Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi

Chương 1070: Sói xám hay cừu non



Nguyệt Mộc Bạch này không đơn giản, vừa nhìn mà lại nhìn ra được bệnh tình của Vũ Duyệt chuyển biến tốt.

Diệp Lăng Nguyệt bị Đế Tân che chắn, không nhìn rõ nét mặt thay đổi của Nguyệt Mộc Bạch lúc này, nhưng nghe từ lời nói của anh ta thì anh ta rõ ràng đã có phát hiện.

Việc đan điền của Vũ Duyệt, chưởng giáo Vô Nhai và mấy sư huynh sư tỷ của Vô Nhai Phong đều không nói ra ngoài, mọi người cũng đều cho rằng người đột phá hôm đó là Đế Tân.

Trước khi đi vì thực hiện kế hoạch của Diệp Lăng Nguyệt nên cô lại đặc biệt dặn dò Vũ Duyệt, bảo cô ấy ẩn giấu thực lực của bản thân.

Tất cả mọi người đều không nhìn ra, chỉ có Nguyệt Mộc Bạch vừa nhìn đã có thể nhìn rõ.

Như vậy, Nguyệt Mộc Bạch hoặc là y thuật quả thực có chỗ hơn người, hoặc là tinh thần lực nhạy bén đến mức khác với người thường.

Dù là loại nào thì việc này đối với Diệp Lăng Nguyệt mà nói đều không phải việc tốt, ít nhất ở trên chiến trường cổ, người này chắc chắn là một kẻ địch lớn.

May mà Vũ Duyệt cũng rất nhanh trí, cô ấy gật đầu cười, cũng không phủ nhận.

“Đa tạ Nguyệt sư huynh quan tâm, bệnh của Vũ Duyệt quả thực có chuyển biến tốt, nhưng vẫn chưa trị được tận gốc. Muốn trị tận gốc vẫn cần luyện thành Linh Phách Đan thích hợp.”

“Thì ra là thế, vậy cũng vẫn chúc mừng sư muội.”

Ánh mắt của Nguyệt Mộc Bạch rất nham hiểm, sự chuyển biến tốt của Vũ Duyệt rõ ràng chỉ là lời khách sáo, đan điền của cô một khi ổn định thì tu vi ắt hẳn tăng lên vùn vụt, xem ra tỷ tỷ Nguyệt trưởng lão rõ ràng là đánh giá thấp thực lực của Vô Nhai Phong rồi.

Nguyệt Mộc Bạch cũng không nói toẹt ra, đi về phía chỗ ngồi của Nguyệt Phong.

Nguyệt Mộc Bạch vừa đến võ đài thì tựa như định hải thần châm, sĩ khí của toàn bộ Nguyệt Phong bỗng chốc tăng cao.

“Xớ, tưởng giỏi lắm đấy.”

Tần Tiểu Xuyên bĩu môi.

“Câm miệng, người không có tiền đồ như con, con xem tiểu ngũ và tiểu lục đều đã đột phá, người làm sư huynh như con lại còn ở đó làm mất mặt.”

Chưởng giáo Vô Nhai chỉ tiếc rèn sắt không được thép gõ Tần Tiểu Xuyên một cái, anh ta ôm lấy đầu nhảy sang một bên.

Chưởng giáo Vô Nhai không nói thật việc bàn bạc vừa nãy với mấy đệ tử.

Trên chiến trường cổ gần đây xảy ra không ít biến cố, cái chết của Triệu Thiên Lang cũng rất ly kỳ.

Chưởng giáo Vô Nhai vốn dĩ một lòng muốn để các đệ tử vào chiến trường cổ rèn luyện, cũng bất giác có hơi lo lắng không biết có nên để những đứa trẻ này vào chiến trường cổ hay không.

“Tỉ thí của ngày thứ ba là Đấu Thập Cường. Ba mươi tuyển thủ giành chiến thắng hôm trước mời ra khỏi hàng.”

Tuyết trưởng lão tuyên bố ở lôi đài.

Một đám đệ tử gồm cả Diệp Lăng Nguyệt và Đế Tân đi lên lôi đài.

Hồng Minh Nguyệt nhìn xung quanh, vẫn không nhìn thấy Đường Ly nên trong lòng cô ta có hơi sốt ruột.

Cái tên Đường Ly đó có chuyện gì vậy, lúc quan trọng thế này mà còn chưa xuất hiện.

Sau khi chờ mọi người đều đã lên lôi đài, Tuyết trưởng lão đếm số người.

“Còn thiếu một người, tạp dịch ngoại môn Đường Ly ở đâu?”

Tuyết trưởng lão lại hỏi thăm mấy lần cũng không có trả lời.

“Giờ ngọ đã qua, tuyển thủ không xuất hiện đúng giờ đều sẽ bị hủy tư cách.” Tuyết trưởng lão thấy Đường Ly chậm trễ chưa đến thì trực tiếp hủy tư cách của hắn.

Hồng Minh Nguyệt tức đến nỗi suýt chút đã cắn nát cả răng, khuôn mặt xinh đẹp cũng méo xệch.

Ngay sau đó, Tuyết trưởng lão lại tuyên bố quy tắc thi đấu của Đấu Thập Cường.

“Đấu Thập Cường tiến hành theo quy tắc phân nhóm loại trực tiếp, năm người rút thăm thành một nhóm nhỏ. Hạng nhất mỗi nhóm trực tiếp lọt vào Lục Cường, bốn người ở Thập Cường còn lại nếu ai có số lần thắng nhiều hơn thì đi tiếp, nếu gặp trường hợp chiến tích bằng nhau thì sẽ tiến hành đấu thêm để phân ra thắng thua.”

Tuyết trưởng lão nói xong thì lấy thăm ra.

Khác với khi Đấu Đồng Cấp, giấy thăm khi Đấu Thập Cường là chưởng giáo Vô Nhai đích thân kiểm tra, vì vậy dù là Tuyết trưởng lão cũng khó mà ngầm mưu tính được.

Mọi người lần lượt lên trước rút thăm.

Diệp Lăng Nguyệt hít sâu một hơi, chỉ niệm thầm trong đầu.

“Đừng có phân cùng một nhóm với Đế Tân, tuyệt đối đừng.”

Diệp Lăng Nguyệt vừa nhìn con số trong tay mình, một số “3” lớn.

Đế Tân đứng bên cạnh Diệp Lăng Nguyệt, nhìn trong tay mình là con số “4”

Hai người đều thở phào.

“May mà ta không bị phân cùng một nhóm với chàng.”

Diệp Lăng Nguyệt lè lưỡi.

Mỗi nhóm chỉ có hạng nhất mới có thể ổn định vào hạng nhất, cô không muốn động thủ với Đế Tân.

“Có gì mà phải khó xử, nếu gặp phải nàng thì ta trực tiếp nhận thua là được rồi.”

Đế Tân nhún nhún vai, dù là hạng hai nhóm nhỏ thì anh ấy vẫn vô cùng nắm chắc có thể đánh bại hạng hai nhóm khác.

“Chàng nói cũng thật là nhẹ nhàng, không sợ chưởng giáo Vô Nhai tức chết à.”

Diệp Lăng Nguyệt cười nói.

Đường đường là đệ tử đắc ý của chưởng giáo, trực tiếp nhận thua trước một tạp dịch, cái mặt này chưởng giáo Vô Nhai không thể mất được.

“Đánh nhau với cô gái giặt đồ của mình thì còn là đàn ông gì chứ, sư phụ ta ông ấy không có người giặt đồ nên sẽ không hiểu được.”

Đế Tân rất bình tĩnh.

“Tiểu lục, vậy nếu ta ra tay với cô gái giặt đồ của đệ thì đệ đừng trách ta.”

Tần Tiểu Xuyên rất không bình tĩnh sáp đến, mở tờ giấy của mình ra.

Bên trên lộ ra con số “3” một cách đáng thương, thế mà lại cùng một nhóm với Diệp Lăng Nguyệt.

“Lục đệ muội, muội yên tâm, ta sẽ nương tay một chút.” Tần Tiểu Xuyên cũng rất phiền não.

Anh ta sao lại gặp phải Diệp Lăng Nguyệt rồi, anh ta cứ luôn có cảm giác có lỗi với tiểu lục.

Diệp Lăng Nguyệt và Đế Tân đều lộ ra thần sắc khác thường, đặc biệt là Diệp Lăng Nguyệt, cô cười cười một cách gian gian.

“Tứ ca, muội khuyên huynh vẫn là đừng nương tay thì hơn, bởi vì muội nhất định sẽ không nương tay đâu.”

Phải biết rằng Diệp Lăng Nguyệt thấy Tần Tiểu Xuyên “không thuận mắt” đã rất lâu rồi.

Tần Tiểu Xuyên lập tức có dự cảm không lành.

Anh ấy sao cứ cảm thấy ánh mắt lục đệ muội nhìn mình giống như là sói xám nhìn thấy cừu non vậy.

Rất nhanh, kết quả rút thăm của những người còn lại cũng đều đã có.

Do không bị Tuyết trưởng lão âm thầm mưu tính nên lần này Tuyết Phong không may mắn như thế nữa.

Tuyết Huyên và Mã Chiêu bị phân đến cùng một nhóm, Hoàng Tuấn phân đến nhóm hai, còn Vũ Duyệt thì phân đến nhóm năm cùng một đệ tử Tuyết Phong khác, Hồng Minh Nguyệt phân đến nhóm sáu.

“Sư muội, lát nữa tỉ thí, muội và ta chỉ cần đánh qua loa là được rồi, giữ lại thực lực trước. Phi Nguyệt ở nhóm sáu, cô ấy ắt hẳn sẽ giành được hạng nhất. Với thực lực của muội đến lúc đó đấu với hạng hai của nhóm sáu nhất định cũng có thể thuận lợi vào mười người đứng đầu.”

Mã Chiêu sau khi xem giấy thăm thì rất hiển nhiên thờ phào nhẹ nhõm, nói với Tuyết Huyên.

Theo hắn thấy thì Tuyết Huyên tuyệt đối sẽ không tranh với hắn, hạng nhất của nhóm một này chắc chắn thuộc về hắn rồi.

Những người khác ở võ đài cũng đều cho là như vậy, tất cả mọi người đều biết Tuyết Huyên của Tuyết Phong yêu say đắm Mã Chiêu, tỉ thí của nhóm một hầu như không có gì hồi hộp nữa.

“Sư huynh, muội hiểu rồi.”

Tuyết Huyên đồng ý điềm nhiên như không, nắm chặt giấy thăm đó trong lòng bàn tay.

Mã Chiêu, huynh vẫn luôn cho rằng muội không bằng huynh, không bằng kẻ tiện nhân Phi Nguyệt đó, hôm nay muội phải cho huynh xem thử ai mới là kẻ mạnh hơn.

Đến đây, toàn bộ sáu nhóm đã phân công hoàn tất.

“Thi đấu chính thức mở màn, nhóm một trận đầu tiên, Tuyết Huyên đấu với Mã Chiêu.”

Suy nghĩ của Tuyết trưởng lão cũng giống với Mã Chiêu.

Con gái Tuyết Huyên có thể thăng hạng liên tục đã khiến Tuyết trưởng lão rất vui rồi, trong mắt ông ta chỉ hi vọng con gái Tuyết Huyên và Mã Chiêu đều được thăng hạng.

Mã Chiêu và Tuyết Huyên đi lên lôi đài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.