Thần Y Độc Phi: Bệnh Kiều Vương Gia Thỉnh Tự Trọng

Chương 77: Ngủ Cùng Giường



Vân Ngạo Tuyết quả nhiên thấy hắn bị dời đi lực chủ ý , trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nàng đem toàn bộ tâm tư đều đặt ở trêи việc xử lý miệng vết thương cho Cố Lan Tức, rửa sạch thập phần nghiêm túc, vừa rồi lúc Hạ Khởi nói uy lực của Thiên Diệp Kiếm nàng còn khịt mũi coi thường, chờ đến chính mình tận mắt chứng kiến mới biết được kiếm này quả nhiên lợi hại.

Thiên Diệp Kiếm tuy rằng sẽ không đả thương đến tánh mạng, nhưng bị kiếm này cắt ra miệng vết thương đều có một tầng răng cưa, kéo theo da thịt xung quanh , máu chảy không nhiều lắm, nhưng là một khi chạm vào liền đau, hơn nữa xử lý đặc biệt phiền toái.

Vân Ngạo Tuyết cẩn thận xử lý, trời lạnh chóp mũi đều thấm ra một tầng mồ hôi mỏng.

Cố Lan Tức dựa vào nên cạnh giường ,Vân Ngạo Tuyết ngồi ở mép giường, hạ mi nhíu mày chăm chú vì hắn xử lý miệng vết thương, nàng làm quá mức chuyên tâm, dựa vào Cố Lan Tức rất gần.

Hắn thậm chí còn có thể cảm nhận được tiếng nàng hít thở nhẹ nhàng phả vào eo bụng mình, ngứa.

“Mấy ngày nay không thể đụng vào nước, càng không thể tùy tiện sử dụng võ công, để tránh miệng vết thương nứt toạc.”

Ngoại vừa mới bắt đầu đụng vào còn đau vài cái, chờ Vân Ngạo Tuyết đem miệng vết thương băng bó xong cho hắn , hắn phát hiện chỗ bị thương có cỗ cảm giác lạnh lạnh, cảm giác đau đớn giảm bớt không ít.

“Đây là cái gì?”

Cố Lan Tức hô hấp đột nhiên tăng thêm, đầu của hắn nghiêng sang một bên, chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.

Ngón tay mảnh khảnh của Vân Ngạo Tuyết nhẹ nhàng ấn một cái lên mảnh vải dán trêи miệng vết thương, xác nhận không ngại sau đó mới đứng dậy trả lời, “Đây là dùng lá bạc hà chế thành cao mát lạnh, có thể giảm bớt đau đớn, có phải cảm thấy đỡ hơn chút hay không…”

Vân Ngạo Tuyết ngồi xổm dựa vào trêи mặt đất thời gian lâu , vừa rồi đứng dậy lại quá nhanh, hẳn là thiếu máu, hai mắt biến thành màu đen cả người không chịu khống chế ngã về phía sau.

Vốn dĩ Cố Lan Tức còn đang đợi nàng nói tiếp, vừa nhấc mắt thấy bộ dáng nàng mềm như bông , bất chấp miệng vết thương phần eo vừa mới mới xử lý tốt, phi thân nhào qua, khi nàng sắp ngã xuống đất khó khăn ôm lấy nàng.

Nàng quá gầy.

Lúc trước lực chú ý của Cố Lan Tức cũng chưa từng dừng lại trêи người nàng, cho nên cũng cũng không quan tâm nàng rốt cuộc là béo hay gầy, vừa rồi thấy nàng dốc lòng vì mình xử lý miệng vết thương, đáy lòng của hắn giống như giếng cổ bình tĩnh không gợn sóng đột nhiên bị người thình lình đụng vào, tạo nên gợn sóng nhợt nhạt nhàn nhạt ngay cả bản thân hắn cũng thiếu chút nữa xem nhẹ.

Vừa rồi bế ngang nhân nhi trong lòng ngực dùng một tay là có thể ôm hết nàng, trêи người nhạt nhẽo tựa như không có hương khí, hắn là một người đối khí vị bắt bẻ như thế, vậy mà một chút cũng không cảm thấy phiền chán.

Người trong lòng ngực đã ngất đi rồi, lúc nàng ngủ càng ngoan, lông mi dài thả cong vút giống một cây lông vũ mềm mại, ở trong lòng hắn chậm rãi quét qua, lưu lại dấu vết.

Cố Lan Tức thật cẩn thận ôm nàng, đem nàng đặt lên trêи giường, lại cẩn thận giúp nàng đắp chăn , bàn tay vung lên, ngọn nến trong phòng theo gió mà tắt.

Mọi thanh âm đều im lặng, lại là một đêm ngủ ngon .

Vân Ngạo Tuyết bị khát làm tỉnh.

Lúc mở trợn mắt nàng còn sửng sốt một chút, có điểm nhận không rõ hiện thực, trước mắt đen nhánh một mảnh, chỉ có ngoài cửa sổ ánh trăng ʍôиɠ lung chiếu vào, Vân Ngạo Tuyết mọi chuyện đều tự tay làm lấy, đêm hôm khuya khoắt việc nhỏ như uống nước càng sẽ không làm phiền người khác.

Nàng đứng dậy vừa muốn xuống giường, đột nhiên cảm giác có chút không đúng.

Mép giường thế nhưng còn nằm một người!

Trong nháy mắt kia ký ức cũ ùn ùn kéo đến, Vân Ngạo Tuyết phản ứng lại, nàng vốn dĩ đang giúp Cố Lan Tức xử lý miệng vết thương đột nhiên hôn mê bất tỉnh...

Đang lúc trong đầu Vân Ngạo Tuyết suy xét muốn một chân đem hắn từ trêи giường đạp xuống hay không , người bên cạnh nàng đột nhiên động đậy, Vân Ngạo Tuyết cũng không biết là nghĩ như thế nào, vậy mà ngay tại chỗ xoay người, đắp chăn kín lại ngủ.

Kỳ thật nàng không biết là Cố Lan Tức vẫn luôn giả bộ ngủ.

Hàn độc trêи người Cố Lan Tức làm hắn hơn hai mươi năm qua hầu như không thể ngủ ngon, có thể hoàn toàn chìm vào giấc ngủ hai cái canh giờ đã là may mắn, hơn nữa hắn lại nhận giường, ngủ ở một nơi xa lạ đối với hắn mà nói giống như một cơn mơ ʍôиɠ hão huyền

Nhưng mà hôm nay hết thảy vốn có đều bị Vân Ngạo Tuyết đánh vỡ.

Hắn không chỉ ở nơi xa lạ ngủ rồi, lại còn ngủ ước chừng ba canh giờ!

Đây là chuyện trước giờ chưa bao giờ từng có .

Vừa rồi lúc Vân Ngạo Tuyết tỉnh lại kỳ thật hắn cũng tỉnh, nhưng là hắn đang thay Vân Ngạo Tuyết suy xét, cảm thấy khả năng nàng nhìn thấy nam nhân ở trêи giường mình sẽ khϊế͙p͙ sợ, cho nên dứt khoát vẫn không nhúc nhích.

Hắn tuy rằng nhắm mắt lại, nhưng vẫn có thể cảm nhận được nàng phát ngốc cùng hoảng loạn, hắn đợi đã lâu, cho rằng Vân Ngạo Tuyết khẳng định sẽ giận tím mặt hoặc là kinh hoảng thất thố, kết quả lại cái gì cũng không có.

Thấy nàng hồi lâu không có động tĩnh, Cố Lan Tức cố ý kêu rêи một tiếng, không nghĩ tới nàng như chim sợ cành cong lần nữa chui lại trong chăn giả bộ ngủ!

Cố Lan Tức khóe miệng hơi câu, lại đợi một lát mới chậm rãi đứng dậy.

Hắn cố ý đem động tác làm thật sự chậm, cũng biết Vân Ngạo Tuyết đang trộm nhìn hắn, hắn lại coi như cái gì cũng không biết, mang giày khoác một kiện áo mỏng đứng dậy.

Vân Ngạo Tuyết trộm ngắm hắn, cho rằng hắn đi thắp nến, không nghĩ tới hắn đi xuyên qua bóng đêm, ấm trà chén trà va chạm, là đang rót nước.

Lúc này Vân Ngạo Tuyết mới thả ra ngụm khí dài, hóa ra hắn chỉ đi lên uống nước.

Một hơi còn chưa kịp phun xong, Vân Ngạo Tuyết lại phát hiện một chuyện vô cùng kinh khủng.

Hắn cùng mình ngủ chung một chiếc giường thế nhưng mình không có chút nào cảm thấy không ổn?

Hay là hắn vẫn luôn làm như thế, chiếm tiện nghi của người khác thành thói quen?

Vân Ngạo Tuyết đột nhiên có chút căng thẳng, tâm cũng càng ngày càng khẩn trương.

Cố Lan Tức chậm rì rì uống xong chén trà, lại lần nữa cầm lấy một cái chén khác rót nước ra, mới chầm chậm trở về đi.

Bên ngoài dần dần sáng lên, nhìn canh giờ một chút , đại khái sắp đến giờ Mẹo, đôi mắt người thích ứng với bóng đêm, cũng có thể thấy được rõ ràng tất cả bên trong phòng, ngay cả Vân Ngạo Tuyết nằm ở trêи giường tròng mắt loạn chuyển hắn cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.

Vân Ngạo Tuyết nằm ở trêи giường giả bộ ngủ cho rằng hắn sẽ tự giác mà ngủ tiếp trong chốc lát, nhưng nàng lại không nghĩ tới hắn lập tức lên giường nhưng cũng không có ngủ, mà là dựa vào đầu giường, từ trêи cao nhìn xuống nhìn nàng.

Vân Ngạo Tuyết không dự đoán được hắn ra bài không giống lẽ thường như thế, giả bộ làm cái này cũng không phải, giả vờ làm cái kia cũng không .

“Khát sao? Dậy uống nước.” Cố Lan Tức vậy mà một câu cởi bỏ ngụy trang của nàng, lại qua một lúc lâu, Vân Ngạo Tuyết rốt cuộc giả vờ không nổi nữa, nàng đột nhiên phát hiện không đúng a, bản thân là vì cứu hắn mới ngất xỉu đi, rõ ràng người đuối lý là hắn, vì cái gì ngược lại lại giống như là nàng làm sai chuyện? Hắn cũng chưa cảm thấy có cái gì, chính mình hoảng cái gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.