Thần Y Hoàng Hậu

Chương 41: Đóng gói mang đi



Sức lực thật tốt!

Lực lượng thật kinh khủng!

Ngự Minh Dạ hướng mắt nhìn Quân Lâm Uyên đang từ giữa không trung từ từ rơi xuống, đột nhiên ý thức được rằng, sau một khoảng thời gian không gặp, thực lực của Quân Lâm Uyên so với trước kia lại thêm vài phần lợi hại!

Đối thủ này, ta rất có hứng thú! Ngự Minh Dạ nắm tay thành nắm đấm, trong bóng đêm vung tay lên một cái, vài chấm đen nhỏ liền biến mất trong bóng đêm mịt mùng.

Quân Lâm Uyên vừa mới đến, Phong Tầm cùng Huyền Dịch liền xông lên, một trái một phải vây quanh hắn, sắc mặt tràn đầy vẻ kinh hỉ: "Quân lão đại!"

"Ừm." Vẻ mặt Quân Lâm Uyên vẫn lạnh như một tảng băng, thần sắc bất động như núi.

"Cửu chuyển Bích U Thánh Mãng chết rồi? Chết một cách dễ dàng như vậy ư? Quân lão đại, thực lực của huynh quả nhiên mạnh lên không ít!" Phong Tầm không kìm nén nổi nội tâm đang vô vùng kích động.

Quân Lâm Uyên lại nói: "Nó đang bị thương."

"Ta biết!" Phong Tầm khó kìm vẻ kích động, "Thế nhưng nó bị thương cũng là bởi vì huynh là biết lợi dụng Ngự Minh Dạ mà? Suy cho cùng thì đó là công lao của huynh rồi, a a a Tiên Linh Quả ơi là Tiên Linh Quả, rốt cục thì cũng có thể nắm lấy trong tay rồi!"

Trên khuôn mặt phong trần tuyệt thế của Quân Lâm Uyên, xuất hiện một đường cong nhẹ.

Phượng Vũ từ khi nhìn gặp Quân Lâm Uyên đến giờ, lần đầu thấy hắn nhếch miệng cười.

Trái tim Phượng Vũ đập nhanh thêm một nhịp ——

Xem ra cái tên Tiên Linh Quả này đối Quân Lâm Uyên mà nói, rất quan trọng, bằng không, hắn sao phải từ Đế Đô đến 1 nơi cách xa hàng vạn dặm như thế này? Sao có thế nhìn Tiên Linh Quả là lại lộ ra nụ cười hài lòng như thế?

Thế nhưng...

Phượng Vũ nắm chặt tay thành nắm đấm!

Tiên Linh Quả là của nàng, nhất định chỉ có thể là của nàng mà thôi!

Bằng cách nào, mới có thể đemTiên Linh Quả từ trong tay Quân Lâm Uyên cướp về đây?

Phượng Vũ nghĩ đến đau đầu, cũng chưa thể nghĩ ra giải pháp nào tốt cả.

Bởi vì tên Quân Lâm Uyên kia quả thực quá thông minh, tính cảnh giác cao, thực lực lại đáng sợ như vậy... Phượng Vũ đau khổ nhận ra, còn không bằng Tiên Linh Quả trong tay cửu chuyển Bích U Thánh Mãng, như thế nàng còn có thể lợi dụng, còn hiện tại hoàn toàn không biết phải ra tay như thế nào?

Làm sao bây giờ...Làm thế nào đây... Phượng Vũ nghĩ đến đầu bù tóc rối, cũng vẫn không nghĩ ra được biện pháp nào tốt.

Rất nhanh, bọn họ đã đến nơi mà trước đó đã dựng sẵn lều nghỉ.

Phong Tầm nói: “Đêm khuya thanh vắng, đi lại rất nguy hiểm. Mọi người hôm nay đều đã mệt rồi, tối nay cứ nghỉ tạm tại đây đã. Sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ tiếp tục lên đường."

Lúc mọi người đã chìm vào giấc ngủ say.

Phượng Vũ ôm chăn lông lật qua lật lại mãi mà vẫn không ngủ được, Tiên Linh Quả ở ngay tại nơi mà nàng có thể liếc thấy, thế nhưng không có cách nào lấy được, điều này làm cho này cảm thấy vô cùng bất lực.

Hay là dùng chiêu Mỹ nhân kế? Phượng Vũ cười khổ, tên Quân Lâm Uyên kia đời nào bị mắc kế chứ, kia không phải là...

Ngay lúc Phượng Vũ đang lăn qua lộn lại, bỗng nhiên, một thân hình toát ra hàn khí tiến tới bên người nàng, một tay bịt miệng của nàng.

Phượng Vũ trừng lớn mắt kinh ngạc, nàng nhìn thấy một gương mặt đã dùng khăn che kín.

Kẻ áo đen kia điểm huyệt Phượng Vũ, quấn tròn nàng trong chăn bông, nhấc bổng lên rồi chạy!

"Ngươi..."

Phượng Vũ muốn hét to lên, nhưng lại đau khổ phát hiện, bản thân không thể phát ra tiếng.

Nàng muốn giãy giụa, lại bất đắc dĩ phát hiện mình đang bị điểm huyệt đạo, cho dù là cử động khẽ cũng không được.

Mà giờ khắc này, Phong Tầm đang đứng ở trạng thái tu luyện, không ai phát hiện nàng mất tích.

Không biết đã qua bao lâu, phanh ——

Phượng Vũ cùng chiếc chăn bông quấn quanh người bị vứt xuống mặt đất một cách không thương tiếc, lộn nhào mấy vòng, thân thể của nàng từ trong chăn lông lăn ra mặt đất.

Phượng Vũ chưa kịp đứng lên, liền bắt gặp một đôi mắt đào hoa anh tú.

Đôi mắt này... Nội tâm Phượng Vũ bỗng nhiên nhảy lên một cái!

Nàng nhớ ra rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.