Ngự Minh Dạ thở phì phò trừng mắt nhìn Phượng Vũ:
“Ngươi đúng là cái đồ không biết liêm sỉ, đồ đàn bà dễ thay đổi! Ngươi
có biết liêm sỉ là gì không?! Sao ngươi lại dám hôn Quân Lâm Uyên chứ!
Chẳng lẽ ngươi quên rồi sao, ngươi là người phụ nữ của lão tử đây!
Phượng Vũ lúc này mới biết, thì ra Ngự Minh Dạ tức giận vì cớ đó.
Nhưng mà, hắn dựa vào cái gì mà tức giận cơ chớ!
“ Đó chẳng phải do tình thế ép buộc sao? Ta làm như vậy chẳng qua là
muốn đoạt được chất lỏng trong tiên linh quả mà thôi mà!” Phượng Vũ mạnh mẽ dứt khoát, hơn nữa, ai là người phụ nữ của Ngự minh Dạ ngươi chứ?
đều là do hắn tự đặt ra mà thôi!
Ngự Minh Dạ cười lạnh: “Ngươi không thể đổi sang cách khác sao? Chả nhẽ chỉ có thể dùng mỗi cách này?!”
Phượng Vũ gắng sức quay lại nhìn hắn: “Vậy đây chẳng phải cách đơn
giản mà lại hiệu quả nhất sao? Ngươi xem, đây chẳng phải là tiên linh
quả mà ta đã lấy được sao?”
Ngư Minh Dạ tức đến mức sắc mặt xanh xám, hắn chỉ lên trán Phượng Vũ, “Ngươi chính là muốn hôn Quân Lâm Uyên, chính là thích hắn, ngươi đến
giờ vẫn mãi không thể quên được hắn đúng không?!, ngươi nói đi!”
Phượng Vũ quan sát thấy Ngự Minh Dạ hổn hển, chợt nói ra câu than xui quỷ khiến: “Ngự Minh Dạ, ngươi chắc không phải thật lòng thích ta đấy
chứ?”
Ngự Minh Dạ vừa nghe xong, cổ họng như bị nghẹn lại một tiếng, hắn
hổn hển nhìn Phượng Vũ: “Ta mà lại đi thích một người đàn bà lẳng lơ như ngươi sao?! đùa cợt gì vậy chứ?! “
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt, Phượng Vũ vuốt ngực, thật may quá.
Ngự Minh Dạ tức đến mức lộ hết gân mạch.
Phượng Vũ thì lại mang dáng vẻ như chẳng có chuyện gì: “Nếu như ngươi đã không thích ta, ta cũng chẳng thích ngươi, vậy chúng ta sau này
không cần gặp lại, giang hồ đường ai nấy đi^^”
Nói rồi, thân hình Phượng Vũ nhanh nhẹn như chớp điên chạy như bay!
Ngự Minh Dạ không thể ngờ rằng Phượng Vũ nói đi là đi luôn, hắn lúc
này càng tức giận, mặt mày càng xanh xám lại: “Ngươi dám chạy?! Mau
quay lại cho ta! “
Ngự Minh Dạ tức giận muốn ngay lập tức đuổi theo, nhưng hắn chợt đau
khổ phát hiện ra, dưới đáy chân hắn đang dính thứ keo dính đệ nhất vô
địch, hai bàn chân hắn vốn dĩ muốn nhấc cũng không thể nhấc lên nổi.
Hơn nữa lúc này keo đã thấm vào đế giầy, Ngự Minh Dạ vốn dĩ định vứt
bỏ đôi ủng này, nhưng hiện tại, không chỉ có đôi ủng bị dính chặt mà mu
bàn chân của Ngự Minh Dạ cũng đã bị dính.
Tiểu nha đầu thối này, quả nhiên có sự tính toán với hắn!
Nàng dính keo có sức mạnh vô địch này lúc nào? Sao hắn lại không hề hay biết?!
Ngự Minh Dạ cảm thấy nhục nhã khi bị người khinh bỉ, hắn hướng về
phía Phượng Vũ mà quát lớn: “Nha đầu thối, ngươi còn dám chạy?! Lẽ nào
ngươi đã quên Vạn Nghĩ Xuyên Thân Phệ Hồn Đoạn Cốt Độc Tâm Hoàn sao?
Ngươi sẽ bị vạn độc xuyên tim mà chết?!”
Phượng Vũ chạy được gần trăm mét, trong lòng cạn lời, nàng quay mặt
lại phía Ngự Minh Dạ làm mặt quỷ: “Thì ra Ngự công tử đã đặt cho thuốc
táo bón một cái tên kiêu ngạo như vậy hả”
Bột táo bón! Nha đầu thối này đã biết sao! Nàng biết rằng đây chỉ là
bột trị táo bón? Vậy là trước đây nàng cố tình giả như không hay biết!
Ngư Minh Dạ nghĩ lại trước đây không ngừng uy hiếp đối phương, đột nhiên có cảm giác bản thân thật ngu ngốc …..thật là ghê tởm!
Ngự Minh Dạ tức quá đấm vào thân cây: “Phong Tiểu Ngũ, ngươi đứng lại cho ta, sau này ta mà bắt được ngươi, ta sẽ cho ngươi sống không bằng
chết! “
Dám chống lại hắn! Nha đầu thối này gan phải to bằng trời!
Chân của Phượng Vũ sinh khói, trượt càng nhanh hơn,ả nào dám dừng lại!
“A! “ Ngự Minh Dạ tức giận tím tái mặt mày, sự tức giận khiến công
lực của hắn tăng lên gấp bội, đôi chân từ trong keo vô địch sức mạnh
cũng vì thế mà thoát ra, nhưng đồng thời cũng làm cho nội phủ của hắn bị thương, miệng phun ra một ngụm máu tươi!
“Phong Tiểu Ngũ! Ngươi đứng lại cho ta! ‘’ Ngự Minh Dạ không hề quan
tâm đến việc hắn bị nội thương, trong đầu hắn lúc này chỉ có duy nhất
một ý nghĩ chính là bắt Phong Tiểu Ngũ, nhất định phải bắt được nha đầu
thối này!