Thần Y Độc Phi: Bệnh Kiều Vương Gia Thỉnh Tự Trọng

Chương 87: Cường Đoạt Nam Nhân Đàng Hoàng.



Vân Ngạo Tuyết từ trước đến nay ghét cái ác như kẻ thù, vốn dĩ nàng cũng không định quản, nhưng nhóm người này có tay có chân, ngụy trang đánh phá án chỉ để làm khó dễ một người tàn tật! Lại còn có coi đây là thú vui!

Như thế mà còn nhịn được thì còn có gì không nhịn được nữa, thúc thúc có thể nhẫn nhưng tẩu tẩu không thể nhịn! Vân Ngạo Tuyết không nhìn nổi nữa.

Mắt thấy cái móng lợn của tên quan sai muốn xuyên qua lụa trắng trêи mũ sờ vào gương mặt người kia, Vân Ngạo Tuyết ‘ rầm ’ một tiếng, vỗ án dựng lên.

“Cầm thú!”

Đầu ngón trỏ bên tay phải thon dài của Thẩm Phong Miên nhẹ nhàng vuốt ve miệng chén , giống như hành động đáng khinh vừa rồi của tên quan sai không đáng để ý, gió lạnh đánh úp lại, lụa mỏng che mặt bay lên, hình như Vân Ngạo Tuyết mơ hồ nhìn thấy khóe miệng hắn ngậm một ý cười.

Đã lúc nào rồi, hắn còn cười được?

Thẩm Phong Miên đương nhiên là người không mặc kệ kẻ khác khinh thường , chỉ là không đợi hắn động thủ, một giọng nói trong trẻo tinh tế vang lên, là cô nương vừa mới ngồi ở đối diện hắn uống trà .

Cho dù là Vân Ngạo Tuyết nữ giả nam trang tự cho là lừa được mọi người, nhưng Thẩm Phong Miên lại có thể liếc mắt một cái nhìn thấu nàng là nam hay nữ, nghe thấy đối phương giống như sẽ thay mình ra mặt, hắn sửng sốt một cái chớp mắt, giơ tay đem mũ tháo xuống.

Vân Ngạo Tuyết cái đầu không cao, nhưng khí thế thì lại có đủ.

“Một đám các ngươi luôn miệng nói muốn tra án, dưới chân thiên tử lại dám làm khó dễ một người nam nhân yếu đuối, các ngươi là thủ hạ của ai, xưng tên ra!”

Vân Ngạo Tuyết rốt cuộc không phải nam nhân, tuy rằng thanh âm rất lớn, nhưng khí thế vẫn có chút kém, thoạt nhìn mềm mềm yếu yếu.

Người dẫn đầu kia bị nàng rống một trận có điểm ngốc, vừa thấy nàng cái đầu không cao, bên người cũng không có ai, biểu tình nghi hoặc lướt qua trong giây lát, lại trở nên hung tợn lên, “ Á à, còn có giúp đỡ, tên da thịt non mịn này, sao, muốn vì tiểu tình lang mà bênh vực kẻ yếu?”

Lời từ trong miệng hắn thốt ra đều toàn từ ngữ ô uế.

“Trả lời vấn đề ta hỏi trước đã, đại nhân trong miệng ngươi là ai?”

“Đa tạ công tử thay ta giải vây, để ta xử lý.”

Vân Ngạo Tuyết nghe tiếng nói quay đầu lại nhìn, không nhìn không biết, vừa thấy bị dọa giật bắn mình.

Những lời kế tiếp muốn nói đều nghẹn lại trong cổ họng không thốt ra được, bởi vì nàng thực sự bị dung mạo của Thẩm Phong Miên làm kinh ngạc một chút.

Chuyện tới hiện giờ, nàng rốt cuộc cũng hiểu, vì sao vừa rồi nhóm người này lại nổi tân tư đùa giỡn hắn

Nam nhân này, lớn lên cũng không khỏi quá đẹp đi?

Một đôi mắt sinh cực kỳ đẹp, ánh mắt đen như mực, trong bình thản lại mang theo chút ngây thơ, khi mí mắt khép hờ khiến hai hàng lông mi thật dài nhẹ nhàng run rẩy, giống như có thể che dấu đi sao trời cuồn cuộn trong mắt.

Một đôi mắt vô cùng ngây thơ vô tội !

Thật là nhìn thấy mà thương.

Một người nam nhân, chỉ nhìn vào đôi mắt là có thể khiến người sa vào trong đó, hận không thể đem tất cả những thứ tốt đẹp nhất trêи đời bày biện ra trước mặt hắn.

Mày kiếm khẽ nhếch, chiếc mũi thẳng tắp, làn da vô cùng mịn màng, trêи mặt vậy mà không có một chút tỳ vết, so với nữ tử còn kiều mị hơn!

Vân Ngạo Tuyết cúi đầu nhìn hắn ngồi xe lăn, ở trong lòng thở dài một câu thật là đáng tiếc, một người nam tử tuấn tú như vậy, nếu như thân không tì vết không biết sẽ làm bao nhiêu nữ tử vì hắn điên cuồng.

Đương nhiên hiện tại cả nam lẫn nữ vì hắn mà điên cuồng cũng không ít.

Chỉ nhìn dung mạo một cách đơn thuần , chính là mỹ thiếu niên từ truyện tranh bước ra!

Sau khi tháo xuống áo tơi mũ lụa trắng, trêи đầu hắn đội một cái mũ cừu phía dưới áo lông cừu lộ ra vạt áo xanh thẫm, Vân Ngạo Tuyết nhìn vài lần, phát hiện con ngươi của hắn vậy mà khác với lúc nãy, màu đen thế nhưng biến thành đỏ tím.

Đeo kính áp tròng sao?

Vân Ngạo Tuyết xì một tiếng khinh miệt, đây là cổ đại, còn không phải hiện đại, sao có thể đeo kính áp tròng, có lẽ là trời sinh.

Nàng vốn dĩ thích ngắm mỹ nam, hiện giờ mỹ nam gặp nạn, nàng càng muốn cứu.

Một ý niệm chưa thông xong, Thẩm Phong Miên mở miệng nói, : “ Không liên quan đến các nàng, thả các nàng, ta đi cùng các ngươi.”

Nếu là bình thường, có lẽ Vân Ngạo Tuyết đã đi thật rồi, nhưng mà hôm nay người nam nhân này chân cẳng không tiện không nói, đã vậy nhóm người này tư tưởng dơ bẩn xấu xa, nếu thật sự để hắn một mình ở đây, còn không biết sẽ phải xảy ra chuyện gì.

Vân Ngạo Tuyết biết tốt xấu trong đó, cái trán nóng lên trực tiếp phủ quyết, “Không được, không thể để một mình ngươi ở chỗ này.” [ doc full chap tại dtruyen.com]

Lúc này không riêng gì những người đó, ngay cả Thẩm Phong Miên chính mình đều có chút làm không rõ ràng lắm trạng huống.

“Chúng ta cũng không…” Hắn đang định nói bọn họ vốn dĩ không quen biết.

Không nghĩ tới Vân Ngạo Tuyết làm mặt quỷ đưa mắt ra hiệu với hắn :“Phải cùng nhau đi.”

Nàng cố chấp lên cho dù chín con trâu cũng không kéo về được.

Vân Ngạo Tuyết lôi kéo Tuệ Nhi, cùng nhau đem Thẩm Phong Miên bảo hộ phía sau, giống như gà mẹ bảo vệ gà con.

Ánh mắt của nam nhân phía sau nhìn nàng chằm chằm, đáy mắt dần dần nổi lên một biểu tình khác lạ.

“ Ồ, vẫn là giảng cái tình nghĩa, nhưng mà ta nói cho các ngươi, hôm nay một người cũng chạy không được! Không phải muốn biết ta là ai sao? Nói cho ngươi, lão gia nhà chúng ta chính là đại nhân chấp bút Ngự Sử Đài Lưu Kim Sơn!”

Lưu Kim Sơn?

Tên này đột nhiên vừa nghe sao lại quen tai như vậy ?

Ánh mắt Vân Ngạo Tuyết co rụt lại, tức khắc nghĩ tới, Lưu Kim Sơn này còn không phải là thân cha của con sâu bám đuôi Vân Ẩn Nguyệt Lưu Vãn Sơ hay sao? Thật là đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công, lần trước Thất công chúa vì cứu nàng mà bị thương, cái nữ nhân Lưu Vãn Sơ này cứ ở bên cạnh châm ngòi ly gián, khi đó vội, nàng cũng chưa kịp đáp trả nàng ta, hôm nay hay lắm, thân cha nàng ta tự đưa tới cửa tới.

Vân Ngạo Tuyết thở phào nhẹ nhõm.

Nàng cười.

Tên dẫn đầu cho rằng bản thân xưng danh Lưu đại nhân sẽ làm Vân Ngạo Tuyết sợ hãi, không nghĩ tới nhóc con này không những không sợ, ngược lại cầm lấy chén trà trêи bàn, lại tự rót cho mình một ly, chầm chậm uống.

“Ngươi cười cái gì? Biết bản thân trốn không thoát, làm bộ trấn định sao?”

Đem chén trà uống hết, Vân Ngạo Tuyết mới ngẩng đầu nhìn về phía nhóm người này, “Các ngươi tới đây bắt người, cái vị Lưu Kim Sơn kia biết không?”

Đối phương vừa nghe Vân Ngạo Tuyết dám hô thẳng tên húy của đại nhân, nháy mắt liền phát hỏa, “Làm càn, đại nhân hạ lệnh cho ta tới tróc nã phạm nhân, có lệnh bài ngươi mù không nhìn thấy sao?”

Lệnh bài vừa rồi Vân Ngạo Tuyết có thấy.

Nói như vậy, tên Lưu Kim Sơn này lợi dụng Ngự Sử Đài phá án cường đoạt mỹ nam đàng hoàng?

Khó trách dám càn rỡ như vậy, cho dù người khác không vui, bọn họ cũng sẽ lấy cớ khác bắt người.

Vừa lúc hôm nay tâm tình của nàng tốt, nợ mới nợ cũ nên cùng nhau tính toán một thể, lợi tức gì đó cũng nên lấy một chút.

”Ta thấy, nhưng mà ta hỏi các ngươi, vị công tử này dưới tình huống chân cẳng không tiện thì làm được chuyện gì? Cho các ngươi nhiều người như vậy tới đây bắt ? Có lệnh bài cũng không thể bắt người lung tung đi?”

Tên dẫn đầu ha ha cười, bụng ngón tay cái xoa xoa cằm, cười tà nịnh, “ Thật thú vị, vị Phong Miên công tử của Ngàn Kiều Các vẫn luôn che chở nhóc con ngươi , mà ngươi lại cực lực vì hắn giải vây, chẳng lẽ hai người các ngươi thực sự có cái ‘bí mật" gì không thể cho ai biết ? ”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.