền Phượng đại nhân quan tâm, chúng ta đều tốt."
"Công công mau vào bên trong, lần đầu đến Phượng phủ, đêm nay bổn tướng thiết yến, vì công công đón gió."
"Thôi!" Trương công công khoát tay chặn lại, "Cái này không cần, chúng ta phụng mệnh vương gia đến giúp vương phi tương lai kiểm tra sổ sách, vẫn nên đến chỗ vương phi hầu hạ."
Lão thái thái nghe lời này không vui, một câu đều là vương phi, Phượng Vũ Hành còn chưa xuất giá, vì sao không gọi là nhị tiểu thư?
Không vui thì không vui, nàng không dám biển hiện gì trước mặt thái giám. Dáng vẻ Trầm thị bị mang đi còn rõ ràng trong mắt, nàng ngẫm lại, kế tiếp Phượng gia phải đi từng bước thế nào.
Thấy Trương công công cự tuyệt, Phượng Cẩn Nguyên cũng không kiên trì, chỉ báo cho Phượng Vũ Hành: "Không được thất lễ với Trương công công."
Phượng Vũ Hành gật đầu: "Cha yên tâm." Lại nói với lão thái thái: "Lát nữa A Hành muốn đi Kỳ Bảo Trai, xin phép với tổ mẫu."
Lão thái thái có thể không cho phép sao, chẳng những cho phép, còn khi cho phải phải thập phần vui. Vì thế khuôn mặt nhanh chóng tươi cười, hòa ái nói: "Đi thôi đi thôi, nhớ kiểm kê tốt những gì bên trong."
"Vâng." Phượng Vũ Hành nói: "Những gì bị đổi A Hành sẽ kiểm kê hết, ngoài ra, đồ giả bị bán ra ngoài mấy năm nay cũng sẽ tận lực thống kê, đến lúc đó hy vọng tổ mẫu có thể giúp đỡ A Hành nói với mẫu thân."
Lão thái thái xấu hổ gật đầu, "Được."
Phượng Vũ Hành cúi người, gọi Diêu thị và Tử Duệ, mang theo nha hoàn và Trương công công cùng về Đồng Sinh hiên.
Phượng Cẩn Nguyên nhìn đoàn người kia dần dần đi xa, cảm khái vạn lần. Chẳng bao lâu sau, những người đó mới là chính thất phu nhân và trưởng tử, chính nữ của hắn!
Lão thái thái cũng thở dài một tiếng, bất đắng dĩ nói: "Phượng gia đang hủy hoại trong tay Trầm thị!"