Phong quản gia lạnh lùng nhìn Mộc Dao, đi đến khoảng đất cách đó không xa.
Phượng Vũ khẽ giật mình trong lòng!
Nơi Phong quản gia đi tới, chính là nơi nàng ôm Mộc Dao lăn vào giữ đàn sói!
Bà bình tĩnh nhưng ánh mắt lại sắc bén dường như có thể nhìn thấu mọi thế sự, trên thế gian này có lẽ không gì có thể lay động tâm tình của
bà, bà nhàn nhạt mở miệng: "Ở đây có 2 hàng dấu chân, trước sâu sau
nông, dấu chân thứ nhất là của Mộc cô nương, dấu chân thứ hai là Phong
cô nương. Rất rõ ràng Mộc cô nương xông về phía trước, sau đó Mộc cô
nương lao về phía Phong cô nương, định kéo Phong cô nương vào giữa đàn
sói, nhưng Phong cô nương tránh đi, Mộc cô nương lại tiếp tục đẩy Phong
cô nương vào đàn sói lần thứ 2..."
Phong quản gia nhìn chằm chằm dấu chân trên mặt đất, chậm rãi miêu tả lại diễn biến sự việc xảy ra, chân thực giống như bà tận mắt nhìn thấy
vậy.
Phượng Vũ nhìn thẳng vào mắt Phong quản gia, con ngươi co lại...
Vẫn biết rằng Quân Lâm Uyên không dễ chọc vào, nhưng không ngờ, chỉ
là quản gia bên cạnh hắn thôi mà cũng đáng sợ như thế... Về sau nhất
định phải cẩn thận hơn nữa, cẩn thận, cẩn thận. Phượng Vũ cảnh giác
trong lòng, âm thầm cuộn tay thành nắm đấm.
Sắc mặt Mộc Dao tiên tử trắng bệch như tuyết, đôi môi không có chút huyết sắc nào, thân hình loạng choạng như sắp đổ.
Mỗi câu nói của Phong quản gia đều như tát vào mặt nàng ta, hai gò má giật lên đau rát.
Mộc Dao tiên tử ngẩng đầu, nàng nhìn thấy một Quân Lâm Uyên lạnh lùng xa cách; nàng nhìn thấy sự thất vọng trên mặt biểu ca Huyền Dịch ; nàng nhìn thấy sự phẫn nộ của Phong Tầm. nàng nhìn thấy Phượng Vũ...
"A!" Mộc Dao tiên tử hoàn toàn sụp đổ: "Ta thừa nhận, Phong quản gia
nói rất đúng! Ta chính là cố ý muốn đẩy Phong Ngũ vào đàn sói! Bởi vì
ta muốn thăm dò tu vi của cô ta! Bởi vì ta nghi ngờ cô ta là gian tế!"
"Câm miệng!" Cuối cùng Huyền Dịch cũng không chịu đựng được bộ dạng này của Mộc Dao tiên tử.
"Biểu ca, ngay cả huynh cũng không tin muội sao? Các người rồi sẽ hối hận, các người nhất định sẽ hối hận!" Mất mặt trước nam thần, lòng tự
tôn không cho phép nàng tiếp tục ở lại như lúc chưa có chuyện gì xảy ra, nàng ôm mặt vừa khóc vừa chạy như bay.
Phong Tầm nhìn Huyền Dịch:"Không đuổi theo sao?"
Huyền Dịch có chút luống cuống, chau mày.
Quân Lâm Uyên chợt lên tiếng: "Nàng ta sẽ trở về."
Tất cả mọi người hồ nghi nhìn Quân Lâm Uyên.
Phong Tầm sờ mũi: "Ta cảm thấy, nếu như cô ta còn chút tự trọng thì tạm thời sẽ không xuất hiện."
Quân Lâm Uyên cũng không cùng Phong Tầm tranh luận nữa, hắn chỉ đứng chắp tay, tay áo bồng bềnh, phấp phơ trong gió.
Bên trong dung mạo tuấn tú, thần thái phóng khoáng, khí chất hơn người kia là một con người thâm sâu khó đoán.
Phượng Vũ nghĩ không thông, vì sao Quân Lâm Uyên khẳng định Mộc Dao sẽ tự mình quay về?
Rất nhanh Phượng Vũ liền biết tại sao.
Bởi vì, ngay lúc bọn họ chuẩn bị lên đường, từ xa liền vọng tới tiếng kêu thất thanh.
"Cứu mạng! Cứu mạng! Cứu mạng!"
Mộc Dao tiên tử lao như bay về hướng bọn họ, phía sau nàng ta là một đàn Hắc Diệu Lang đen kịt một vùng.
Số lượng Hắc Diệu Lang nhiều gấp trăm lần trước đó!
Hàng ngàn hàng vạn con Hắc Diệu Lang, từ bốn phương tám hướng đang lao về phía này, tiếng kêu của chúng kinh thiên động địa!