Thần Y Độc Phi: Bệnh Kiều Vương Gia Thỉnh Tự Trọng

Chương 92: Chợt Có Suy Nghĩ Muốn Bảo Hộ Hắn?



Sở dĩ sinh ý của Thiên Kiều Các trở nên rực rỡ như vậy , ngoại trừ có nhiều cô nương xinh đẹp cùng công tử thanh tú nhất , phấn mặt Phong Miên công tử nghiên cứu chế tạo cũng là nhất tuyệt, Hoa Đào Cười cũng là tên một loại phấn mặt thiếu nữ chuyên dụng hắn muốn tung ra gần đây.

Nghe thấy công tử đang hỏi tiến độ, tú bà đánh lên mười phần tinh thần, “Đều rất thuận lợi, nhưng mà vẫn còn thiếu một loại dược liệu.”

Phấn mặt của Thẩm Phong Miên sở dĩ có thể được rất nhiều ngươi ưa thích, không riêng gì có thể làm nét mặt của người toả sáng, càng quan trọng là còn có công hiệu nuôi dưỡng làm đẹp da, tất cả đều được bỏ thêm phấn thảo dược.

“Thiếu cái gì?” Chỉ cần tiến độ thuận lợi, thiếu dược liệu hắn không lo lắng, chỉ cần có bạc, cái gì cũng có thể mua.

“Hoàng huyết thảo…”

Ánh mắt Thẩm Phong Miên co rụt lại, “Cái gì?”

Hoàng huyết thảo cực kỳ khó cầu, chỉ sợ có bạc cũng khó có thể mua.

Vừa thấy sắc mặt Thẩm Phong Miên không tốt, tú bà vội vàng nói, “Công tử không cần lo lắng, nô tỳ đã nghe được hướng đi của Hoàng Huyết Thảo, mấy ngày trước đây ở hội đấu giá Dược thảo của Vạn Bảo Phường, nghe nói là Vân Ngạo Tuyết nữ giả nam trang nhận ra cây thảo dược này, cái sát tinh kia quả nhiên có chút bản lĩnh.”

Ánh mắt Thẩm Phong Miên thay đổi mấy lần, ngừng một lúc lâu mới nói, “Vậy ngươi có biết nữ tử vừa rồi đưa ta trở về là ai?”

Đối mặt với câu hỏi đột ngột này của công tử, tú bà đương nhiên là không biết chuyện gì, bà ta thành thật lắc đầu.

“Nàng chính là cái sát tinh trong miệng ngươi kia, đích nữ Vân phủ Vân Ngạo Tuyết.”

Tú bà như thế nào cũng không nghĩ nữ tử mấy ngày gần đây thanh danh vang dội ở kinh thành vừa rồi lại xuất hiện ở trước mắt mình, lại nghĩ tới lời vừa rồi mình mới nói , vẻ mặt mộng bức, “ Vậy,nô tỳ đuổi theo gọi nàng lại.”

“Không cần, vốn dĩ ta cũng phải đi tìm nàng, ngươi chú ý hướng đi của Thiên Kiều Các là tốt rồi.”

Thẩm Phong Miên xoay người đem áo lông cừu trêи người cởi ra ném qua một bên, “Đem quần áo này đốt đi.”



Biểu tình của tú bà ngưng lại, cho rằng bản thân mình nghe lầm, “ Đốt...đốt? Công tử, đây chính là dùng da của cáo tuyết trêи Thiên Sơn chế tác tạo thành áo lông cừu giữ ấm, tám tấm mới có thể làm một kiện, này…”

Công tử khinh phiêu phiêu một câu, không nghĩ tới thứ bảo đốt đi này chính bảo bối giá trị liên thành.

“Ngươi hiện tại càng ngày càng nói nhiều.”

Thẩm Phong Miên chậm rì rì một câu, đột nhiên làm nhiệt độ xung quanh giảm xuống đến mức gần như đóng băng , trong long tú bà run lên, bàn tay cầm áo lông cừu không tự giác nắm lại thật chặt, sau khi đáp một câu ‘vâng’ sốt ruột hoảng hốt đi xuống.

Sự tình hiện tại trở nên có chút khó giải quyết.

Thẩm Phong Miên sở dĩ sẽ để người của Lưu Kim Sơn trùng hợp bắt gặp, là bởi vì chỗ tin tức này là hắn tự mình tản ra ngoài.

Bằng không lấy công phu mèo quào của nhóm người này, sao có thể bắt được hắn?

Nhóm người này đến cả xách giày cho hắn cũng không xứng.

Hắn vốn dĩ muốn đem đám người đó giết sạch, để lão già Lưu Kim Sơn đó mở to mắt ra nhìn xem, không nghĩ tới nửa đường nhảy ra một cái Vân Ngạo Tuyết.

Hắn có chút tức giận, có chút kinh ngạc, cũng có chút tò mò.

Nữ tử này tay trói gà không chặt lại muốn bênh vực kẻ yếu, nhân tiện đảo loạn một hồ nước.

Một nữa tử lẻ loi, không có bất luận kẻ nào bảo vệ, lại cố tình có ý nghĩ kỳ lạ muốn bảo hộ hắn.

Muốn nói không khϊế͙p͙ sợ là giả.

Hắn luôn luôn đem thân phận của chính mình che giấu rất kỹ, nữ tử tiếp cận hắn đơn giản là muốn đi lối tắt, nhưng hình như nàng không quá hiểu biết về hắn, hoàn toàn là dựa vào một tấm lòng nhiệt huyết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.