Phượng Vũ Hành di chuyển đến chỗ đông người, chợt nghe thấy mọi người thảo luận: "Nghe nói vàng thật không sợ lửa, các ngươi nói xem trong tro bụi này có tìm được vàng hay không? Tốt xấu gì cũng là tòa vương phủ, chung quy không thể ngay cả vàng cũng không có."
"Có vàng cũng không tới lượt chúng ta! Không biết sau khi đốt xong còn có một đội quan binh đi vào khám xét sao, có vàng thì cũng bị người ta lấy đi rồi!"
"Ai, đáng tiếc, một tòa vương phủ lớn như vậy, nói không có là không có."
Phượng Vũ Hành dụi nhẹ mắt, trừng mắt nhìn một mảnh phế tích trước mặt... À, chính xác hơn là một đám tro bụi trên nền đất, hỏi Vong Xuyên: "Đây là Định An vương phủ?"
Vong Xuyên cũng cứng lưỡi, "Đúng... vậy..."
Được rồi! Phượng Vũ Hành xoa trán, đúng thật là một cọng lông cũng không tha, ngay cả cánh cửa đá chạm khắc cũng đều bị đập hết.
"Rốt cuộc Huyền Thiên Minh và Định An vương phủ có thù lớn thế nào mà đốt thành như vậy. Trước kia đốt vườn nhà người ta còn có thể sửa chữa, bây giờ... Nếu muốn về ở, chỉ sợ phải gọi người đến xây lại?"
Vong Xuyên nói với nàng: "Điện hạ nhất định là muốn làm tiểu thư hết giận, ngày ấy chuyện phát sinh ở thọ yến Định An vương phi, điện hạ không thể không biết. Định An vương phủ bắt nạt tiểu thư như vậy, điện hạ nhịn được mới là lạ."
Khóe miệng Phượng Vũ Hành co giật... Tính cách nóng nảy.
Đang xúc động, chợt nghe từ phía sau trên đường cái, có một đám trẻ ăn mày lanh lợi chạy tới, vừa chạy vừa hát nói: "Phượng thừa tướng, thật ngạc nhiên, tức phụ đổi đi đổi lại. Chính nữ ai cũng có thể làm, nay lại muốn bỏ Trầm Ngư!"
Tương vương phủ
Tam hoàng tử Huyền Thiên Dạ nhìn từ cánh tay xuống chỗ ngồi Phượng Cẩn Nguyên, hơn nửa ngày đều không nói lời nào. Người này từ nhỏ đã có tướng mạo uy vũ khí phách, mặc dù lúc nào cũng không có biểu cảm gì, thoạt nhìn cũng như đang tức giận. Huống chi Huyền Thiên Dạ vốn không cười, quanh thân luôn bao phủ một bâu không khí âm trầm, làm cho người ta phát lạnh.
Phượng Cẩn Nguyên mới ngồi không lâu, đã cả thấy sau gáy có một luồng gió lạnh thổi vù vù, giống như có ánh mắt nhìn chằm chằm phía sau hắn, quay đầu nhìn lại thì không thấy nửa bóng người.
Rốt cuộc, Huyền Thiên Dạ cũng nói chuyện, khác hẳn so với Huyền Thiên Minh kia lộ vẻ bốc đồng không tập trung, âm thanh của Huyền Thiên Dạ lạnh tựa hàn băng ngàn năm, từng chữ như mang theo băng nhọn... "Phượng tướng, bổn vương muốn mượn mệnh phượng của Trầm Ngư không sai, nhưng ngươi đã từng thấy qua nhà ai có phượng hoàng là thứ xuất chưa?"
Phượng Cẩn Nguyên giãy nảy đứng lên, mồ hôi lạnh lộp bộp chảy xuống, "Tương vương điện hạ yên tâm, Trầm Ngư là chính nữ Phượng gia, điểm này vĩnh viễn không thay đổi."
"Phải không?"Huyền Thiên Dạ trừng mắt nhìn Phượng Cẩn Nguyên, "Chắc Phượng tướng không bên chuyện ngoài đường, ngươi đi ra ngoài nghe ngóng một chút, ngay cả ăn mày xin cơm bên đường đều nói Phượng gia ngươi muốn thay đổi chính nữ, vì sao Phượng tướng lại có thể nói chắc như đinh đóng cột như thế?"
Đầu Phượng Cẩn Nguyên tê dại, đồn đãi bên ngoài không phải hắn không biết, nhưng vừa muốn nghĩ biện pháp định ngăn lại, thì có người đã truyền vào Tương vương phủ rồi!
"Điện hạ, thần nhất định sẽ nhanh chóng dẹp bỏ lời đồn, có chết cũng phải bảo vệ vị trí chính nữ của Trầm Ngư." Rồi nghĩ thêm, rõ ràng nói: "Mẫu thân Trầm Ngư đang ở trong chùa cầu phúc cho Phượng gia, cũng mới có mấy ngày, gần đây thần sẽ phái người đón nàng về."
"Ừ." Lúc này Huyền Thiên Dạ mới thu hồi khí thế, "Chính nữ muốn danh chính ngôn thuận, mẫu thân của nàng có thể là chết, nhưng chung quy sẽ không có chuyện gì xảy ra trong chùa chứ?"
Phượng Cẩn Nguyên liên tục gật đầu, đồng thời tay đưa vào trong tay áo, đem ba trăm vạn ngân phiếu mà hôm qua Thẩm Vạn Lương đưa tới, đưa cho Huyền Thiên Dạ, "Thần biết Tương Vương điện hạ nay đang là lúc cần dùng tiền bạc, tâm tư này mong điện hạ nhận lấy."
Ánh mắt Huyền Thiên Dạ nhìn ngân phiếu được đưa lên, tâm tình cũng chuyển biến tốt, "Phượng tướng đang làm cái gì vậy?"
Phượng Cẩn Nguyên lại chuyển lên phía trước: "Thần đã là tùy tùng của điện hạ, nên vì điện hạ phân ưu, mogn điện hạ không ghét bỏ."
Huyền Thiên Dạ không hề khách khí với hắn, tay nhận ngân phiếu đưa vào trong lòng, lại nói: "Lời nói của bổn vương, ngươi trở về nghĩ lại cho tốt, ngoài ra, bổn vương và ngươi đã cùng một phe, cũng không hoàn toàn bị ảnh hưởng bởi lời đồn đãi về đứa con gái mệnh phượng kia của ngươi. Phượng tướng là tả thừa tướng đương triều, ngày sau còn có rất nhiều chỗ cần dựa vào đại nhân."
"Điện hạ sao nói vậy, có thể vì điện hạ phân ưu là việc của thần."
Từ Tương vương phủ về nhà, Phượng Cẩn Nguyên trực tiếp đến Thư Nhã viên. Hôm nay muốn thương lượng với lão thái thái một chuyện, lão thái thái nhanh chóng phân phó hạ nhân: "Đi đi, gọi thiếu gia tiểu thư và các di nương đến Thư Nhã viên, nói là ta có chuyện quan trọng muốn nói."
Khi phái người tới Đồng Sinh hiên, hai người Phượng Vũ Hành và Vong Xuyên cũng vừa mới trở về, nhận được tin thì nhanh chóng thay y phục rồi chạy tới Thư Nhã viên. Nàng cân nhắc, lúc này lão thái thái gọi các chủ tử trong phủ, tám phần là có liên quan đến đồng dao trên đường hôm nay, chỉ là không biết Phượng gia sẽ làm gì.
Chưa đến nửa canh giờ, người Phượng gia đã tề tụ tại Thư Nhã viên, chỉ thiếu mỗi Hàn thị.
Lão thái thái không vui hỏi Phấn Đại đang nâng cánh tay: "Hàn thị đâu?"
Bộ dáng Phấn Đại nhu thuận đáp: "Hai ngày nay thân thể Hàn di nương không được tốt, sáng nay không thể dậy được."
"Hả?" Phượng Cẩn Nguyên khó hiểu, "Buổi tối hôm qua ta còn đến thăm nàng, không phải vẫn tốt sao, sao bệnh không thể dậy được? Đã mời đại phu chưa?"
Phấn Đại nhanh chóng giải thích: "Lúc phụ thân đi rồi di nương mới bệnh nặng hơn, quý phủ không còn Khách Khanh đại phu..."
"Vậy sao còn chưa đi mời?" Phượng Cẩn Nguyên hơi nổi giận, rốt cuộc hắn yêu người thiếp kia, vì sao bị bệnh một đêm mà chưa thu xếp người mời đại phủ?
Đang chuẩn bị trách Phấn Đại vài câu, lão thái thái lại nói: "Nếu cả đêm cũng chưa mời đại phu, chắc không phải là bệnh đòi mạng, cứ để nàng chờ, chính sự quan trọng hơn."
Có lời này của lão thái thái, Phượng Cẩn Nguyên cũng không nói thêm gì, đành ngậm miệng, bỗng lão thái thái lại nói: "Hôm nay gọi các ngươi đến, chủ yếu là có hai việc muốn nói." Lão thái thái nhìn xung quanh mọi người trong phòng một vòng, cuối cùng đem ánh mắt dừng trên người Phượng Tử Hạo, chậm rãi nói: "Vết thương của Tử Hạo cũng đã khỏi, phụ thân cháu an bài cho cháu ở Tử Nham thư viện ở Tề Châu, năm ngày sau sẽ sai người đưa cháu đi Tề Châu."
Phượng Tử Hạo khó chịu hừ một tiếng, trong lòng không thoải mái, nhưng cũng không nói thêm gì.
Lão thái thái thấy hắn coi như đã nghe lời, lặng lẽ gật đầu, lại nói: "Chuyên thứ hai, là Thẩm thị ở lại Phổ Độ am cầu phúc cho Phượng gia đã nhiều ngày, sắp tới sẽ hồi phủ. Dù sao cũng người trong nhà cầu phúc trở về là đại sự, mang theo những mong ước từ trong chùa, chúng ta phải chuẩn bị tốt một chút."
Trong lòng Phượng Vũ Hành cười lạnh, nói trắng ra không phải là Thẩm thị muốn trở lại, để mọi người chuẩn bị ra nghênh đón sao.
Không chỉ nàng nghĩ như vậy, trong lòng mọi người đang ngồi trừ Kim Trân đã biết, những người khác đều cảm thấy ngoài ý muốn. Đặc biệt là Phượng Phấn Đại, Thẩm thị tro tàn lại cháy làm đáy lòng nàng dâng lên lòng đố kị hừng hực. Nàng như nghe thấy âm thanh mộng chính nữ tan biến, không khỏi lại trách Hàn thị không có cơ hội.
Trầm Ngư không có phản ứng đặc biệt, chỉ nói với Phượng Tử Hạo: "Lần này ca ca đi học nhất định không được phụ sự kỳ vọng của tổ mẫu và phụ thân nữa, Tử Nham thư viện tuy không thể so với Vân Lộc thư viện, nhưng có chút danh tiếng."
Nghe nàng nói như vậy, Phượng Cẩn Nguyên không khỏi trừn mắt nhìn Diêu thị, chỉ đổ thừa nữ nhân này không chịu nói vài lời hay cho Tử Hạo trước mặt Văn Tuyên vương phi, bằng không hắn đường đường là con trai tả tướng sao ngay cả Vân Lộc thư viện cũng không vào được?
Ánh mắt này bị Phượng Vũ Hành đúng lúc nhìn thấy, nàng cũng không ho khan, chỉ mở miệng trầm tĩnh nói: "Đại ca ca cũng phải bảo trọng thân mình, lại nói, thân thể bệnh tật của đại ca cũng làm tổ mẫu và phụ thân lo lắng đấy."
Chứng bệnh kia của Phượng Tử Hạo vẫn đều là nút thắt trong lòng người Phượng gia, Phượng Cẩn Nguyên không phải không tìm danh y, nhưng ai tới xem đều lắc đầu. Khả năng có con nối dõi của Phượng Tử Hạo gian nhan, đây là chuẩn đoán chính xác của tất cả đại phu.
Sắc mặt lão thái thái cũng khó coi, ho nhẹ hai tiếng, không muốn lại tiếp tục đề tài này, còn nói tiếp chuyện Thẩm thị hồi phủ: "Người một nhà chúng ta trừ ngày Tết, cũng rất ít vui vẻ cùng một chỗ, nên mượn cơ hội Thẩm thị hồi phủ lần này mà ăn một bữa cơm đoàn viên." Vừa nói vừa nhìn thoáng qua Phấn Đại: "Để Hàn thị chăm sóc tốt bản thân, không để ngay cả sức lực ăn cơm cũng không có."
Phấn Đại gật đầu vâng dạ, còn lại mọi người cũng không ai lên tiếng.
Lúc trước rõ ràng chính miệng Phượng Cẩn Nguyên nói Thẩm thị sẽ không hồi phủ, thế mà mới qua mấy ngày, lại lật lọng?
Phượng Cẩn Nguyên cũng biết nên mặt mũi có chút băn khoăn, nhưng nghĩ đến áp lực từ Tương vương phủ chồng chất như núi, hắn không thể không làm như vậy.
Rốt cuộc Trầm Ngư là người mở ra cục diện xấu hổ, chỉ nghe âm thanh mềm mại tinh tế của nàng nói: "Nói đến bữa cơm đoàn viên, Trầm Ngư có một chủ ý."
"Hả?" Lão thái thái rất vui khi có người tán gẫu, nhanh chóng hỏi nàng: "Trầm Ngư có chủ ý gì?"
Trầm Ngư nói: "Nhị muội muội là đứa trẻ duy nhất trong phủ có hôn ước, sau này gả đến Ngự vương phủ, sẽ là chưởng quản trong phủ. Không bằng tiệc đoàn viên lần này để nhị muội muội lo liệu một phen, trái phải đều là người trong nhà, là sai là đúng, là tốt là xấu chúng ta cũng không có cơ hội mà thưởng thức, cũng là cho nhị muội muội một cơ hội để thử."
Lời nàng nói ra hợp tình hợp lý, nghe thấy lại cực kỳ có tình tỷ muội, lão thái thái vừa lòng nở nụ cười, không nhịn được mà gật đầu: "Không hổ là chính nữ trong phủ, tâm tư của Trầm Ngư rất chu đáo, có thể vì muội muội mà lo lắng, cũng rất khó có được."
Phượng Cẩn Nguyên cũng đồng ý lời nói của Trầm Ngư, nói với Phượng Vũ Hành: "Vậy A Hành con lại vất vả một ít, chuẩn bị yến tiệc này đi. Từ ngay hôm nay, vi phụ sẽ phái người đưa mẫu thân con về, cũng không mời người ngoài, chỉ có mình người nhà chúng ta, con ước chừng lượng đồ ăn là được rồi. Không cần quá áp lực, Trầm Ngư nói đúng, đều là người một nhà, ngon hay không thì cũng không ai kiểm tra con."
Phượng Vũ Hành có thể nói gì nữa, chỉ có thể giương ra khuôn mặt tươi cười, đáp ứng: "Con gái tuân mệnh."
Trên đường về Đồng Sinh hiên, Diêu thị hơi lo lắng, "Cho con lo liệu tiệc đoàn viên, sao ta thấy sẽ gặp phải chuyện không may?"
Phượng Vũ Hành cười nói: "Không có chuyện thì đúng là lạ." Nàng nâng tay Diêu thị lên: "A Hành sẽ không bị các nàng tính kế, mẫu thân cứ ngồi chờ xem diễn là được rồi."
Tuy trong lòng Diêu thị lo lắng nhiều thì cung không có biện pháp, con gái của nàng là đứa trẻ có chính kiến, nếu nàng nói để xem diễn, vậy cứ xem đi.
Khi trở về viện của mình, Ban Tẩu cũng đã trở lại, hắn nói với Phượng Vũ Hành: "Nghe nói người Thẩm gia vài lần đi qua Phổ Độ am, đều vụng trộm gặp Thẩm thị. Thẩm thị kia nay hiền lành hơn so với trước, ban ngày cũng sẽ đi theo các ni cô cùng nhau nấu ăn. Nhưng đến ban đếm, ngụy trang lập tức sẽ biến mất, tính tình vẫn nóng nảy như vũ, đối với nha đầu Mãn Hỉ không đánh thì mắng."