Mọi người của Vô Nhai Phong lập tức cảm thấy không thể tưởng tượng nỗi.
Thời gian chữa trị chỉ có nửa tiếng, thế mà vừa kết thúc chữa trị thì Vũ Duyệt đã muốn đột phá rồi?
Hơn nữa, nhìn quy mô của Luân Hồi Kiếp trên trời, lửa trời hừng hực giống như muốn thiêu thủng cả bầu trời vậy.
Vũ Duyệt tu luyện sức mạnh của Luân Hồi hỏa, cái tạo ra là Luân Hồi Hỏa Kiếp.
Trong Luân Hồi Hỏa Kiếp lại chia làm địa hỏa và thiên hỏa, địa hỏa là hỏa kiếp có cấp độ bình thường, nhưng thiên hỏa lại chính là hỏa kiếp có cấp độ cao.
Vũ Duyệt đột phá lần này ít nhất cũng là Luân Hồi Cảnh tầng bốn!
“Ừm, lúc ta chữa trị cũng đã phát hiện, nếu nói đan điền của ngũ sư tỷ không có gì khác thường, năng lực hấp thu linh lực của nàng ấy đại khái tương đương gấp ba lần của người thường. Chính là Tam Nguyên Niết Bàn Thể mà trước đây các người nói.”
Nàng còn nhớ, Ngũ Nguyên Niết Bàn Thể của Tiểu Đế Tân có tốc độ hấp thu linh lực là gấp năm lần người thường, vậy thì thân thể của Vũ Duyệt hiện nay có tốc độ hấp thu linh lực sẽ gấp ba lần người thường.
Diệp Lăng Nguyệt nghĩ ngợi rồi nói cho tất cả mọi người một tin càng kinh ngạc hơn.
Nhưng Diệp Lăng Nguyệt không hề nói thật, Niết Bàn Thể của Vũ Duyệt và Tiểu Đế Tân khác nhau. Ngũ Nguyên Niết Bàn Thể của Tiểu Đế Tân là trời sinh, nhưng của Vũ Duyệt lại là sau khi lớn lên.
Chỉ vì Diệp Lăng Nguyệt dùng đỉnh tức màu trắng dọn dẹp tạp chất trong cơ thể Vũ Duyệt, rồi mở rộng thêm huyết quản của nàng ấy, cải tạo đột ngột thân thể của Vũ Duyệt thành Tam Nguyên Niết Bàn Thể.
Sau khi cải tạo xong, ngay cả Diệp Lăng Nguyệt cũng khá kinh ngạc, không ngờ đỉnh linh tiến bậc xong lại có bản lĩnh lợi hại như vậy.
Dĩ nhiên, bí mật này nàng tạm thời không định nói với bất kỳ ai.
Đan điền Vũ Duyệt nhiều năm không thể hấp thu linh lực, vừa được Diệp Lăng Nguyệt tạm thời chữa trị xong thì bắt đầu hấp thu điên cuồng linh lực trời đất, cộng thêm linh lực nhiều năm mà trước đó chưởng giáo Vô Nhai đã truyền cho nàng ấy, lúc này linh lực trong cơ thể Vũ Duyệt đang điên cuồng chuyển đổi thành nguyên lực.
Ở phía trên vùng trời của ngôi nhà gỗ nhỏ, đám mây lửa tượng trưng cho sức mạnh của Luân Hồi Hỏa đã nung đỏ toàn bộ Vô Nhai Phong.
Trên trời đã xuất hiện một vòng xoáy hình cái hố, trong vòng xoáy đó một lượng lớn thiên hỏa giáng xuống như mưa.
Vũ Duyệt không còn chần chừ nữa, lập tức bắt đầu đột phá Luân Hồi Kiếp.
Nhằm để đề phòng Vô Nhai Phong bị trận Luân Hồi Kiếp này đốt cháy, chưởng giáo Vô Nhai lập tức hạ lệnh.
“Lão đại, lão tam, hai người theo cùng vi sư, tối nay thay tiểu ngũ trấn giữ. Những người còn lại lui ra ngoài Vô Nhai Phong, không được tự tiện đến gần.”
Chưởng giáo Vô Nhai vừa mừng vừa lo, mừng vì bệnh tình của Vũ Duyệt thật sự đã thuyên giảm, lo vì lần đột phá này của Vũ Duyệt không biết phải kéo dài bao lâu, hơn nữa động tĩnh của Luân Hồi Kiếp lần này hiển nhiên lớn hơn nhiều so với Luân Hồi Kiếp bình thường.
Sau khi nhận được mệnh lệnh, mọi người vội lui đến trên một đỉnh núi hoang phế cách Vô Nhai Phong khá gần, quan sát từ xa cảnh tượng đó của Vô Nhai Phong.
“Chà, Luân Hồi Kiếp của tiểu ngũ lần này quy mô có thể sánh với Luân Hồi Kiếp tầng năm đó, so với Luân Hồi Kiếp tầng bốn của bất kỳ lần nào mà ta đã từng thấy cũng đều có thanh thế lừng lẫy hơn nhiều.
Tần Tiểu Xuyên vừa hâm mộ vừa lo lắng.
Người luyện võ đều biết, thanh thế của Luân Hồi Kiếp càng lừng lẫy, có nghĩa là người lịch kiếp một khi đột phá thì thu hoạch cũng càng lớn.
“Ta đã từng thấy Luân Hồi Kiếp lợi hại hơn cả cái này.”
Diệp Lăng Nguyệt nhìn chăm chú Vô Nhai Phong như đang tắm trong biển lửa, liên tưởng đến lần trước khi bản thân đột phá Thiên Địa Kiếp tầng ba, ba loại Luân Hồi Kiếp cùng đến một lúc, cảnh đó tựa như ngày tận thế vậy.
Diệp Lăng Nguyệt còn đang nghĩ thầm, Thiên Địa Kiếp tầng ba đã lợi hại như vậy thì thật sự không biết đến khi nàng đột phá Thiên Địa Kiếp tầng sáu sẽ đối diện với thiên tai như thế nào nữa đây.
Tuy nhiên giặc đến tướng chặn, nước dâng đất ngăn, may mà nàng còn cách Thiên Địa Kiếp tầng sáu rất xa.
Mọi người còn lại nghe xong cũng không để trong lòng, họ chỉ coi như Diệp Lăng Nguyệt đang nói đùa.
Đổi lại trước đây thì Tần Tiểu Xuyên nhanh mồm nhanh miệng có lẽ sẽ nói, một người ngay cả sức mạnh Luân Hồi cũng không có thì sao có thể trải qua Luân Hồi Kiếp có thanh thế lớn hơn.
Nhưng sau tối nay, dù Diệp Lăng Nguyệt ngay cả một chút sức mạnh Luân Hồi cũng không có thì cũng sẽ không ai chê cười nàng.
Ngược lại, mọi người của Vô Nhai Phong bây giờ đều đã ngầm thừa nhận thân phận của Diệp Lăng Nguyệt, chỉ bởi vì Diệp Lăng Nguyệt thật sự đã giải được bài toán khó quấy nhiễu Vô Nhai Phong nhiều năm, giúp tiểu ngũ chữa được bệnh.
Với y thuật như vậy, ở toàn bộ Cô Nguyệt Hải cũng là đếm trên đầu ngón tay.
Sau thi đấu môn phái lần này, dù Diệp Lăng Nguyệt không vào được mười người đứng đầu thì thân phận địa vị của nàng cũng tuyệt đối không thể so sánh với trước kia được.
Trận Luân Hồi Thiên Hỏa Kiếp này thanh thế không nhỏ, dĩ nhiên cũng đã kinh động người của bốn Phong khác ở cách Vô Nhai Phong không xa.
Hai vị trưởng lão của Phong Phong và Hoa Phong nhìn thấy cảnh đó không nhịn nỗi âm thầm hâm mộ, trong lòng biết rằng Vô Nhai Phong chắc hẳn có người đã đột phá rồi.
Một đêm trước vòng thứ hai thi đấu môn phái đột phá, không biết người đó là may mắn hay là xui xẻo.
Nhưng Hoa trưởng lão và Phong trưởng lão tự đáy lòng vẫn là cảm thấy vui mừng cho chưởng giáo Vô Nhai.
Còn tâm trạng của hai vị trưởng lão Nguyệt Phong và Tuyết Phong thì hoàn toàn không giống nhau.
Tuyết trưởng lão của Tuyết Phong, từ sau khi thi đấu vòng thứ nhất kết thúc, mặt của hắn đã dài hơn mặt ngựa.
Vừa về đến Tuyết Phong, hắn đã nổi trận lôi đình.
“Đồ khốn, ngay cả một chiêu của một thằng oắt con cũng không đỡ nỗi.”
Đặc biệt là Tuyết trưởng lão trước đây còn đánh cược với tiểu tiện nhân của Dã Luyện Đường, vừa nghĩ đến đây thì gân xanh trên trán Tuyết trưởng lão đã đập thình thịch rồi.
Ngoài Mã Chiêu, Tuyết Huyên và một đệ tử may mắn khác không bị loại, mấy chục đệ tử khác dù là trên người bị thương thì lúc này cũng đều run cầm cập quỳ dưới đất, không ai dám hé môi.
“Sư phụ, việc này không trách các sư đệ sư muội được, là đệ tử sơ suất. Nếu đệ tử ra tay sớm một chút thì tuyệt đối sẽ không gây ra cục diện hôm nay.”
Mã Chiêu cũng không ngờ, Tiểu Đế Tân gia nhập môn phái chỉ mới hai năm mà lại có tu vi Luân Hồi tầng bốn đỉnh cao.
“Nhưng đệ tử bảo đảm, Đấu Vượt Cấp ngày mai nhất định sẽ rửa nỗi nhục này.” Mã Chiêu nói một cách hung tợn.
Luân Hồi tầng bốn đỉnh cao thì đã sao, hắn là Luân Hồi tầng năm, ngày mai chỉ cần để hắn gặp Tiểu Đế Tân và mấy người đó của Vô Nhai Phong, đúng rồi hắn nhất định sẽ đánh lui bọn họ trong vòng ba chiêu.
Còn Diệp Lăng Nguyệt... hứ, Mã Chiêu trước giờ không xem nàng gì, cũng căn bản không coi nàng là đối thủ của mình.
Không sai, Đấu Vượt Cấp ngày mai mới là vòng quan trọng.
Tuy lần này Tuyết Phong tổn thất không nhỏ, nhưng may mà Mã Chiêu tinh nhuệ và con gái cưng đều không bị loại.
Chỉ cần hai người họ cộng thêm một đệ tử khác nữa, Tuyết Phong chỉ cần có ba người vào được mười người đứng đầu thi đấu môn phái thì hắn cũng không cần lo lắng.
“Khởi bẩm chưởng môn, Vô Nhai Phong bên đó có động tĩnh khác thường.”
Đúng lúc này, bỗng có đệ tử canh núi đến bẩm báo.
Mọi người ra ngoài nhìn xem, chỉ thấy hướng bên Vô Nhai Phong khắp trời đều là lửa, ánh lửa đó xông đến tận chân trời.
“Luân Hồi Kiếp! Lúc này Vô Nhai Phong lại có người đang đột phá Luân Hồi Kiếp? Sẽ là ai chứ?”
Tuyết trưởng lão líu lưỡi không nói nên lời.
“Nhìn thanh thế của Luân Hồi Kiếp không giống như Luân Hồi tầng bốn bình thường, lẽ nào là Luân Hồi tầng năm?”