Phượng Vũ im lặng, cuối cùng vẫn là nằm vào phía trong chăn bông, để Ngự Minh Dạ khiêng mình về doanh trại.
Bốn bề im ắng.
Xung quanh chỉ có tiếng côn trùng kêu.
Ngự Minh Dạ khiêng Phượng Vũ trở lại doanh địa, nhìn xung quanh bốn
phía đèn đuốc đã sáng trưng, Quân Lâm Uyên và Phong Tầm đang ngồi cùng
với nhau, nhìn nét mặt, Phong Tầm tựa hồ đang cùng bọn hắn xảy ra tranh
chấp.
Phượng Vũ cùng Ngự Minh Dạ bốn mắt nhìn nhau!
"Bọn hắn đã phát hiện ra ta không có ở đây." Phượng Vũ nhìn chằm chằm Ngự Minh Dạ, nghiêm túc nói.
Cứ như vậy, kế hoạch lúc trước của Ngự Minh Dạ đã hoàn toàn đổ bể,
bởi vì Phượng Vũ biến mất, nên rất dễ bị bọn chúng nghi ngờ, nàng càng
không đến gần Quân Lâm Uyên được.
Hắn mất bao nhiêu thì giờ với tiểu nha đầu này, kết quả mọi kế hoạch
đều bị đổ bể, há chẳng phải đẫ để mọi thứ trở nên uổng phí rồi hay sao?!
Ngự Minh Dạ vừa thở phì phò vừa trừng mắt nhìn Phượng Vũ: "Ngươi thế nào mà lại để bị bại lộ!”
Phượng Vũ trợn mắt cãi lại: "Ngươi đang trách ta?"
Ngự Minh Dạ cáu tiết: “Thế ngươi nghĩ kế hoạc của ta đổ bể là vì ai?
Ta điên với ngươi mất thôi! Ngươi thử nói cho ta biết xem, giờ đây ngươi còn có tác dụng gì nữa?!"
Phượng Vũ im lặng: "Chẳng qua cũng chỉ là một chuyện cỏn con thôi, thế mà đã khiến ngươi tức đến mức này sao?"
"Chuyện cỏn con?" Ngự Minh Dạ xém chút nữa thì bật cười thành tiếng, "Ngươi nghĩ đây chỉ là một chuyện cỏn con thôi sao?"
Quân Lâm Uyên phát hiện ra nàng đã biến mất, mọi hoài nghi đều đổ dồn lên người nàng, nàng vì thế mà càng không thể đến gần Tiên Linh Quả,
tất cả kế hoạch trong gang tấc liền đổ xuống sông xuống bể.
"Khi nào ta giơ tay lên, các ngươi liền bắt đầu tiến công, cứ như kế hoạch đã định sẵn mà làm theo!”
So với Ngự Minh Dạ đang nộ khí xung thiên, Phượng Vũ sắc mặt vẫn bình thản như không, trong mắt không một chút gợn sóng, trong bóng tối lại
phát sáng long lanh như ngọc.
Ngự Minh Dạ thăm dò, trong lòng có chút chột dạ.
Tiểu nha đầu này...Đôi mắt không phải là quá kiên định hay sao, so
với bộ dạng ngốc nghếch quả là có chút không phù hợp? Vả lại, mắt tiểu
nha đầu này thế nào mà lại lấp lánh tựa như chứa cả bầu trời sao bên
trong như thế chứ, quả thực khiến người khác nhìn vào không khỏi có chút động lòng.
Binh binh binh!
Ngự Minh Dạ tự đấm vào đầu mình, sao hắn lại có thể rung động trước
tiểu nha đầu nhan sắc quá đỗi bình thường này cơ chứ. Đây nhất định là
ảo giác! Nhất định chỉ là ảo giác mà thôi!
Hắn sẽ chỉ thích một cô nương xứng tầm nhan sắc với hắn mà thôi! Ngự Minh Dạ âm thầm nắm chặt tay thành nắm đấm.
Mà giờ khắc này, Phượng Vũ lại vô thức co người lại vì sương lạnh, từ tóc đén quần áo đều ướt sương.
Phía trước, Phong Tầm cùng Huyền Dịch đang đôi co lẫn nhau.
Huyền Dịch cười lạnh: "Ngươi còn dám nói tiểu nha đầu kia không có
vấn đề gì hay sao? Không có vần đề gì thế thì tại sao đột nhiên nàng ta
lại mất tích không rõ nguyên nhân như thế?!"
Phong Tầm tức giận nói: "Được thôi, ngươi nói tiểu nha đầu đó có vấn
đề, vậy ngươi mau nói xem nàng ta có vấn đề gì? Nói gì thì cũng nên có
cơ sở?"
"Tiên Linh Quả!" Mộc Dao tiên tử rốt cục cũng nắm được thóp của được
Phượng Vũ, kích động đến mức toàn thân run rẩy: "Nàng ta đến chính là vì Tiên Linh Quả!"
"Nhưng là bây giờ Tiên Linh Quả đang ở trong tay Quân lão đại, nàng
ta lại không có trợ thủ bên cạnh, vậy thì chạy đến đây làm cái quái gì
cơ chứ?" Phong Tầm cười lạnh một tiếng.
Mộc Dao tiên tử bị hỏi làm cho á khẩu không nói được gì: "Vậy, vậy có thể là..."
"Các ngươi đêm hôm khuya khoắt không ngủ, lại ra đây tranh cãi cái gì?" Một âm thanh lạnh nhạt vang lên sau lưng họ.
Tất cả mọi người liền quay đầu——
"Tiểu Ngũ!" Phong Tầm nhìn thấy Phượng Vũ, liền nhanh chóng xông lên, một phát liền bắt được tay Phượng Vũ, một mặt kích động: "Tiểu nha đầu
này, đêm hôm khuya khoắt, ngươi đã đi đâu? Hại bọn ta lo lắng đi tìm
ngươi! Ta còn tưởng rằng ngươi xảy ra chuyện không hay nữa nha!"
Mộc Dao tiên tử nhìn thấy Phượng Vũ trở về, nộ khí trong lòng một lúc một dâng cao: "Nàng ta nhất định là vừa mới đi mật báo xong rồi quay
trở lại!"