Mộ Dung Dật dùng ánh mắt lạnh như sắt nhìn chằm chằm nữ tử lung lay sắp đổ đứng ở trước mặt, khóe miệng nở nụ cười tà khí, hôm nay hắn sẽ quyết định, cần phải làm cho nữ nhân này vạn kiếp bất phục.
"Người ngoài cửa lập tức cút ra ngoài. Thụy Châu, thỉnh tiểu thư nhà ngươi đến phòng trước chờ, bản vương có chuyện quan trọng công bố."
"Dạ. Vương gia." Gò má Thụy Châu ửng đỏ, vụng trộm nhìn khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân cùng thân thể xích lõa của Mộ Dung Dật, trắng trợn trên người, gò má lại càng hồng một mảnh.
Dung mạo Duệ vương gia đẹp như vậy, lại lộng lẫy hơn người. Cũng khó mà không chướng mắt tiểu thư không tài lại tướng mạo xấu xí kia nhà mình.
Chu Vân đứng ở bên cạnh ghen tị đào Thụy Châu một cái, đều là nhất đẳng nha hoàn của Đại tiểu thư, như thế nào ở trong mắt vương gia cũng chỉ có Thụy Châu? Thật sự là - - bộ dạng nàng chẳng lẽ không đủ rồi xinh đẹp sao, vì cái gì vương gia không chú ý tới mình trước?
Thụy Châu tiếp ánh mắt không vui của Chu Vân, cũng không để ý, mà là đi đến bên cạnh Hạ Thanh Ca lung lay sắp đổ "Đại tiểu thư, chúng ta vẫn nên đi ra ngoài đi."
Ânh mắt Hạ Thanh Ca giống như chết nhìn chằm chằm nam nữ trên giường, không hề có ý tứ rời đi. Thụy Châu thấy vậy không có nhiều lời, mạnh mẽ kéo Hạ Thanh Ca ra ngoài.
Trong đại sảnh.
Mộ Dung Dật cùng Hạ Du Hàm mặc chỉnh tề đi tới trước phòng, Mộ Dung Dật thân mặc áo khoác bằng tơ màu trắng, mang đai lưng thêu rồng, làm cho vóc người hắn vốn là cao gầy càng thêm thon dài, lại thêm vào áo trắng trên người hắn, cùng dung nhan tuấn mỹ tuyệt luân, thật sự không phải người thường.
Mà nam nhân như vậy ở trong mắt Hạ Thanh Ca lại cực kỳ châm chọc, nhưng là mỗi khi thấy gương mặt này cùng cái loại khí độ cao quý tự nhiên đó, lại có thể khiến nàng không thể tự thoát ra được, cứ như vậy bị vùi lấp xuống.
Mộ Dung Dật ngồi ở trên ghế bằng gỗ tử đàn nằm giưa phòng khách, mà Hạ Du Hàm toàn bộ hành trình đi theo bên cạnh hắn, ngồi ở vị trí đầu tiên dưới tay của hắn.
Hạ Thanh Ca từ đầu đến cuối đứng ở phòng khách, trên mặt băng sương một mảnh, sau khi nhìn thấy hai người hài hòa đi tới, hai mắt đau nhói, hai tay nắm chặt, cực lực nhẫn nại.
Mộ Dung Dật chống lại ánh mắt Hạ Thanh Ca, ý lạnh càng sâu. Lạnh lùng mở miệng nói:
"Quỷ Tiêu, cầm giấy và bút mực tới đây."
“Vâng” một bóng dáng màu đen nhanh chóng thoáng hiện, nhận được mệnh lệnh của Mộ Dung Dật lập tức xoay người đi đến thư phòng gian ngoài.
Chỉ chốc lát, Quỷ Tiêu bưng một cái khay, bên trong thình lình bày một bộ văn phòng tứ bảo, Mộ Dung Dật đứng lên, đưa tay cầm lấy bút lông nhanh chóng viết trên tờ giấy ở bên cạnh.
Ngừng bút, nhìn thoáng qua, sau đó khóe miệng nở nụ cười lạnh.
"Hạ thị Thanh Ca tự sau khi gả vào Vương phủ phẩm tính bất chính, không tài không đức, tự ý đố kị hiểu lầm, hôm nay dưới con mắt bao người rất là bất kính với bản vương, nay đưa hưu thư này, tùy ý mau mau rời Duệ Vương phủ."
"Cầm lấy tờ hưu thư này lập tức cút ra khỏi Duệ Vương phủ, một canh giờ sau bản vương không muốn nhìn thấy ngươi làm dơ bẩn mắt bản vương.
Mọi người hít vào một hơi, này? Vương gia đây là muốn bỏ vợ,
Thừa dịp mọi người đang kinh sợ hết sức, Hạ Du Hàm đắc ý cười lạnh, chỉ cần nhìn thấy Hạ Thanh Ca xúi quẩy thì nàng cực kỳ sảng khoái, ngày hôm nay Hạ Thanh Ca bị Duệ vương gia vứt bỏ trước mặt mọi người, không đến nửa ngày nhất định truyền khắp cả kinh đô, lần này là hoàn toàn xong rồi, nàng ngược lại muốn nhìn một chút Hạ Thanh Ca sẽ sống như thế nào?
Hạ Thanh Ca sau khi nghe hai chữ hưu thư, cả đại não đều ong ong một mảnh, chấn động đến mức nàng chỉ cảm thấy đau đầu muốn nứt. Tim lại càng như vạn kiếm xuyên tim.
"Phốc - -" trong miệng ngai ngái, máu tươi không ngừng theo khóe miệng chảy ra.
Rốt cục, Hạ Thanh Ca cũng nhịn không được nữa, xụi lơ ở trên mặt đất, ánh mắt lại càng từ từ trở nên tan rã. Như là lên cơn điên, nàng từ từ bò tới chỗ Mộ Dung Dật, kéo vạt áo hắn tuyệt vọng la lên "Ngươi không thể đối với ta như vậy? Không được - - ta không có phạm ‘tam xuất chi tội’, ngươi không thể bỏ vứt bỏ ta."
Mộ Dung Dật hừ lạnh một tiếng, hung hăng đạp ngã Hạ Thanh Ca xuống đất lạnh giọng chất vấn: "Ngươi còn có mặt mũi nói ngươi không có phạm ‘tam xuất chi tội’? Vậy bản vương ngược lại hỏi một chút, hôm nay là ai không được bản vương cho phép mà tự ý xông vào thư phòng bản vương? Là ai ghen tị thứ muội trước mặt mọi người tát tai nàng? Là ai vì bản vương sủng hạnh nữ nhân kia huyên náo dư luận xôn xao? Ngươi, nữ nhân không có phụ đức lại giỏi về nghi kỵ như vậy, Duệ Vương phủ lại có thể nào tha cho ngươi?"
Thanh âm của hắn vẫn là dịu dàng nho nhã như vậy, cực kỳ êm tai, nhưng là lời nói ra lại lạnh lẽo tuyệt tình, tựa hồ trong mắt hắn Hạ Thanh Ca không phải vợ của hắn, mà là nữ nhân khiến hắn căm thù đến tận xương tuỷ, ác cảm cắm sâu.
"Lập tức cút ra khỏi Duệ Vương phủ cho bản vương, bản vương một khắc cũng không muốn nhìn thấy gương mặt xấu xí của ngươi." Nói xong, đưa hưu thư trong tay hung hăng ném ở trên mặt Hạ Thanh Ca.
Cảm giác được nỗi đau trên mặt làm cơn đau trong bụng lại càng quặn đau không ngừng. Một tờ giấy trắng rơi trên mặt đất, Hạ Thanh Ca không khổ não cầu xin tha thứ nữa, tựa hồ trong nháy mắt lạnh nhạt không ít, trong ánh mắt tản ra vẻ điên cuồng cùng tuyệt vọng.
Cười thảm một tiếng, nước mắt rốt cuộc khống chế không nổi chảy xuống, mà một giọt nước mắt hồng đẹp đẽ theo khóe mắt từ từ xuống thấp, vết sẹo đỏ sậm kia, có vẻ thập phần quỷ dị âm trầm.
Nàng cầm lấy hưu thư trên mặt đất, nhìn xem Mộ Dung Dật cùng Hạ Du Hàm thật sâu, mang theo khuất nhục cùng phẫn hận khó nói lên lời "Hai người các ngươi hôm nay vu oan ta như vậy, nếu như trời xanh có mắt, ta phải hóa thành lệ quỷ đòi lại gấp mười lần."
Mộ Dung Dật cũng không để ý lời nàng nói, đúng vào lúc này, ngoài cửa Quỷ Sở quỳ ở bên ngoài, tựa hồ có chuyện gì gấp muốn bẩm báo.
"Hừ! Thụy Châu, Chu Vân, lập tức mang theo tiểu thư nhà các ngươi rời đi vương phủ, còn có, bản vương hôm nay trước mặt mọi người sắc phong nhị tiểu thư Tu quốc công phủ Hạ Du Hàm làm trắc phi, tùy ý cưới vợ."
Nói xong câu nói sau cùng, hắn không muốn nhiều nhìn nữ nhân trên mặt đất thêm một cái, lắc lắc ống tay áo tức giận đi ra ngoài.
Hạ Du Hàm mắt thấy Mộ Dung Dật đã đi xa, vì vậy nàng tháo lớp ngụy trang xuống, mang theo tư thái người thắng đi đến bên người Hạ Thanh Ca, ngồi xổm người xuống sít sao kề bên tai của nàng, dùng thanh âm chỉ hai người có thể nghe được nói ra.
"Ngu xuẩn, đây là kết cục của ngươi, ha ha ha. Hạ Thanh Ca ngươi nhất định rất hận ta đúng không? Ngươi nhất định không cam lòng, hận không thể bóp chết ta phải hay không? Nhưng là ta không thể không nói cho ngươi biết, đây là ngươi trừng phạt đúng tội, đây là mệnh của ngươi, ai bảo ngươi cản trở con đường của ta cùng mẫu thân, ai bảo mẫu thân hạ tiện kia của ngươi đoạt vị trí chính thất của mẫu thân ta, đây chính là trả thù tốt nhất của ta cùng mẫu thân đối với ngươi, chúng ta muốn cho mẹ con tiện nhân ngươi cho dù là chết cũng không thể an bình."
Nàng khoe khoang mà đắc ý nhìn xem Hạ Thanh Ca như vậy, mà Hạ Thanh Ca cũng trở về nhìn nàng, thời gian tựa hồ dừng lại ngay một khắc này, ánh mắt Hạ Thanh Ca thâm trầm tựa như biển, tựa như một cái đầm sâu, lại thêm vào huyết lệ ở khóe mắt nàng, làm cho Hạ Du Hàm vốn là thập phần đắc ý không tự giác run rẩy trong lòng.
Mà Hạ Thanh Ca cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn nàng như vậy. Hạ Du Hàm sợ hãi trong lòng, thân thể mạnh đứng lên. Cố làm ra vẻ trấn định nói ra "Đến lúc này ngươi còn lên mặt cái gì? Ngươi còn tưởng rằng ngươi vẫn là Vương phi sao? Ngươi chẳng qua là một người danh xứng với thực bị chồng ruồng bỏ, bị chồng ruồng bỏ hiểu chưa? Nếu như ngươi thông minh, hiện tại liền quỳ gối trước mặt ta cầu xin ta, dỗ ta cao hứng có thể ta còn sẽ giúp cái người bị chồng ruồng bỏ là ngươi nói ít lời tốt."
Nhìn xem khuôn mặt vặn vẹo của Hạ Du Hàm, Hạ Thanh Ca trầm mặc thật lâu đột nhiên cười to, tiếng cười kia là phóng thích mà tuyệt vọng như vậy, là bi thương mà lớn lối như vậy, tựa hồ muốn đem tất cả bi thống đè nén trong lòng thông qua một tiếng cười to này cuối cùng giải thoát.
Hạ Du Hàm liên tiếp lui về phía sau "Điên rồi, Hạ Thanh Ca ngươi cái người điên này." Hai chân nàng như nhũn ra, không còn có bộ dáng lớn lối vừa rồi, Chu Vân cùng Thụy Châu đứng ở sau lưng nàng lại càng run sợ trong lòng.
Thanh âm lạnh như băng mà rõ ràng quanh quẩn vang vọng trong sảnh "Thề đem thân này hóa trường kiếm, giết hết lang sói trên thế gian . Năm nào nếu có ngày khải hoàn, là ta cuốn đất đến. Rất nhanh, ta nhất định sẽ trở lại, đến lúc đó có oan báo oan, có thù báo thù."
"Ầm - - loảng xoảng loảng xoảng - -" Hạ Thanh Ca hung hăng đâm vào góc của cái tủ làm bằng gỗ tử đàn khắc hình bát tiên, máu tươi từ cái trán không ngừng trào ra ngoài, cùng máu tươi chảy ra ở hạ thể hội tụ đến cùng nhau. Nàng liền nằm ở trong vũng máu như vậy, con mắt liền mở to như vậy, khóe miệng mang theo nụ cười thần bí mà quỷ dị, đến chết đôi mắt vẫn trợn lên, gắt gao nhìn chằm chằm ba người đứng ở đối diện.
"Không được - - "
Nhưng vào lúc này một thanh âm kinh hoảng truyền vào, lập tức một bóng dáng màu trắng bước nhanh chạy đến bên cạnh bóng dáng nằm trong vũng máu, ôm nàng vào lòng, là để ý cẩn thận như vậy.
"Không được - - Hạ Thanh Ca ngươi không được chết, bản vương lệnh cho ngươi tỉnh lại, bản vương không muốn ngươi chết, thực xin lỗi - - thực xin lỗi, đều là lỗi của bản vương, thực xin lỗi, ta thật không hiểu - -."
Người tới chính là Mộ Dung Dật, hắn khác biệt một trời một vực như vậy làm kinh hãi tất cả mọi người - -