Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi

Chương 1042: Đôi cẩu nam nữ



Cũng như lần trước, khi Phi Nguyệt đi ra, nam nhân kia cũng buông lời dỗ ngon dỗ ngọt, đồng thời hứa hẹn sẽ ở môn phái giúp Phi Nguyệt đạt thành tích cao hơn.

Tuyết Huyên nghe vậy liền tức giận nghiến răng. Tiểu Ô Nha thấy cũng đã muộn nên kéo Tuyết Huyên rời khỏi đó.

Hai người vừa về tới Tuyết Phong, Tuyết Huyên không nhịn được nữa, phẫn nộ mắng:

“Hừ, ta tức chết mất, Phi Nguyệt kia... đúng là đồ tiện nhân không biết xấu hổ, lại dám thông đồng với Trương sư huynh... thật không biết xấu hổ.”

Xem ra, Tuyết Huyên có quen người nam nhân kia, Tiểu Ô Nha ra vẻ sợ hãi, mặt đầy ưu sầu nói:

“Tiểu sư muội, muội đừng lớn tiếng, muội đã hứa với ta sẽ không cho người khác biết chuyện này mà, nếu chuyện đồn ra ngoài thì ta sẽ khó mà toàn mạng... Phi Nguyệt rất là lợi hại, ta chỉ sợ ả sẽ ra tay với ta.”

“Tỷ sợ gì chứ, Phi Nguyệt tuy là tâm phúc của Nguyệt trưởng lão nhưng sao có thể so sánh được với ta? Phụ thân ta là trưởng lão Tuyết Nhi, Cô Nguyệt Hải có mấy ai vượt qua được? Tuyết Huyên nghe xong, lòng càng thêm không phục.

“Chuyện này ta nhất định phải nói với Mã Chiêu sư huynh, để huynh ấy thấy được bộ mặt thật của Phi Nguyệt, người mà huynh ấy luôn xem như thần nữ. Đã có Mã sư huynh lại dám thông đồng với nam nhân khác, Phi Nguyệt đúng là không biết liêm sỉ.” Tuyết Huyên tính tình nóng nảy, nàng bất chấp tất cả để đi tìm Mã Chiêu.

“Sư muội, muội đừng xúc động.”

Tiểu Ô Nha giả đò kêu lên vài tiếng ngăn cản, nhưng trên mặt lại lộ ra nụ cười nham hiểm.

“Lão đại thật sự là quá lợi hại, có thể tiên liệu được mọi việc, Tuyết Huyên chẳng khác gì một pháo đài, gặp chuyện là hộc tốc nóng vội.” Tiểu Ô Nha vội vàng đi theo chờ xem kịch vui.

Tiểu Ô Nha vừa theo đến đã nghe một tiếng “bốp”, sau đó là tiếng Tuyết Huyên khóc rống lên.

Tiểu Ô Nha vội vàng nhìn vào, chỉ thấy trong phòng Tuyết Huyên đang ôm lấy mặt, một bên má sưng tấy.

“Mã Chiêu, huynh dám đánh ta!” Tuyết Huyên như không tin vào mắt mình, từ nhỏ nàng đã thân thiết với Mã sư huynh, nay không ngờ vì một ả tiện nhân Mã sư huynh lại đang tâm đánh mình.

“Tuyết Huyên, muội thật quá đáng, muội nói xấu sau lưng Phi Nguyệt đã đành, nhưng sao muội có thể vì muốn níu kéo ta mà giá họa cho Phi Nguyệt thông đồng với người khác, chuyện như vậy muội cũng dám nói ra sao? Nếu truyền ra ngoài thanh danh Phi Nguyệt sẽ bị ảnh hưởng thế nào muội có biết không? Thân là nữ nhi với nhau, sao muội có thể làm vậy mà không cảm thấy áy náy?

Mã Chiêu vốn cũng không tin tưởng Tuyết Huyên.

“Áy náy? Mã Chiêu, huynh đừng tưởng ta không biết chuyện của Mộc Sảng nữ nhân tạp dịch là do huynh làm, huynh cùng Phi Nguyệt vu oan giá họa cho ta, lúc đó sao không thấy huynh áy náy? Ta thấy huynh cũng giống Trương sư huynh, đều bị ả Phi Nguyệt kia làm cho mê muội, đúng là hồng nhan họa thủy”

Tuyết Huyên vừa tức giận, vừa thương tâm, có thể lúc này Mã Chiêu không còn tâm trí nghe lời nàng nói.

“Tuyết Huyên, muội đừng tưởng rằng có sư phụ che chở thì có thể vô pháp vô thiên, nếu ta vì môn phái mà thi đấu chiến thắng thì ngay cả sư phụ cũng không dám làm gì ta”

Tuyết Huyên thất hồn lạc phách, Tiểu Ô Nha tiến đến cạnh nàng, lúc này Tuyết Huyên không nhịn được đau mới khóc lóc.

“Tiểu sư muội, ta đã sớm nói muội không phải là đối thủ của Phi Nguyệt rồi mà, Mã sư huynh sớm đã mê muội Phi Nguyệt” Tiểu Ô Nha ra chiều than thở.

“Ai nói ta không bằng Phi Nguyệt? Ta sẽ không để ả được toại nguyện, một mình ta không đối phó được, lẽ nào đứng nhìn ả đoạt lấy nam nhân của ta?" Tuyết Huyên hung dữ nói.

“Tiểu sư muội? Muội nói vậy là có ý gì?” Tiểu Ô Nha ra vẻ không hiểu hỏi lại.

“Sao tỷ lại ngốc như vậy, chúng ta tùy tiện nói Phi Nguyệt thông đồng nam nhân, đoán chừng tất cả người trong tông môn đều giống như Mã Chiêu, không tin lời chúng ta nói và sẽ nghĩ chúng ta vì ghen ghét Phi Nguyệt mới nói vậy. Trương sư huynh y cùng Phi Nguyệt thông đồng, chắc chắn cũng sẽ không nói ra chân tướng sự thật, chúng ta cứ chờ cơ hội khi họ lại vào sơn động, lúc đó mới đi trình báo, cho dù là ai thì cũng oán ghét và căm hận Phi Nguyệt tận xương tủy.” Tuyết Huyên bị Mã Chiêu tát một bạt tai, tựa hồ sáng suốt hơn, nàng thao thao bất tuyệt nói.

Ả Phi Nguyệt dùng thân mình câu dẫn đám nam nhân hòng đoạt được chức vị cao hơn trong môn phái, đa số những nam nhân bị ả dẫn dụ đều là người có thực lực trong Cô Nguyệt Hải, những nam nhân này đương nhiên cũng sẽ có người thương trước đây, phần lớn cũng là những nữ nhân xuất sắc trong tông môn, tu vi không phải tầm thường. Nếu họ biết được chân tướng, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Phi Nguyệt.

“Tiểu sư muội, muội thật sự là quá lợi hại, quả là diệu kế. Nhưng nếu ta là muội, tạm thời sẽ không động đến Phi Nguyệt, đợi khi ả có được danh tiếng mới đem chuyện này truyền ra, lúc đó Phi Nguyệt sẽ không còn mặt mũi nào trước cả môn phái, chỉ nghĩ thôi cũng khiến ta hả dạ.”

“Tỷ nói hay lắm, cứ theo thế mà làm... Ta muốn xem xem đến lúc đó Mã Chiêu còn muốn có được Phi Nguyệt nữa hay không”

Tuyết Huyên nghĩ tới Mã Chiêu, nàng nhớ lại cái tát vừa rồi, hận đến tận xương tủy.

“Tiểu sư muội, chỉ có điều muội còn yêu Mã sư huynh không?" Tiểu Ô Nha bắt đầu thực hiện bước thứ hai trong kế hoạch.

“Ta... ta hận hắn, nhưng ta lại không thể buông bỏ.” Tuyết Huyên vừa yêu vừa hận, nàng và Mã Chiêu dù gì cũng là thanh mai trúc mã, chỉ vì Phi Nguyệt mà sinh ra hiềm khích, nếu vì vậy mà buông bỏ, Tuyết Huyên trong lòng không cam tâm.

“Vậy muội muốn tìm cách giữ Mã sư huynh lại bên cạnh? Kỳ thực cho dù Phi Nguyệt thân bại danh liệt, thì với thực lực hiện tại của Mã sư huynh, nếu giành thắng lợi trong trận thi đấu, huynh ấy có thể sẽ được cử đến cổ chiến trường Cửu Châu, đến lúc đó sẽ lại có không ít nữ nhân tài sắc hơn cả Phi Nguyệt tranh giành huynh ấy với muội.”

“Vậy, vậy tỷ nói ta nên làm gì bây giờ?” Tuyết Huyên gấp gáp hỏi, nàng những tưởng chỉ cần triệt hạ Phi Nguyệt thì Mã Chiêu sẽ hồi tâm chuyển ý.

“Rất đơn giản.” Tiểu Ô Nha lấy ra một viên đan dược, đưa cho Tuyết Huyên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.