Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi

Chương 1036: Bí mật không thể nói



Diệp Lăng Nguyệt khẽ giật mình, Đỉnh Linh?

“Là nó, chủ nhân chúng ta muốn tìm chính là nó, đỉnh thánh!”

Càn Đỉnh Đỉnh Linh nghe thấy thanh âm của Thức Thần Đỉnh, vui mừng không thôi.

Nó sớm đã cảm giác được sự tồn tại của đối phương, thế nhưng không biết vì lý do gì, lại không thể trò chuyện trực tiếp với Thức Thần Đỉnh.

Nhìn lại dáng vẻ kêu thảm liên tục của Thức Thần Luyện Yêu Đỉnh, Diệp Lăng Nguyệt vội rút mấy cây Thiên Cương Trúc ra.

Thức Thần Luyện Yêu Đỉnh lúc này mới ngừng kêu, nhưng trong miệng vẫn lẩm bẩm.

“Thiếu chút nữa là bỏng chết ta, Thiên Cương Trúc ngươi tìm ở đâu ra, sao hỏa chi linh lại mạnh như vậy.”

Diệp Lăng Nguyệt buồn bực, nàng là làm theo lời dặn của Tử Đường Túc, mỗi ngày dùng Thiên Cương Trúc theo đúng định lượng để đốt, theo lý không có sai sót gì mới đúng, nhưng nàng nghĩ lại, liền hiểu ra.

Thiên Cương Trúc của nàng không phải là Thiên Cương Trúc của Thiên Cương Điện, Thiên Cương Trúc được nuôi trồng trong Hồng Mông Thiên, hỏa chi linh sẽ càng mạnh hơn.

Thiên Thức Thần Đỉnh là Thủy Chi Linh Đỉnh, hỏa chi linh bên trong Thiên Cương Trúc quá mạnh, nên phản tác dụng.

Khi Tử Đường Túc vẫn còn ở đây, dùng tinh thần hắc hỏa của hắn, cũng vẫn có thể miễn cưỡng thông qua.

Nhưng sau khi Tử Đường Túc đi rồi, khôi hỏa của Diệp Lăng Nguyệt cộng thêm Thiên cương Trúc, như là củi khô gặp lửa mạnh, Thức Thần Đỉnh nhịn lắm cũng thật sự là nhịn không nổi, nên hôm nay mới hiện hình.

“Xin lỗi xin lỗi, Thức Thần Đỉnh, ta không biết bạch hỏa của ta cộng thêm Thiên cương Trúc sẽ lợi hại như vậy.”

Diệp Lăng Nguyệt thấy Thức Thần Đỉnh tính tình không được tốt kia thì vội nói lời xin lỗi.

“Bạch Hỏa gì chứ, ngươi là heo à, lại coi Hỗn Độn Hỏa là Bạch Hỏa, Tử Tử thông minh như vậy, sao lại thu một tên đầu heo như ngươi làm đồ đệ.”

Thức Thần Đỉnh hùng hổ.

Tử Tử?

Diệp Lăng Nguyệt nghe xong, khóe miệng nhịn không được co quắp xuống.

Tử Tử mà Thức Thần Đỉnh nói không phải là sư phụ Tử của nàng sao, Thức Thần Đỉnh này lại gọi sư phụ mặt đơ của mình là Tử Tử, nàng nhất thời nổi da gà khắp người.

Khoan đã, vừa nãy Thức Thần Đỉnh nói đến tinh thần hỏa chủng của nàng, không phải là Bạch Hỏa!

“Khoan đã, Thức Thần Đỉnh, ngươi nói lửa của ta không phải là Bạch Hỏa thấp kém nhất.”

Diệp Lăng Nguyệt ngạc nhiên, nàng vẫn luôn cho rằng khôi hỏa của nàng là bạch hỏa.

“Đương nhiên không phải. Bạch, lam, hồng, tử, hắc là phương pháp ngớ ngẩn cơ bản nhất để phân chia hỏa chủng, Hỗn Độn Hỏa là lửa bên ngoài tam giới, sao có thể dùng loại phương pháp đó để phân biệt. Ây da, sao ta phải nói với đồ yêu tinh hại người như ngươi nhiều vậy chứ, đó là bí mật!”

Thức Thần Đỉnh hiển nhiên không muốn gặp Diệp Lăng Nguyệt, chưa được mấy câu, đã không muốn nói với Diệp Lăng Nguyệt nữa.

Diệp Lăng Nguyệt suy đoán, kỳ thật Thức Thần Đỉnh vốn dĩ là bởi vì không thích nàng, nên mới không để ý đến nàng và Càn Đỉnh Đỉnh Linh.

“Đợi một chút, ngươi gọi ta yêu tinh hại người là có ý gì. Còn Hỗn Độn Hỏa rốt cuộc là sao, nếu ngươi không nói, ta sẽ tiếp tục thêm Thiên Cương Trúc.”

Diệp Lăng Nguyệt uy hiếp.

“Ngươi thật đáng ghét, đáng ghét giống như trước đây, ngươi chính là yêu tinh hại người, nếu không phải do ngươi, Tử Tử sao có thể đến cái nơi linh khí khan hiếm này, cũng chỉ có tên đầu đất hắn, mới có thể chờ đợi nhiều năm như vậy. Ây da da, ta lại lắm mồm rồi, đó là bí mật.”

Lời nói của Thức Thần Đỉnh, làm cho Diệp Lăng Nguyệt nghe như lọt vào trong sương mù.

Nhưng có một điểm, Diệp Lăng Nguyệt đại khái nghe hiểu, chính là nàng trước kia cùng sư phụ Tử cùng với Thức Thần Đỉnh có quen biết.

Thế nhưng vì lý do gì mà nàng một chút ấn tượng cũng không có, hay là, Thức Thần Đỉnh nhớ nhầm.

Diệp Lăng Nguyệt đầy nghi hoặc, nhưng Thức Thần Đỉnh đã quyết tâm, không nói thêm gì nữa.

Diệp Lăng Nguyệt vì vậy lại ném thêm mấy cây Thiên Cương Trúc vào, gia tăng hỏa lực.

“Nóng nóng nóng, đồ yêu tinh hại người này, ngươi muốn làm nóng chết ta sao, đang yên đang lành không cho người ta ngủ. Dù có đốt phỏng cái mông của ta, ta cũng sẽ không nói cho ngươi biết, đã nói rồi, đó là bí mật.”

Thức Thần Đỉnh tức giận đến nỗi thân đỉnh bốc khói xanh.

Diệp Lăng Nguyệt không khỏi mỉm cười, nhìn tính tình ồn ào của Thức Thần Đỉnh, ngày thường sao nó có thể ở chung với sư phụ Tử chứ, nhưng nghĩ lại, nói không chừng sư phụ căn bản cũng không biết đến sự tồn tại của Thức Thần Đỉnh.

Dù gì thì tính tình của Thức Thần Đỉnh với sư phụ Tử đúng là hai thái cực.

“Thức Thần Đỉnh, ngươi không muốn nói, ta sẽ không hỏi, ta có một chuyện khác cần hỏi ngươi. Ngươi yên tâm, chuyện này không liên quan tới sư phụ Tử.”

“Tại sao ta phải trả lời câu hỏi của ngươi, đã nói là ta ghét ngươi. Ngươi sẽ vui lòng giúp người ngươi ghét?” Thức Thần Đỉnh không vui nói.

“Để ta đoán xem, sư phụ Tử căn bản cũng không biết sự hiện hữu của ngươi đúng không? Bằng không lâu như vậy rồi, sư phụ tử sẽ không không nói cho ta. Nếu như ngươi không nói cho ta biết, ta sẽ nói sự hiện hữu của ngươi cho sư phụ Tử biết, với tính cách của hắn, nhất định sẽ không thích bên cạnh một Đỉnh Linh thích ồn ào như vậy.”

Diệp Lăng Nguyệt dứt khoát đánh cược một lần.

“Đừng! Tuyệt đối không thể nói cho Tử Tử biết sự hiện hữu của ta. Hầy, cái đồ yêu tinh hại người nhà ngươi thật đáng ghét, hỏi đi, nhưng ta không đảm bảo ta biết câu trả lời, nếu như ta không trả lời được, ngươi cũng không được phép đi đâm chọt.”

Thức Thần Đỉnh luống cuống.

Tử Đường Túc tính tình rất quái dị, nói khó nghe, thì là một đứa trẻ tự kỷ.

Lúc đầu khi vừa tới Độc Cô Thiên, khe núi này thật ra vẫn có rất nhiều Linh Thú khác, nhưng tất cả đều bị Tử Đường Túc ném ra ngoài, ngay cả đồng tử chường giáo Cô Nguyệt Hải đưa tới để phục dịch Tử Đường Túc, cũng không ngoại lệ, chỉ chừa lại một Tam Giới Ưng từ nhỏ đã làm bạn với Tử Đường Túc.

Về phần Thức Thần Đỉnh, Tử Đường Túc thật sự còn không biết bên trong có một Đỉnh Linh, bằng không Tử Đường Túc thật sự cũng sẽ ném nó đi.

Vì không để Tử Đường Túc phát hiện, ngày thường phần lớn thời gian Thức Thần Đỉnh Linh đều là ngủ, còn lại một ít thời gian, cũng chỉ nhìn ngắm Tử Đường Túc từ xa.

Diệp Lăng Nguyệt xem như là người đầu tiên phát hiện ra Thức Thần Đỉnh Linh.

Đây cũng là vì sao, khi Tử Đường Túc ở đây, Diệp Lăng Nguyệt vẫn luôn không có cách trò chuyện với Thức Thần Đỉnh.

Bao nhiêu năm nay, có thể lải nhải ở bên tai Tử Đường Túc mà không bị ném đi, độc nhất vô nhị, cũng chỉ có một mình Diệp Lăng Nguyệt.

Thức Thần Đỉnh lại không muốn mạo hiểm như vậy.

Thì ra sư phụ Tử thật sự ngay cả đỉnh của mình có Đỉnh Linh cũng không biết, đúng là ngu si mà.

Trong lòng Diệp Lăng Nguyệt, lại âm thầm cho sư phụ của mình thêm một cái biệt danh ngu si.

“Yên tâm, nếu như ngươi có thể từ một Đỉnh Linh, tiến cấp thành Đỉnh Thánh, ngươi nhất định có thể trả lời câu hỏi của ta. Ta muốn hỏi là tu luyện Nguyên Thần Chi Pháp. Ta có một bằng hữu... Hắn bởi vì một vài nguyên nhân, nguyên thần chia năm xẻ bảy, hiện tại trong cơ thể của hắn, chỉ có một phần nhỏ nguyên thần, vì thế hắn quên đi rất nhiều chuyện quan trọng.”

Diệp Lăng Nguyệt sau khi hỏi xong, liền nín thở, chờ đợi đáp án của Thức Thần Đỉnh.

Ý định ban đầu nàng đến Cô Nguyệt Hải, chính là để tìm cách giúp Tiểu Đế Tân nhanh chóng khôi phục nguyên thần.

Thức Thần Đỉnh trả lời, rất là mấu chốt.

“Bằng hữu của ngươi, là yêu?”

Nào biết Thức Thần Đỉnh không có trả lời ngay, mà là cảnh giác hỏi ngược lại.

“Ngươi làm sao biết... Không sai, hắn là yêu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.