Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi

Chương 1059: Vấn đề danh phận



Mã Chiêu cũng hơi thay đổi sắc mặt.

Mã Chiêu đều rất rõ tu vi của mấy người Vô Nhai Phong đó.

Tần Tiểu Xuyên là Luân Hồi tầng bốn đỉnh cao, hơn nữa tu luyện không phải là sức mạnh Luân Hồi Hỏa, vì vậy chắc chắn không phải hắn.

Còn Vũ Duyệt đó, hình như nàng ta tu luyện sức mạnh Luân Hồi Hỏa, nhưng nàng ta nổi tiếng là đồ vô dụng, nhiều năm rồi cũng chỉ là Luân Hồi tầng ba, tu vi căn bản không có khả năng đột phá.

Vậy còn lại thì chỉ có Tiểu Đế Tân thôi.

Tiểu tử đó gia nhập môn phái lâu như vậy, hình như cũng chưa nghe nói trải qua Luân Hồi Kiếp, lẽ nào người tối nay đột phá chính là hắn!

Mã Chiêu có hơi khống chế không được nữa.

Ai đột phá cũng được, nhưng nếu người đột phá là Tiểu Đế Tân thì có chút không hay rồi.

Lúc ban ngày, tiểu tử đó chỉ là Luân Hồi tầng bốn đỉnh cao mà đã phát ra uy lực áp bức đáng sợ như vậy, nếu còn để hắn đột phá thì hậu quả không thể tưởng tượng được.

“Đáng chết! Hi vọng tiểu tử đó độ kiếp thất bại.”

Mã Chiêu ghen ghét căm giận, nhưng điều khiến Mã Chiêu thất vọng là tầm khi trời gần sáng, thiên hỏa của Vô Nhai Phong đã tan đi tựa như ánh ban mai, điều đó có nghĩa là Luân Hồi Kiếp đã kết thúc.

Tuyết trưởng lão thức đêm đỏ cả mắt và Mã Chiêu vẻ mặt đầy nghiêm túc.

“Mã Chiêu, Đấu Vượt Cấp hôm nay vi sư sẽ nghĩ cách để con tránh được Tiểu Đế Tân và Phi Nguyệt. Nhưng thi đấu ở phía sau nữa thì con phải dựa vào chính mình rồi.” Tuyết trưởng lão ấn ấn vai của Mã Chiêu một cách đầy kỳ vọng.

Tiểu Đế Tân “lịch kiếp” thành công, Tuyết trưởng lão cũng biết nếu để hắn và Mã Chiêu đối đầu nhau thì Mã Chiêu chưa chắc có thể được lợi.

Nếu đã như vậy, ông ta phải lợi dụng thân phận người phán định của mình để Mã Chiêu tạm thời bảo tồn thực lực, khi đấu mười người mạnh nhất cuối cùng mới phát lực.

“Sư phụ, đệ tử nhất định sẽ dốc hết sức lực.” Mã Chiêu cũng thở phào.

Hắn cũng không định tiêu hao quá nhiều trong Đấu Vượt Cấp của vòng hai, mục tiêu của hắn là Đấu Thập Cường (1), nói chính xác hơn là vào mười người đứng đầu.

Chỉ cần vào được mười người đứng đầu thì hắn có thể vào chiến trường cổ mà hắn luôn mong ước, chiến trường Cửu Châu đầy thời cơ và linh bảo vô hạn mà đại sư huynh đã nói.

Tuyết Huyên ở bên cạnh lặng lẽ lắng nghe, ánh mắt lấp lánh.

Giữa eo của nàng ta còn cất giữ viên đan dược mà Tiểu Ô Nha đưa.

Rốt cuộc có cần ăn viên đan dược này không, mấy ngày nay Tuyết Huyên vẫn đang lưỡng lự, suy cho cùng đan dược nếu sau khi nuốt xuống thì sau một tháng sẽ có di chứng rất mạnh.

Nhưng khi phụ thân và Mã Chiêu nói những lời đó, Tuyết Huyên đã hạ quyết tâm.

Hứ, ngay cả phụ thân cũng đặt tất cả hi vọng lên người của Mã Chiêu, hoàn toàn xem thường đứa con gái ruột như nàng, đều không cho rằng nàng có thể vào được mười người đứng đầu.

Nếu đã như vậy thì Tuyết Huyên nàng phải bỗng nhiên nổi tiếng, thậm chí là đánh bại Mã Chiêu, vị trí xếp hạng trong Đấu Thập Cường phải cao hơn so với hắn và Phi Nguyệt. Đến lúc đó, xem ai còn dám xem thường nàng.

Một tháng sau có di chứng thì đã sao, lúc đó nếu thuận lợi thì nàng chắc đã vào chiến trường cổ Cửu Châu rồi.

Ở đó, đại sư huynh sẽ bảo vệ nàng.

Sau khi không còn nỗi lo về sau, Tuyết Huyên không do dự nữa, nàng ta len lén lấy ra viên đan dược đó rồi nuốt vào trong bụng.

Đan dược vừa vào miệng, Tuyết Huyên đã cảm nhận được một tiếng ầm trong cơ thể, dường như có vô số linh lực bỗng chốc tràn khắp trong cơ thể, giống như vừa huơ tay vừa đạp lên một bước thì có thể hủy trời diệt đất.

Nhưng ngoài việc đó ra, thân thể của nàng không có chút cảm giác không thoải mái nào.

Trên mặt Tuyết Huyên vui mừng, xem ra sư tỷ không lừa nàng, đan dược này quả nhiên là thứ đồ tốt.

Tuyết Huyên nhìn Tiểu Ô Nha đi theo bên cạnh mình một cách cảm kích.

Tiểu Ô Nha thấy vậy thì trong lòng mừng thầm, tất cả kế hoạch của chủ nhân đều đang tiến hành thuận lợi.

Trời đã sáng hoàn toàn, dưới sự cố gắng của đám người Vô Nhai Phong, tuy Vô Nhai Phong đã trải qua một trận Thiên Hỏa Kiếp thanh thế rất lớn nhưng chỉ có phần sau núi bị Thiên Hỏa thiêu hủy, còn phần lớn Vô Nhai Phong đều được bảo tồn hoàn hảo.

Chỉ nghe thấy một tiếng “két”, cửa đã bị đẩy ra.

Khi Vũ Duyệt đi ra, mặt nàng tràn đầy ánh sáng đỏ, trên gương mặt bệnh trạng ngày trước đã không còn vẻ nhợt nhạt nữa, tinh thần dồi dào trông có vẻ giống như thay da đổi thịt vậy, cả người tỏa ra một sức sống tràn trề.

Vũ Duyệt vừa nhìn thì đã thấy mọi người đang ở ngoài chờ đợi.

Mọi người đều có vẻ mặt vui mừng, chúc mừng Vũ Duyệt đã đột phá Luân Hồi Kiếp tầng bốn.

Ánh mắt của Vũ Duyệt nhìn qua chưởng giáo Vô Nhai và hai vị sư huynh cả đêm không ngủ, mặt lộ ra vẻ mệt mỏi.

Nàng đi lên phía trước, lạy một cái thật sâu.

“Đa tạ sư phụ và hai vị sư huynh tối qua đã tương trợ.”

Luân Hồi Kiếp tối qua là lần đầu tiên nàng thật sự lịch kiếp, nửa chừng có hơi mất khống chế nguyên lực, may mà sư phụ và hai vị sư huynh trợ giúp nên nàng mới có thể lịch kiếp thành công trong thời gian ngắn như vậy.

Chưởng giáo Vô Nhai cũng vui mừng gật gật đầu.

Vũ Duyệt lại đi đến bên cạnh Diệp Lăng Nguyệt, nàng nhìn Diệp Lăng Nguyệt một cái, cũng lạy một lạy.

Nhưng là hành đại lễ giống như bái sư bái huynh trưởng, Diệp Lăng Nguyệt được sủng ái mà lo sợ, vội đỡ lấy Vũ Duyệt.

“Ngũ sư tỷ, tỷ tuyệt đối đừng như vậy, tỷ là sư tỷ của Tiểu Đế Tân, ta không nhận nổi đại lễ của tỷ.”

Diệp Lăng Nguyệt giúp Vũ Duyệt chỉ vì nàng biết Vũ Duyệt chăm sóc khá nhiều cho Tiểu Đế Tân.

Hai năm nay, thân thể của Tiểu Đế Tân phát triển ngày đêm, Diệp Lăng Nguyệt lại là một người qua loa đại khái, áo quần giày dép mà Tiểu Đế Tân mặc căn bản đều là Vũ Duyệt may cho.

Lại thêm Diệp Lăng Nguyệt cũng đã từng trải qua một khoảng thời gian không thể tu luyện, vì vậy nàng rất hiểu tâm trạng của Vũ Duyệt nên mới trượng nghĩa ra tay.

“Nếu đã như vậy thì ta cũng không miễn cưỡng nữa. Nhưng ân tình này Vũ Duyệt ta sẽ khắc ghi trong lòng. Ta vẫn luôn coi tiểu lục như đệ đệ ruột, nếu muội không chê thì sau này ta cũng sẽ giống như tứ sư huynh gọi muội là lục đệ muội.” Vũ Duyệt cười lên.

Từ sau khi Vũ Duyệt đột phá, khí chất cả người đều khác, trở nên hoạt bát cởi mở hơn, mới qua một đêm đã học theo miệng mồm của Tần Tiểu Xuyên trêu chọc Diệp Lăng Nguyệt rồi.

“Được đó, vậy ngũ sư tỷ, sau này đệ sẽ gọi tỷ là ngũ tỷ tỷ, tỷ chính là tỷ tỷ chung của đệ và cô gái giặt đồ rồi.”

Tiểu Đế Tân vỗ tay khen hay.

“Khoan đã, các ngươi đừng có cho ta ra rìa. Tiểu lục, đệ và lục đệ muội của đệ sau này đều có thể gọi ta là tứ ca. Ai không gọi thì ta sẽ xử người đó!”

Tần Tiểu Xuyên nhìn đến nỗi nóng mắt thì cũng hùa theo.

Diệp Lăng Nguyệt bị mỗi câu một tiếng “lục đệ muội” gọi đến nỗi có hơi ngại ngừng.

“Tiểu Đế Tân, không được gọi bậy bạ.”

Diệp Lăng Nguyệt làm ra vẻ muốn đi xách tai của Tiểu Đế Tân, y vội kêu lên “Cô gái giặt đồ tha mạng, quay về ta sẽ quỳ ván giặt đồ”, ầm ĩ đến mức Diệp Lăng Nguyệt khóc dở mếu dở.

Thấy đám người Tiểu Đế Tân càn quấy, các vị sư huynh sư tỷ còn lại của Vô Nhai Phong đều cười rộ lên.

Chưởng giáo Vô Nhai nhìn thấy vậy thì trầm mặc một lúc, ông ấy nhìn Diệp Lăng Nguyệt một cái nữa rồi bỗng mở miệng nói.

“À hừm, thôi đừng có quậy nữa. Ta nói... cô gái của tiểu lục.”

Chưởng giáo Vô Nhai gọi như thế, Diệp Lăng Nguyệt nhất thời chưa phản ứng kịp, mắt trợn tròn một lúc mới phản ứng lại, người chưởng giáo gọi là nàng.

Cô gái của tiểu lục... Cho xin đi chưởng giáo Vô Nhai, ông có thể có sáng tạo một chút không, đây mà gọi là xưng hô à, người ta cũng có tên có họ mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.