Thần Y Độc Phi, Đại Tiểu Thư Phế Vật

Quyển 1 - Chương 61-2: Mộ Dung Ngọc phúc hắc (2)



Mộ Dung Ngọc thấy bộ dáng khả ái của nàng thì khẽ cười một tiếng, cúi đầu ăn một miếng trong tay mình. Lập tức nhíu mày "Sao nàng lại bỏ nhiều ớt như vậy?"

Trên đầu Hạ Thanh Ca thoáng hiện lên ba vạch đen, nàng không rõ trong việc nấu nướng, căn bản không biết rõ bỏ bao nhiêu gia vị mới đúng.

"Ha ha, cay thì ấm dạ dày, ngài ăn nhiều một chút."

Mộ Dung Ngọc học bộ dáng của nàng, le lưỡi một cái, nhưng vẫn kiên trì tiếp tục bắt đầu ăn, Hạ Thanh Ca đột nhiên cảm giác cảnh tượng này rất quen thuộc, nhìn tướng ăn của Mộ Dung Ngọc, nhẹ nhàng ưu nhã, cử chỉ ung dung, làm cho nàng liên tưởng đến một người, là hắn?

Dường như lại cảm thấy không đúng chỗ nào, vội cúi đầu ăn phần của mình, nàng nghe nói vị Tiểu vương gia này là con nhà giàu điển hình, như thế nào lại là Bạch y nhân võ công cao cường kia đây?

Là nàng suy nghĩ nhiều!

"Hạ tiểu thư, nàng muốn ăn cá bằng mặt luôn sao?" Mộ Dung Ngọc cố nhịn xuống xúc động muốn cười, nhìn mỡ dính trên mặt nàng, không tự giác lấy ra một cái khăn gấm đưa cho nàng.

Hạ Thanh Ca nhìn thấy hắn nén cười nhìn chằm chằm mặt mình một hồi, vội vàng nhận khăn lụa xoa xoa, lúc này mới xem khăn lụa màu trắng trong tay mình đã bị mình làm dơ, có chút lúng túng nói: "Thật ngại, vừa rồi nghĩ chuyện nhập tâm quá, không để ý là lấy khăn tay của Tiểu vương gia, để ta ra hồ nước giặt sạch khăn cho ngài, thế nào?"

Mộ Dung Ngọc khẽ cười một tiếng, cầm lấy khăn tay, lại lau mặt nàng mấy cái "Không cần, trong hồ nước khắp nơi là mùi cá, ta không thích, nếu như nàng thật thấy ngại thì thêu lại cho ta một cái khác, thế nào?"

Hạ Thanh Ca trừng mắt, trong lòng thầm mắng hắn, bên cạnh hồ nước có một con suối, nước chỗ đó tuyệt đối sạch, hắn cố ý.

Mộ Dung Ngọc nhìn ra nàng không tình nguyện, nhếch môi cười, trong mắt lóe một tia ranh mãnh "Như thế nào? Chẳng lẽ Hạ tiểu thư không muốn?"

"Tiểu vương gia hiểu lầm, chẳng qua ta cảm thấy hai tay của mình thô kệch, mấy đồ thêu ra sợ không lọt nổi mắt xanh của ngài." Lấy cớ này được rồi chứ, cự tuyệt như vậy, ngươi cũng không thể mày dạn mặt dày muốn tiếp chứ?

"Làm sao lại như vậy? Vừa rồi bức tranh " tam thần đưa phúc đồ " vừa rồi của Hạ tiểu thư ta rõ ràng thấy được, bản lĩnh thêu thành thạo tinh xảo như vậy, nếu như nàng nối không tốt, tựa hồ quá khiêm nhường."

Da mặt người này sao dày như vậy? Hạ Thanh Ca hừ lạnh trong lòng một tiếng, lời của nàng rõ ràng là cự tuyệt, nếu như có một chút tự biết rõ thì nên biết khó mà lui, hắn sao mà một chút loại cảm giác này cũng không có?

Mộ Dung Ngọc thở dài một hơi, cầm lấy khăn lụa trong tay mình nói : "Ai, cái khăn gấm này là mẫu phi ta tự mình thêu cho năm ta chín tuổi, ta giữ mười năm liên tục không bỏ được, bây giờ nhìn những vết bẩn trên này, sợ thật sự là không thể dùng."

Hạ Thanh Ca nhếch miệng, trong lòng có chút không cam lòng, nếu không phải vừa rồi nàng thất thần, mới không biết dùng hắn đồ cổ đây, cuối cùng chỉ có thể không tình nguyện nói: "Nếu khăn lụa của Tiểu vương gia là do tiểu nữ làm dơ, tiểu nữ nguyện ý trả lại ngài một cái giống như đúc."

Nàng vừa rồi chú ý trên cái khăn lụa thêu một đóa sen trắng, hình dạng lại rất đơn giản, chẳng qua một nữ tử tùy tiện thêu cho một người nam nhân thì như thế nào cũng không thể nào nói nổi, nhưng mà Hạ Thanh Ca rất nhanh bỏ qua, nàng đâu phải nữ tử? Nàng rõ ràng vẫn là con nhóc, tóm lại thêu một cái khăn lại không cần lưu lại tục danh của mình, cũng là không ngại.

Trong ánh mắt Mộ Dung Ngọc tràn đầy vui vẻ "Vậy thì phiền toái Hạ tiểu thư."

Hạ Thanh Ca có chút cắn răng nghiến lợi nói "Ha ha, không phiền toái."

Trong lòng lại cực kỳ tức giận, như thế nào người này cũng vô sỉ y hệt tê nđeo mặt nạ kia? Vì cái gì đối mặt với hai người nàng đều thua thiệt?

Sau khi ăn xong cá nướng, hai người dọn dẹp hiện trường phạm tội, lập tức cùng nhau đi ra ngoài rừng trúc.

Lúc hai người một đường đi đến bìa rừng, Hạ Thanh Ca đột nhiên ngừng lại, nàng tựa hồ nghe có tiếng nói, ở phía trước.

Mộ Dung Ngọc sớm đã nhận ra có người đang đi tới bên này, Hạ Thanh Ca nhìn thoáng qua bốn phía, cuối cùng cực kỳ bất đắc dĩ xác định, bốn phía này không có bất kỳ chỗ nào để ẩn giấu.

Mộ Dung Ngọc nhàn nhã tựa ở trên một cây trúc, trong lòng đắc ý nghĩ tới, nếu như nha đầu kia cầu xin hắn hỗ trợ, hắn nhất định sẽ suy tính mang nàng rời đi.

Chẳng qua Hạ Thanh Ca lúc nào làm việc cũng dựa vào mình không dựa vào người, bởi vì nàng biết rõ một đạo lý từ xưa không thay đổi, dựa vào cây - cây đổ, dựa vào núi - núi sập, duy nhất dựa vào mình mới là lựa chọn sáng suốt nhất.

Trong đầu nàng nhanh chóng xoay tròn, giương mắt nhìn về phía Mộ Dung Ngọc nhàn nhã một bên, trong lòng có một cách xử lý vẹn toàn đôi bên.

Chờ tiếng bước chân dần dần đi vào, không biết là tiểu thư nhà ai đột nhiên lớn tiếng mở miệng nói: "Mau nhìn, chỗ đó hình như có người.

"

"Ở đâu?"

"Ở bên trái, có hai người, hình như là một nam một nữ, a, không biết ban ngày ban mặt, một đôi nam nữ trốn ở chỗ này làm gì?"

"Chúng ta đi qua liếc mắt nhìn đi." Nữ tử đi đầu rốt cục lên tiếng.

Mộ Dung Ngọc vốn định ôm Hạ Thanh Ca phi thân rời đi, lại không nghĩ Hạ Thanh Ca đột nhiên mặt mũi tràn đầy khủng hoảng phúc thân "Tiểu vương gia, tiểu nữ thật sự không biết muội muội ngày thường thích gì, chẳng qua muội muội được gọi là tài nữ, hẳn là nàng thích cầm kỳ thư họa."

Mộ Dung Ngọc ngơ ngốc một tý, lập tức kịp phản ứng, nhíu mày không vạch trần nàng.

"A, đúng rồi, muội muội ta đặc biệt thích ăn bồ đào, thích quần áo màu hồng phấn, còn lại tiểu nữ thật sự không biết."

Hạ Thanh Ca khẽ cúi đầu, bộ dáng hết sức cung kính, nàng đưa lưng về phía đám người, trong lòng âm thầm cười lạnh, Diệp Ngọc Khanh VS Hạ Du Hàm, đến tột cùng ai sẽ thắng?

Nữ tữ cầm đầu hai tay nắm chặt thành quyền, nhanh chóng bước tới "Ngọc ca ca, huynh hỏi thăm Hạ Du Hàm làm cái gì? Chẳng lẽ huynh thật sự vừa ý nàng?"

Mộ Dung Ngọc không trả lời, ánh mắt lại nhe có như không cúi đầu nhìn Hạ Thanh Ca chằm chằm, rồi sau đó người lại từ đầu đến cuối không có ngẩng đầu lên.

Diệp Ngọc Khanh mắt thấy Mộ Dung Ngọc không trả lời, xoay người tức giận nhìn chằm chằm Hạ Thanh Ca "Ngươi nói đi, đến tột cùng là thế nào?"

Hạ Thanh Ca ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Mộ Dung Ngọc, lập tức sợ hãi lại cúi đầu "Quận chúa, là Tiểu vương gia tới tìm ta hỏi, hắn - - hắn cũng không nói gì, chính là hỏi thói quen ngày thường của Nhị muội muội ta mà thôi, những thứ khác thật không có, ta cũng là đi ngang qua nơi này ngẫu nhiên gặp được Tiểu vương gia."

Hạ Thanh Ca cười lạnh trong lòng, những thứ khác cũng không cần, chỉ cần thế này cũng đủ muốn tính mạng Hạ Du Hàm!

Trên mặt Mộ Dung Ngọc lạnh nhạt, khóe miệng vẫn như cũ là tà mị vui vẻ, trong lòng lại đã sớm âm thầm lắc đầu lia lịa, nha đầu kia cũng thật biết diễn trò.

Hắn mới vừa rồi còn nghĩ cách mang nàng rời đi, không nghĩ tới nàng căn bản không cần mình, nhanh như vậy liền ra một cách xử lý mình tốt nhất, hơn nữa đồng thời còn có thể đả kích kẻ địch.

Hạ Du Hàm đứng trong đám người, trên mặt ửng đỏ một mảnh, cứ như vừa khẩn trương lại sợ hãi, mặc dù Mộ Dung Ngọc không tìm nàng nói rõ trước mặt, mà là tìm con tiện nhân Hạ Thanh Ca kia, chẳng qua hắn quan tâm mình như vậy cũng đã cho thấy nàng trong lòng hắn không giống người thường.

Nếu đã như vậy nàng cần gì phải lo lắng Diệp Ngọc Khanh trả thù?

"Tỷ tỷ." Hạ Du Hàm nhẹ nhàng bước chân đi tới bên người Hạ Thanh Ca, thẹn thùng e lệ khẽ phúc thân về phía Mộ Dung Ngọc.

Lúc này mới kéo tay Hạ Thanh Ca "Tỷ tỷ thì ra là ở chỗ này giải sầu, ta nói vừa rồi sao cũng không tìm được tỷ."

"Làm cho muội muội quan tâm, là ta không phải, vừa rồi ăn quá nhiều món điểm tâm ngọt ở trong lương đình nên muốn đi dạo một chút, cũng không nghĩ là lại lạc đường, cho nên không đến dự tiệc."

Hạ Thanh Ca giương mắt nhìn về phía Mộ Dung Ngọc, lập tức hảo tâm lôi kéo Hạ Du Hàm đi đến trước mặt Mộ Dung Ngọc "Tiểu vương gia, hiện giờ muội muội ta đến đây, ngài muốn hỏi cái gì sao không hỏi nàng ngay trước mặt? Nếu không còn gì tiểu nữ xin cáo từ."

Hạ Thanh Ca đẩy Hạ Du Hàm tới bên người Mộ Dung Ngọc, nàng cực kỳ lễ phép phúc thân rồi xoay người rời đi, để lại một nam hai nữ, thúc đẩy một cuộc tình tay ba điển hình.

Hạ Thanh Ca một đường rời khỏi rừng trúc, sau khi nàng đi ra bên ngoài thì quay đầu nhìn lại, đâu còn có bóng dáng Mộ Dung Ngọc, chỉ còn lại Diệp Ngọc Khanh cùng Hạ Du Hàm, còn có các tiểu thư thế gia đi theo nàng mà đến.

"Ha ha, có trò hay để nhìn."

"Xác thực là một màn kịch vui." Một giọng nói êm ái mang theo nụ cười truyền tới, thân thể Hạ Thanh Ca khựng lại một tý, xoay người xem người tới.

"Phượng Thế tử?

Phượng Phi Lang giương mắt nhìn lại rừng trúc, lập tức mang một tia tươi cười thích ý, nhìn qua mềm mại nho nhã "Hạ tiểu thư tốt tính, thế nhưng chạy đến khu rừng trúc này tản bộ."

Hạ Thanh Ca thầm than trong lòng, hôm nay là thế nào? Vừa mới đuổi đi một người, như thế nào đảo mắt lại đến thêm một gười?

"Ha ha, ta không quá quen thuộc nơi này, cho nên đi lạc tới khu rừng trúc này, Phượng công tử vì sao lại đến đây?"

"Cũng giống như nàng." Phượng Phi Lang hời hợt giải thích một phen.

Hạ Thanh Ca cảm giác đỉnh đầu bay qua một đám quạ đen không có lông, cạc cạc - -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.