Hai người vừa lên lôi đài thì Mã Chiêu đã chắp tay khá là phóng khoáng.
Đáy mắt Tuyết Huyên lóe qua một tia phức tạp, hồi lâu sau từ từ nhả ra một câu.
“Sư huynh, huynh có nhớ lúc nhỏ huynh thường cùng muội luyện võ, chúng ta lúc đó vô ưu vô lo biết bao.”
Mã Chiêu ngạc nhiên, hiển nhiên là không nhớ rồi.
“Huynh quả nhiên đều đã quên rồi.” Tuyết Huyên cười buồn, vẻ mặt bỗng chốc lạnh giá.
Cô ta bỗng cười lớn lên.
“Mã Chiêu, động thủ đi.” Giọng Tuyết Huyên nghiêm túc, thân pháp bỗng chốc tăng nhanh, trên bàn tay ngưng kết một luồng nguyên khí băng hàn không tầm thường.
Khí băng hàn đó khiến bàn tay Tuyết Huyên hiện lên hai loại màu sắc, một loại là màu xanh trắng nhạt, mờ mịt tựa như sương mù, vị trí lòng bàn tay lại là màu xanh đậm, chỉ là hơi chạm vào thì sẽ đóng thành băng.
Tuyết Huyên quát lên một tiếng, tay vung ra bóng chưởng đầy trời.
Trong chớp mắt, cả lôi đài đã bị sương băng bao phủ, tầm mắt Mã Chiêu mơ hồ, quanh người chỉ nghe thấy vù vù tựa như bị nhốt trong gió chưởng gào rít.
Không ai ngờ được, Tuyết Huyên trước giờ một lòng với Mã Chiêu lại đột nhiên động thủ, hơn nữa còn dùng...
“Huyền Vụ Hàn Băng Chưởng!”
Tuyết trưởng lão nói với giọng kinh ngạc.
Huyền Vụ Hàn Băng Chưởng đó là võ học cấp hai của Tuyết Phong, chỗ lợi hại nhất của võ học này là sương băng có thể bỗng chốc đông lại thành băng, khóa chặt nguyên lực của thân thể chủ nhân, tuy chỉ duy trì trong chớp mắt, nhưng có thể khiến tu vi thực lực của người đó giảm mạnh.
Trong Tuyết Phong, ngoại trừ Tuyết trưởng lão thì chỉ có đại đệ tử của Tuyết trưởng lão biết, Mã Chiêu và Tuyết Huyên đều không biết.
Trước đây khi Tuyết trưởng lão truyền thụ võ học này cho Tuyết Huyên, cô ta chê luyện chưởng quá vất vả nên vẫn luôn không học được, không ngờ Tuyết Huyên lại vì lần thi đấu môn phái này mà học lén được rồi.
Một tiếng vang lớn “bùm”, chỉ thấy một bóng người từ trên lôi đài rớt xuống, đó lại là Mã Chiêu bị Tuyết Huyên đánh trúng.
Khi Mã Chiêu rớt xuống lôi đài thì mặt vẫn đầy vẻ không tin.
Hắn không tin Tuyết Huyên lại đánh bại hắn, tu vi của Tuyết Huyên lại còn cao hơn hắn ư?
Tuyết trưởng lão ngớ ra, nhìn con gái trên lôi đài.
“Sư huynh, muội thắng rồi.” Tuyết Huyên đánh bại Mã Chiêu, nhưng lại không có chút gì vui mừng, cô ta đau khổ nhìn Mã Chiêu.
“Sư muội, muội!” Mã Chiêu vừa cuống vừa giận, chỉ cảm thấy ngực đau đớn khó chịu, nóng giận tấn công vào tim, phun ra một ngụm máu.
Khi nhìn thấy máu, mặt của Tuyết Huyên thay đổi, thân hình cô ta run lên muốn chạy xuống dưới đài dìu đỡ Mã Chiêu.
Cô ta vừa đưa tay ra thì Hồng Minh Nguyệt bước nhanh tới, đỡ Mã Chiêu dậy.
“Đừng đụng vào ta, Tuyết Huyên, ta thật sự nhìn lầm muội rồi.”
Mã Chiêu dưới cái nhìn chòng chọc của mọi người, hất mạnh tay của Tuyết Huyên ra, để Hồng Minh Nguyệt dìu đỡ.
Tay của Tuyết Huyên lơ lửng trong không trung, sự chán ghét và căm hận trong mắt Mã Chiêu khiến cô ta như thể bị vạn mũi tên đâm xuyên tim, còn khó chịu hơn so với cái đêm đó Mã Chiêu tát cô ta một bạt tai nữa.
“Vòng tỉ thí thứ nhất của nhóm một, Tuyết Huyên thắng.”
Tuyết trưởng lão dù cũng rất khó có thể chấp nhận, nhưng không thể không công bố kết quả.
Trong sân, mọi người cũng chụm đầu kề tai thảo luận.
Tuyết Phong lại có thể nội chiến, Mã Chiêu có khả năng đứng nhất của nhóm nhỏ lại bị Tuyết Huyên trước giờ thực lực không bằng mình đánh bại rồi.
Trận thứ nhất của Đấu Thập Cường vốn dĩ ít được quan tâm đã bất ngờ trở nên xôn xao trên toàn bộ chỗ ngồi khán giả.
Mấy Phong khác lúc nhìn về phía Tuyết Phong đều mang theo mấy phần đồng tình.
“Không ngờ nha đầu Tuyết Huyên đó lại cũng là kẻ không để lộ tài năng.” Nguyệt trưởng lão thấy rồi thì âm thầm nhíu mày.
“Ta thấy chưa chắc, Huyền Vụ Hàn Băng Chưởng của Tuyết Huyên vừa nãy tuy lợi hại, nhưng khí tức của cô ta rất không ổn định, trông có vẻ như là đã uống cấm dược.
Nguyệt Mộc Bạch nói hơi do dự.
“Ồ, chẳng lẽ Tuyết trưởng lão vì để con gái vào thập cường mà lại tốn một số tiền vốn lớn?” Nguyệt trưởng lão rất bất ngờ.
“Chỉ sợ không phải là do Tuyết trưởng lão mưu tính, tỷ xem xem.” Nguyệt Mộc Bạch nhìn về chỗ ngồi của Tuyết Phong như thể xem kịch hay.
Tuyết Huyên sau khi trở về chỗ ngồi của Tuyết Phong, chúng đệ tử thường ngày rất thân mật với cô ta đều lặng im không nói tiếng nào.
Tuyết trưởng lão lại càng hừ lạnh một tiếng, ngay cả nhìn thẳng cũng không thèm nhìn Tuyết Huyên một cái.
Tuyết Huyên hơi đỏ mắt, đứng ở một bên.
Tỉ thí của nhóm thứ nhất, sau một tiếng kết thúc toàn bộ, Tuyết Huyên với tư thế toàn thắng đã khóa chặt trước vị trí đầu tiên của thập cường.
Nhưng mọi người ở Tuyết Phong không có một chút vui mừng nào.
Mã Chiêu đã thua Tuyết Huyên, trở thành hạng hai nhóm nhỏ, còn phải chờ sau khi thi đấu của năm nhóm khác kết thúc sẽ cùng với hạng hai của năm nhóm tranh đoạt tư cách của bốn vị trí thập cường cuối cùng.
Nhóm thứ hai do không có tuyển thủ mạnh nên hạng nhất cuối cùng bị một đệ tử của Hoa Phong nội môn đoạt được, còn vận may của Hoàng Tuấn cũng xem là không tệ, anh ta vớt được hạng hai nhóm nhỏ. Cũng giống như Mã Chiêu, chờ sau khi có kết quả thi đấu của bốn nhóm khác thì lại tiến hành đấu thêm.
“Vòng một nhóm thứ ba, Tần Tiểu Xuyên đấu với Diệp Lăng Nguyệt.”
Cuối cùng cũng đến lượt hai người Diệp Lăng Nguyệt và Tần Tiểu Xuyên.
Trên chỗ ngồi Vô Nhai Phong, mấy vị sư huynh sư tỷ đều nhìn sang chưởng giáo Vô Nhai một cách dè dặt.
“Không biết lão tứ và lục đệ muội đấu với nhau thì ai sẽ mạnh hơn.”
“Chắc là lão tứ, đệ ấy tốt xấu gì cũng từng tham gia thi đấu môn phái một lần rồi, thành tích cũng không tệ, nếu không phải gặp phải vị đó của Tuyết Phong thì sợ là cũng có thể vào ba người đứng đầu. Lục đệ muội tuổi còn nhỏ, lại là con gái, nói ra thì vận may của lục đệ muội thật sự không tốt lắm.” Đại sư huynh vẫn là nói giúp cho Tần Tiểu Xuyên.
Diệp Lăng Nguyệt trong trận Đấu Vượt Cấp trước, biểu hiện quả thực là rất tốt.
Nhưng Đấu Thập Cường không phải là Đấu Vượt Cấp lúc đó, người gặp phải đa số cũng đều là cao thủ thật sự của Cô Nguyệt Hải.
Diệp Lăng Nguyệt trước đó khi đấu với đệ tử của ngoại môn thì võ học sử dụng đều không phải là võ học cao siêu gì.
Theo đại sư huynh thấy, việc này đã lộ ra thiếu sót chí mạng rằng nguồn gốc của gia học Diệp Lăng Nguyệt không đủ.
Chỉ cần Tần Tiểu Xuyên tung ra hết, sử dụng tuyệt học của Vô Nhai Phong, thì thắng thua thấy được ngay.
“Con gái thì sao, đại sư huynh, muội thấy huynh thường ngày ở nhà vẫn không phải bị chị dâu dùng chày cán bột đánh đến nỗi không có sức chống đỡ đó sao. Võ học hay không võ học cũng không quan trọng, quan trọng là xem có thể đánh bại đối thủ để giành chiến thắng hay không.” Vũ Duyệt nói không phục, nói đến nỗi đại sư huynh mặt đỏ cả lên, mấy sư huynh sư tỷ bên cạnh cũng cười lên.
Chưởng giáo Vô Nhai Phong ở bên cạnh nghe thấy vậy thì xúc động vô cùng.
Vũ Duyệt từ sau khi được Diệp Lăng Nguyệt giúp cho bệnh tình ổn định thì tính cách thoải mái hoạt bát hơn nhiều.
Trong lòng chưởng giáo Vô Nhai dĩ nhiên là vui vẻ, chỉ là Tần Tiểu Xuyên nếu thật sự bị Diệp Lăng Nguyệt đánh bại thì trên mặt của Vô Nhai Phong có hơi khó coi đó.
Nhưng nếu Diệp Lăng Nguyệt thua, vậy tiểu lục...
Chưởng giáo Vô Nhai nhìn Đế Tân bên cạnh, nhưng lại thấy anh ta hai mắt sáng rực, nhìn chằm chằm Diệp Lăng Nguyệt ở trên lôi đài.
Dường như sự huyên náo của sư huynh sư tỷ xung quanh không có chút liên quan gì đến anh ấy vậy.
Đế Tân đột phá lần này hình như có hơi không giống với trước đây.
Anh ấy hình như trở nên lạnh lùng hơn, chỉ khi có mặt Diệp Lăng Nguyệt thì anh ấy mới trở lại như thường. Nhưng nếu cô ấy vừa rời khỏi, thì khắp người của Đế Tân sẽ tỏa ra một khí thế nhiếp người.
Có lẽ là ông ấy nghĩ nhiều rồi, chưởng giáo Vô Nhai than thở, di chuyển ánh mắt lên lôi đài.