Phượng Vũ nhìn cảnh vật trước mắt đột nhiên mắt sáng lên, trên bầu trời cao xanh từng đàn chim nối đuôi nhau bay từng đàn.
Phía trước địa thế bằng phẳng, thảm cỏ xanh mát rộng vô biên, cảm
giác tươi mới cùng thanh tươi khi có con suối nhỏ bắc ngang qua. Thảm cỏ xanh mướt mềm mịn được bao phủ bởi tấm khăn len mềm mại và thanh khiết, cao quý và tao nhã lại còn mang phảng phất phong cách của dân du mục.
Trên tấm thảm len rộng là chiếc bàn ăn bằng gỗ cổ, nhìn có vẻ đơn
giản nhưng lại toát lên vẻ cao quý kết hợp với sự tao nhã, quả thực là
đồ đắt tiền.
Trên bàn đã bày sẵn khăn phủ bàn cùng những dụng cụ ăn uống, sứ
trắng, ly hổ phách, cùng những dụng cụ ăn uống khác được đánh một cách
sáng bóng, vừa nhìn đã biết là những đồ dùng này bình thường đều được
bảo dưỡng rất cẩn thận.
Cỏ địa trung hải là một loại cỏ cổ, có ba ngành, thân cây to khỏe
vươn tới các vách núi. Phần mở rộng ra các vách đá đã tạo lên một ngôi
nhà trên cây, từ xa nhìn lại ngôi nhà được bao quanh bởi lớp sương mù
dày đặc, giúp con người ta cảm nhận được bầu không khí cổ xưa cũng như
huyền bí của nơi đây.
Trái tim của Phượng Vũ bỗng trở lên rộn ràng. Đây đâu phải là nơi dã ngoại tầm thường mà đây là một danh thắng cổ xưa.
Hãy tưởng tượng nếu như ngày thường nàng vào rừng Băng Phong, trốn
tránh mọi thế sự, ung dung nhìn mọi người sống qua ngày, đó thật sự là
điều cao quý và tinh tế.
Vào thời điểm này phía ngôi nhà xuất hiện một vài chi tiêt nhỏ.
Phượng Vũ đột nhiên nhớ lại, trước đây nàng cùng Quân Lâm Uyên ở cùng một chỗ, nhưng lúc đó lại không thấy Phong quản gia đâu.
Phong Tầm cởi mở, vui vẻ vẫy tay gọi Phong quản gia:”Phong quản gia, chúng ta đi đường xa vất vả, may mà có ngươi đã ở đây thu xếp, nếu
không chúng ta sẽ rất vất vả rồi.
Phong quản gia xinh đẹp cao quý, gật đầu, niềm nở dùng chiếc khăn tay màu trắng đặt lên tay Quân lâm Uyên.
Cùng lúc đó Phong Tầm thấy Phượng Vũ vẫn đang ngơ ngác đứng chôn chân tại chỗ, liền gọi: “Ngươi qua đây”.
Phượng Vũ từ chối. Nhưng một giây sau đó, nàng đã bị Phong Tầm ấn xuống ngồi trên ghế.
Phong Tầm nhìn xuống chân của Phượng Vũ, bảo nàng thảo đôi giày ra:
"Chân ngươi bị thương rồi, tháo giày ra, ta xem vết thương cho"..Nhưng
vừa mới động vào thì Phượng Vũ đã phải hét lên vì quá đau.
Vết thương có vẻ như rất nghiêm trọng. Phong Tầm cau mày nhìn nàng:
“Ngươi bị thương nặng như thế, tại sao không nói ra, mà lại chịu đựng,
chịu đau như vậy chứ”.
Máu chảy ra ngấm vào đế giày, máu chảy ra càng nhiều càng tạo thành lớp keo vững chắc, đến mức bây giờ không thể tháo ra được.
Phượng Vũ liếc nhìn Quân Lâm Uyển, vì Tiên Linh quả nàng đã phải trải qua bao vất vả, không bị lí do thể lực mà bị cấm tham gia được.
Lúc này Quân Lâm Uyển cũng đang nhìn nàng, hai người 4 mắt nhìn nhau.
Phượng Vũ hơi lo lắng, nhưng Quân Lâm Uyển lại chẳng hề quan tâm, mặc nhiên mà lướt qua cô.
Phượng Vũ nghĩ hắn ta không nên vui mừng sớm như thế chứ.
Sau đó lắc lắc tay Phòng Tầm nói: “Ta thật sự là không sao hết, không phải lo.”
Phong Tầm làm sao có thể không quan tâm nàng được chứ. Tiểu cô nương
mang số phận đau khổ, luôn không gặp may mắn, từ khi hắn biết nàng, nàng luôn bị như vậy. Bây giờ bị thương tới mức này lại còn bảo người khác
không cần phải quan tâm. Thật đúng là một tiểu nha đầu bướng bỉnh mà.