Thần Y Độc Phi: Bệnh Kiều Vương Gia Thỉnh Tự Trọng

Chương 66: Trộm Hương



Nàng làm chuyện gì từ trước đến nay đều ân oán phân minh, mặc kệ như thế nào, hoàng huyết thảo nàng đã nhận được, nên tạ vẫn phải tạ.

Còn sau này như thế nào, đều do ý trời.

Nghe nàng cảm ơn mình, Cố Phi Trì cũng không có phủ nhận, quay đầu lại khinh phiêu phiêu nhìn nàng một cái, “Vân cô nương đây là muốn cảm tạ bổn vương cái gì?”

Cái đầu nàng mới cao đến bả vai Cố Phi Trì , cùng hắn nói chuyện còn phải ngẩng đầu lên.

Rất kỳ quái, bên người Cố Phi Trì có vô số nữ nhân, nhưng một người hắn cũng không nhớ được, mà lúc này mỗi cái nhăn mày mỗi một nụ cười của Vân Ngạo Tuyết lại như sớm đã khắc dấu ở trong trí nhớ, muốn quên cũng không được .

Mập ốm cao thấp hắn gặp được nhiều, nhưng giống như chỉ có người trước mặt này có thể làm mình nhớ mãi không quên, ánh mắt không tự chủ được đảo quanh thân thể nàng.

Hắn rõ ràng biết tiếp tục như vậy sẽ thoát khỏi khống chế của bản thân, nhưng mà hắn nhịn không được, vẫn luôn muốn nhìn nàng thêm vài lần…

Khi nàng cười, ánh nắng chiều nơi chân trời phản chiếu nhàn nhạt rơi vào gương mặt nàng, trêи mặt chưa trang điểm phấn son có thể thấy lông tơ tinh tế rõ ràng , làn da so với kia lòng trắng trứng gà vừa lột ra còn muốn trơn mềm hơn.

Bỗng chốc hắn lại nghĩ tới cảm giác trơn trượt ban ngày lúc vô ý thức đụng vào khiến người rùng mình đến không thể tự kiềm chế.

Con ngươi nàng giống như đá quý mực ngọc đen láy long lanh, bên trong phảng phất có một dòng suối âm u lẳng lặng sâu không thấy đáy , làm người nhịn không được muốn trầm luân ngày càng sâu.

Thiếu chút nữa , hắn đã cúi đầu xuống tùy ý tìm kiếm hương thơm làm hắn mê say .

Đúng lúc này Vân Ngạo Tuyết giống như lơ đãng xê dịch thân mình, làm ý đồ trộm hương một cái của hắn về số không.

“Cửu vương gia rõ ràng ngay từ đầu đã biết được thân phận của ta, lại vẫn là không có chọc thủng, đây là cảm tạ cái thứ nhất, sau giờ ngọ Vương gia tới đây nói chuyện cùng phụ thân hồi lâu, cũng không đem chuyện ta nữ giả nam trang ra ngoài chơi đùa nói ra, đây là cảm tạ cái thứ hai.”

Mồm miệng khéo nói về đạo lý so với ai cũng hơn .

Thấy nàng nghiêm túc nói lời cảm tạ, Cố Phi Trì đột nhiên nổi lên ý trêu cợt , cố ý tiến gần lên phía trước một bước, lại đem thân hình nhỏ xinh của nàng bức vài trong góc vuông, “Vậy nàng định cảm tạ ta như thế nào ?”

Cũng không biết vì cái gì, Vân Ngạo Tuyết cứ cảm thấy cái này Cố Phi Trì không đúng tý nào giống như truyền thuyết, ngược lại rất có khả năng ăn chơi trác táng phong lưu chỉ là để biểu trưng, tính nết thật sự giống như là đại thụ cao chót vót chôn thân sâu trong đất, mặt ngoài cành lá tốt tươi, gốc rễ lại dài đến nơi nào không người hiểu biết .

Nữ nhân bình thường nếu nhìn thấy Vương gia lỗi lạc phong lưu liên tục đối xử tốt với mình như thế, khẳng định sẽ bò lên bậc thang, nhưng cố tình Vân Ngạo Tuyết không dựa theo lẽ thường mà ra bài.

Cố Phi Trì cũng chỉ là nghĩ trêu chọc nàng một chút, muốn nhìn xem điểm mấu chốt của nàng rốt cuộc ở nơi nào.

Chỉ là trêu đùa này làm hắn càng ngày càng nghiện, đã vi phạm mong muốn ban đầu của hắn.

Chỉ một chốc lát xuất thần, khiến Cố Phi Trì trăm triệu không nghĩ tới rằng, hắn thế nhưng bị Vân Ngạo Tuyết phản đòn đẩy ngược lại về phía vách tường, cái đầu của nàng lùn, nhón chân, tư thế giống như đúc với hắn vừa rồi, chỉ là vị trí nam nữ tráo đổi mà thôi.

Hương thơm thanh nhã trêи ngươi nàng thẳng tắp chui vào chóp mũi hắn, con ngươi của Cố Phi Trì càng thêm thâm thúy.

“Trong lòng vương gia tính toán để ta cảm tạ như thế nào ?” Nàng thế nhưng sẽ hỏi ngược lại.

Có ý tứ.

Hắn vẫn là lần đầu tiên bị nữ nhân đè nặng như vậy , cảm giác này thế nhưng lại không kém! Cố Phi Trì cười nhạo một tiếng, “Đoán xem ?"

Hai người khoảng cách thân cận quá, hô hấp cũng nghe thấy của nhau.

Vân Ngạo Tuyết chớp chớp mắt, lông mi thật dài che khuất nửa mi mắt, cũng che lấp cảm xúc thật trong đáy mắt, làm người vô pháp tra xét, chỉ nghe giọng nàng nhẹ nhàng, “Vừa rồi phụ thân không phải đã nhận lời trả bạc cho Vương gia sao? Chẳng lẽ, người còn muốn ta lấy thân báo đáp?"

Dù thế nào Cố Phi Trì cũng không nghĩ tới Vân Ngạo Tuyết sẽ nói những lời này ngay trước mặt hắn, cảm xúc không kịp phòng bị nên sửng sốt, cũng ngay lập tức lệch mất cơ hội nói lời tiếp theo.

Vân Ngạo Tuyết đương nhiên không biết chỉ trong nháy mắt này đã có hàng trăm loại ý tưởng kì quái xoáy vào đầu óc Cố Phi Trì , nàng vốn dĩ chỉ ngẫu hứng biểu diễn một chút, đối với Cố Phi Trì, ở trong mắt nàng chẳng qua cũng chỉ là một tên tiểu thí hài mà thôi, nàng người từng tiếp thu giáo ɖu͙ƈ cao đẳng độc lập nữ tính, sao có thể bị vài câu hoa ngôn xảo ngữ mê hoặc tâm hồn.

Nàng bứt ra cực kỳ dứt khoát lưu loát, để lại Cố Phi Trì một người sững sờ tại chỗ.

“Lời nên nói ta đã nói xong, Vương gia, xe ngựa của ngài tới rồi.”

Cố Phi Trì cũng không nghĩ tới bản thân lại bị một tiểu nữ hài trêu đùa, đáng chết hơn nữa vừa rồi tim hắn sao lại đập nhanh hơn thế này?

Tiếng xe ngựa lộc cộc từ xa tới gần, dừng ở trước cửa Vân phủ .

Lúc này mới đem thần trí tan rã của hắn kéo lại.

Hắn thế nhưng có chút luyến tiếc rời đi.

Vân Ngạo Tuyết đem cánh tay từ ven tường xuống, bỏ chạy không mang theo chút nào lưu luyến.

Cố Phi Trì thế nhưng sẽ bắt đầu không buông được .

Bị một nữ tử đẩy ngược lại áp dựa vào tường, vẫn là lần đầu tiên hắn gặp được, lại một chút cũng không cảm thấy chán ghét.

Thậm chí còn cảm thấy có chút mất mát, nàng vì cái gì không ép hắn lâu một chút?

Thẳng đến khi thân ảnh Vân Ngạo Tuyết biến mất ở cửa, cố Hành Chu từ trêи xe ngựa xuống dưới, hắn vẫn đứng ở tại chỗ ánh mắt ngốc lăng.

“Vương gia?” Cố Hành Chu thấy hai mắt hắn nhìn đăm đăm, cả người phảng phất như đã bắt đầu đi vào cõi thần tiên thiên ngoại.

Bị Cố Hành Chu gọi hoàn hồn, Cố Phi Trì hậu tri hậu giác đã nhận ra bản thân thất thố, ừ một tiếng, nhanh chóng lên xe ngựa, hắn lên quá vội, thân mình còn hơi lắc lư vài cái.

Chờ xe ngựa đã lái khỏi Vân gia, dọn dẹp cảm xúc dư thừa sạch sẽ , Cố Phi Trì mới mở miệng, “Hành Chu, ta bảo ngươi cùng truyền lời với hoàng huynh , ngươi nói chưa?” Bên cạnh Cố Phi Trì cũng chỉ có Hành Chu thân cận nhất, chuyện gì cũng không gạt hắn.

Roi ngựa nắm trong tay Cố Hành Chu dừng một chút, ừ một tiếng, “Thay Vương gia ngài viết thư mời xem như đưa lên rồi, nhưng mà bệ hạ có thấy hay không, thuộc hạ cũng không biết.”

Cố Hành Chu ngữ khí tự nhiên đạm bạc, thái độ càng như thế, hắn không hiểu được nữ tử trêи đời ngàn ngàn vạn vạn, vì cái gì Vương gia chỉ cần đã nhìn trúng nữ nhân sát tinh kia, trong kinh nhiều gia thế trong sạch như vậy , đối với Vương gia rất có hỗ trợ Vương gia lại khinh thường nhìn lại, cố tình lại để bụng nữ tử không có giá trị gì này.

Nhưng mà đồng thời hắn lại biết, Vương gia không thích người khác lắm miệng, lần trước hắn cũng đã đi quá giới hạn bị nhắc nhở qua một lần, lần này thấy Vương gia ý đã quyết, hắn chỉ có thể ở một bên lo lắng suông.

Cố Phi Trì lại rất vừa lòng, Hành Chu làm việc hắn luôn luôn thực yên tâm, chậm đợi tin lành là được rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.