Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi

Chương 1049: Báo ứng khó chịu



Lý do như vậy, Hề Cửu Dạ đã từng nói với Lan Sở Sở vô số lần.

Lan Sở Sở cũng đã từng tin tưởng hết lòng, nhưng từ lúc nàng biết, nữ nhân Dạ Lăng Nguyệt âm hồn bất tán kia có thể vẫn còn sống, Lan Sở Sở liền ngày đêm bất an.

Nàng phải có con, chỉ khi có con, nàng mới có thể danh chính ngôn thuận trở thành Thần Hậu Bắc Cảnh, nàng mới có thể trói chặt tâm của Hề Cửu Dạ.

Lan Sở Sở cũng rất rõ, chỉ cần nàng có con với Hề Cửu Dạ, thì dù sau này tiện nhân Dạ Lăng Nguyệt kia trở về, nàng ta cũng sẽ không quay lại với Hề Cửu Dạ.

“Lý do này, chàng đã nói vô số lần. Thế nhưng ta muốn có một đứa con thuộc về chúng ta, ta nghĩ ngày nghĩ đêm, nếu chàng không để ta sinh con, ta sẽ rời khỏi Bắc Cảnh, quay trở về Thôn Lạc. Năm đó ở Thôn Lạc, ta có thể dựa vào sức một mình cứu sống chàng, thì giờ ta cũng có thể dựa vào chính mình, nuôi lớn con của chúng ta.” Lan Sở Sở quật cường nói.

Nghe được Cổ Thôn Lạc, Hề Cửu Dạ không khỏi nhớ đến chính mình khi còn bé.

Khi đó, bản thân hắn bị trọng thương, hai mắt bị mù, nếu không nhờ có Lan Sở Sở, sẽ không có Hề Cửu Dạ bây giờ.

Hề Cửu Dạ mềm lòng, nén nỗi đau khó nói thành lời kia xuống tận đáy lòng.

“Lan Nhi, nàng nói bậy bạ gì đó, sao ta lại không cần nàng và con chứ. Ta... Người mà cả đời này ta muốn chung sống duy nhất chỉ có một mình nàng.”

“Cửu Dạ ca ca, ta biết, chàng vẫn yêu ta.” Lan Sở Sở vui mừng, nàng cũng để ý đến đống Thiên Cương Trúc để ở một bên.” Đây không phải là Thiên Cương Trúc sao, chàng cho người mang từ Thiên Cương Điện về đây ư?”

“Ừ, vốn dĩ là muốn luyện chế Lục Thần Tiễn, chỉ tiếc là lại thất bại trong gang tấc, nhưng không sao, dù sao cũng vẫn còn cơ hội.” Hề Cửu Dạ tiếc hận.

“Những cây trúc này thật tốt, ở nơi rét lạnh như vậy, mà cành lá vẫn có thể um tùm, trông rất đẹp mắt. Cửu Dạ ca ca, chi bằng trồng mấy cây ở chỗ của ta.”

Lan Sở Sở nhìn đi nhìn lại, thấy cành lá Thiên Cương Trúc như bạch ngọc không tỳ vết, trên thân trúc chớp động một vài ánh lửa, nếu trồng trong phòng, sẽ rất ấm áp.

Nàng không thể tập võ, thân thể lại sợ hàn, vừa thấy thì đã rất thích.

Hề Cửu Dạ nhìn Thiên Cương Trúc rồi gật đầu đồng ý, sai người lấy năm ba cây trúc đưa đến phòng Lan Sở Sở.

Nhưng không biết, khi thị vệ kia đưa những cây Thiên Cương Trúc đó trúc đến phòng Lan Sở Sở gian không bao lâu.

Thiên Cương Trúc vốn dĩ như bạch ngọc không tì vết, bỗng nhiên hiện lên từng đạo hắc khí mà mắt thường gần như thấy không rõ được, hắc khí đó lặng yên không một tiếng động khuếch tán khắp trong phòng.

Từ lúc Diệp Lăng Nguyệt hàng phục Thiên Khôi Điện Chủ, Địa Sát Ngục cùng Thiên Cương Điện tạm thời ổn định xuống.

Diệp Lăng Nguyệt cũng thu hồi tâm tư, bắt đầu toàn lực chuẩn bị cho thi đấu môn phái.

Trong khoảng thời gian này, việc Diệp Lăng Nguyệt làm nhiều nhất, chính là tăng cường tu vi tại Độc Cô Thiên.

Thức Thần Đỉnh Linh cũng sẽ ngẫu nhiên xuất hiện như bong bóng, cùng Diệp Lăng Nguyệt ba hoa vài câu.

Về phần Tiểu Ô Nha, cũng liên tiếp truyền một ít tin tức của Tuyết Huyên cùng Tuyết Phong tới.

Diệp Lăng Nguyệt cũng bởi vậy mà biết được, Tuyết Huyên đã lần lượt liên lạc với một số nữ đệ tử trong môn phái, những người này đều không ngoại lệ, đều là bị Hồng Minh Nguyệt đoạt đi nam nhân.

Các nàng cũng không ít người từng tận mắt nhìn thấy nam nhân của mình cùng Hồng Minh Nguyệt qua lại, ai nấy đều hận Hồng Minh Nguyệt đến thấu xương, nên cùng bàn bạc, tại thi đấu môn phái, sẽ cho Hồng Minh Nguyệt đẹp mặt.

Thời gian chớp mắt lại đi qua hơn một tháng, báo danh thi đấu môn phái của Cô Nguyệt Hải cũng chính thức bắt đầu.

Bởi vì lần thi đấu môn phái này, chỉ cần vào được thập cường, là có thể vào chiến trường cổ Cửu Châu, đệ tử các phong cùng với đệ tử ngoại môn đều rục rịch.

Ngày báo danh vừa được công bố, đã có rất nhiều đệ tử đến báo danh.

Hôm đó, sau khi Diệp Lăng Nguyệt cùng Hoàng Tuấn được Hùng quản sự thông báo, đã cùng đi đến thi đấu môn phái báo danh.

Thi đấu môn phái của Cô Nguyệt Hải lần này, chỉ thiết lập chỗ ghi danh ở ngoại môn, tạp dịch ngoại môn cùng đệ tử ngoại môn đều cùng báo danh ở đó.

Đệ tử nội môn muốn ghi danh, chỉ cần báo danh ở chỗ trưởng lão các phong là được.

Tuy vậy, điểm báo danh ngoại môn vẫn rất đông người.

Khi Diệp Lăng Nguyệt cùng Hoàng Tuấn đến, điểm báo danh đã có rất nhiều người.

Số đang xếp hàng ít nhất cũng có hơn một ngàn người, tình cảnh trước mắt khiến Diệp Lăng Nguyệt cùng Hoàng Tuấn đều trống mắt líu lưỡi.

Hai người khó khăn lắm mới chen được đến cuối hàng, đang chuẩn bị xếp hàng, nào biết được vừa đi vào, lại có người dùng lực đẩy Hoàng Tuấn.

“Cút ngay, tạp dịch tới xem náo nhiệt gì, không thấy thông báo vừa mới được công bố sao, tạp dịch không được phép tham gia lần thi đấu môn phái này.”

Diệp Lăng Nguyệt cùng Hoàng Tuấn nghe xong, mặt không khỏi biến sắc.

Không cho tạp dịch tham gia, tin tức này sao bọn họ không biết, thi đấu môn phái bao năm qua, cũng không quy định điều này.

Hai người còn có chút không tin, mặc kệ người khác quát mắng, chen thẳng đến chỗ dán thông báo.

Chỉ thấy một tờ thông báo mới viết còn chưa khô, dán ở bên trong bảng thông báo.

Phía trên viết rõ ràng: thi đấu môn phái năm nay, tạp dịch và chó không được phép tham gia.

Dòng chữ bắt mắt đó, đập thẳng vào mắt đám người Diệp Lăng Nguyệt cùng Hoàng Tuấn.

“Thật quá đáng, quy định này là ai tuyên bố? Đây rõ ràng là kỳ thị, vì cớ gì mà tạp dịch không thể tham gia?”

Hoàng Tuấn chỉ cảm thấy nhất luồng ác khí vọt lên từ đáy lòng, hắn bất chấp tất cả, xé tờ thông báo đó xuống.

Lại đánh đồng chó với tạp dịch, người ra thông báo này, rõ ràng là cố ý.

Hoàng Tuấn nổi nóng, hắn liều mạng khổ luyện, chính là để tham gia lần thi đấu môn phái này.

Đối với Hoàng Tuấn mà nói, lần thi đấu này, không chỉ đơn giản là một trận tỷ thí, mà trận thi đấu này, là cơ hội duy nhất để hắn vì báo thù cho Mộc Sảng, vì đấu tranh cho Dã Luyện Đường.

Nếu bỏ lỡ, Hoàng Tuấn đời này cũng chỉ có thể làm một tạp dịch.

Giống như Hoàng Tuấn, tức giận bất bình còn có những tạp dịch khác, bọn họ đều xem lần thi đấu môn phái này là tử chiến đến cùng, nhưng thông báo này được tuyên bố, chẳng khác nào là bóp chết một chút hi vọng cuối cùng của bọn họ.

“Là bổn trưởng lão tuyên bố, sao ngươi không phục?”

Đám người thoáng cái đã tản ra.

Tuyết trưởng lão cùng mấy người đệ tử Tuyết Phong, thần sắc kiêu căng đi đến.

Thấy Tuyết trưởng lão, bọn tạp dịch vốn dĩ còn đang nổi giận đùng đùng kia liền im lặng.

Là Tuyết trưởng lão?

Mọi người đều biết, Tuyết trưởng lão là người bạo ngược, nhưng bà là một trong tứ đại trưởng lão, huống hồ, Tuyết trưởng lão còn là trọng tài của thi đấu môn phái lần này.

Bà ta nói không được phép báo danh, là không thể báo danh.

“Tuyết trưởng lão, ngươi đây rõ ràng là cố ý. Có phải ngươi sợ, người của Tuyết Phong bị chúng ta đánh bại hay không?”

Hoàng Tuấn thấy Tuyết trưởng lão, trong đầu không khỏi hiển hiện lên dáng vẻ lúc Mộc Sảng đột tử, hắn đỏ mặt, như muốn xông lên liều mạng với Tuyết trưởng lão.

“Nực cười, chỉ với lũ phế vật không bằng chó điên như các ngươi, mà muốn thi đấu chung với Tuyết Phong ta. Ta nói cho các ngươi biết, không có cửa.” Tuyết trưởng lão phá lên cười.

Từ lúc Diệp Lăng Nguyệt hạ chiến thư với bà ta, Tuyết trưởng lão đã quyết định, trục xuất những tạp dịch này khỏi thi đấu môn phái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.