Nói đùa thì nói đùa, nhưng việc liên quan đến bộ mặt của Vô Nhai Phong nên Tần Tiểu Xuyên vừa lên lôi đài thì cũng không dám sơ suất.
Anh ta chắp tay hành lễ.
“Lục đệ muội, lôi đài không phân biệt quen hay lạ, tứ ca ta đắc tội rồi.”
Nói đoạn, chỉ nghe thấy một tiếng hô của Tần Tiểu Xuyên, tay trái vừa rung động thì trong tay đã có thêm một vật, bày ra linh khí của mình.
Khi Đấu Đồng Cấp và Đấu Vượt Cấp trước đó, Tần Tiểu Xuyên đều chỉ động thủ chứ không dùng linh khí, nhưng hiện giờ chỉ đấu với Diệp Lăng Nguyệt của tạp dịch mà ngược lại bỗng chốc đã bày linh khí ra.
Từ đó có thể thấy rằng anh ta vẫn là có hơi kiêng dè đối với Diệp Lăng Nguyệt, suy cho cùng Diệp Lăng Nguyệt ở trong mấy trận tỉ thí trước đó cũng khiến Tần Tiểu Xuyên có ấn tượng rất sâu sắc.
“Thương tốt. Xin mời tứ sư huynh ra tay!”
Trước đây Diệp Lăng Nguyệt vẫn luôn không biết linh khí của Tần Tiểu Xuyên là gì, thì ra anh ta quen dùng trường thương.
Trong các binh khí, xưa nay kiếm là đứng đầu và cũng dễ sử dụng nhất, trường thương thì cần kỹ xảo, luyện thương khó hơn nhiều.
Diệp Lăng Nguyệt nhìn trường thương trong tay Tần Tiểu Xuyên, có hơi tán thưởng, ước chừng cũng cao gần bằng Tần Tiểu Xuyên.
Nhưng khác với các trường thương bình thường, cây thương này giống như cây trúc, hình như dùng xương của linh thú trăm năm trở lên mài ra, đầu thương qua nhiều lần gọt giũa tựa như Niết Bàn Bách Luyện Thiết hiếm thấy.
Dưới sự hỗ trợ của nguyên lực, trường thương phát ra tiếng vang kẽo kẹt, tựa như tiếng khớp xương hoạt động vậy.
Thương vừa ở trong tay thì trên mặt Tần Tiểu Xuyên đã mất hết vẻ cười đùa cợt nhả thường ngày.
Ánh mắt của anh ta nhanh chóng ngưng kết thành băng, tựa như biến thành một người khác, chiến ý lẫm liệt khiến Diệp Lăng Nguyệt bất giác nhìn với con mắt khác.
Tu tu tu...
Tần Tiểu Xuyên cầm thương trong tay, bỗng nhiên nguyên lực tuôn trào ra, trường thương phóng ra vô số hoa thương, hoa thương hóa thành ánh chớp dày đặc tựa như mãnh thú hồng thủy tấn công về phía Diệp Lăng Nguyệt.
Khí thế đó rất khác thường, từng chiêu hóa thành mưa bay, khóa chặn nơi né tránh của Diệp Lăng Nguyệt, muốn ép cô xuống lôi đài.
“Chà, tứ sư đệ lần này thật sự hành động rồi, muốn nhanh chóng tốc chiến tốc thắng với lục đệ muội à. Kỹ năng Bạo Vũ Sậu Thiểm Thương này của đệ ấy dùng càng lúc càng thuần thục rồi.”
Nhìn trên lôi đài, mấy vị sư huynh bàn luận nhỏ tiếng, trong lời nói lại đang lo lắng cho Diệp Lăng Nguyệt.
Vẻ nghiêm túc trong mắt Diệp Lăng Nguyệt nhiều lần xuất hiện.
Bỗng nghe thấy tiếng áo dài của cô phần phật.
Sức mạnh thiên địa đã chuyển động, chỉ thấy sau lưng cô vang lên mấy tiếng gió làm vỡ khoảng không.
Có mấy chục bóng đen tóe ra.
Mấy tiếng loảng xoảng rớt vào trong tai của người xem, chỉ cảm thấy màng nhĩ chấn động mãnh liệt một lúc.
Lại nhìn phía trước, trước người của Diệp Lăng Nguyệt đã xuất hiện thêm một sợi xích tựa như một con rắn lớn.
“Đó là thứ gì vậy!”
“Sợi xích còn có thể dùng làm linh khí ư?”
Đã có người kiềm chế không nổi, kinh ngạc nói ra tiếng.
Cho dù là thị lực có tệ đến mấy đi nữa thì cũng nhất thời nhận ra Thực Nguyên Hồn Liệm, trước mặt của Diệp Lăng Nguyệt đã hình thành một lưới phòng ngự tựa như mạng nhện, nhiều đến mức Bạo Vũ Sậu Thiểm Thương của Tần Tiểu Xuyên cũng nhất thời không thể đột phá.
Trong chớp mắt, Diệp Lăng Nguyệt và Tần Tiểu Xuyên lại đấu với nhau mấy hiệp nữa trên lôi đài.
Hai người anh tấn công, ta khóa chặn, cũng là ngang tài ngang sức.
“Trông có vẻ phải có một trận ác chiến rồi, nhưng nguyên lực của nữ tạp dịch đó đoán chừng không chống đỡ nổi trận đánh giằng co lâu như vậy.”
Nguyệt trưởng lão cũng không kìm được nhìn thêm Diệp Lăng Nguyệt mấy cái.
“Chưa chắc, những sợi xích đó của cô ta hình như không phải nguyên lực ngưng tụ mà thành, mà là tinh thần lực.”
Nguyệt Mộc Bạch ánh mắt thâm trầm, trận chiến này hắn hầu như đều đưa ánh mắt lên trên người Diệp Lăng Nguyệt.
Phép tinh thần tấn công có thể ngưng tụ tinh thần lực thành lực tấn công lớn mạnh như vậy, người này lại chỉ là tạp dịch, thật không biết lúc đầu khi sát hạch rốt cuộc là sàng lọc kiểu gì nữa.
Ít nhất, theo Nguyệt Mộc Bạch thấy, Diệp Lăng Nguyệt chỉ dựa vào tinh thần lực này cũng đủ tư cách vào nội môn rồi.
Người cũng có chút không tự tại còn có Phong trưởng lão.
Lúc đầu Diệp Lăng Nguyệt là một tay ông ta sát hạch vào, nhưng sát hạch của Cô Nguyệt Hải trước giờ là dùng sức mạnh Luân Hồi làm tiêu chuẩn, ai biết Diệp Lăng Nguyệt lại là cao thủ tinh thần lực.
Trên lôi đài, Diệp Lăng Nguyệt và Tần Tiểu Xuyên cứ một người công một người thủ, nhất thời không ai có thể giành được lợi thế.
“Nếu cứ tiếp tục như vậy thì không được, trận chiến giằng co đối với mình và tứ ca đều bất lợi.”
Trong mắt Diệp Lăng Nguyệt lóe lên một tia sáng, khống chế một cách im hơi lặng tiếng Càn Đỉnh trong lòng bàn tay.
Ấn đỉnh nhỏ màu đen chuyển động xoay tít, đỉnh tức màu đen mà một số mắt trần không nhìn thấy được chui vào trong Thực Nguyên Hồn Liệm.
Thực Nguyên Hồn Liệm vốn dĩ đã to hơn cánh tay nhanh chóng ngưng tụ lại với nhau, mấy chục sợi xích trong chớp mắt biến thành một con mãng xà khổng lồ màu đen phải mấy người mới có thể ôm hết được.
Con mãng xà đen khổng lồ đó là dùng tinh thần lực và đỉnh tức màu đen ngưng tụ mà thành, nhưng lại giống y như thật.
Khắp người nó mờ mịt mây đen, mắt màu lục tựa như hai cái hố, khi lăn mình thì vảy chi chít trên da rắn khắp người tựa như áo giáp vậy.
Ôi!
Dưới lôi đài đã có người kinh hãi kêu lên.
Có vài người thậm chí không quan tâm là vẫn đang thi đấu, giành đường chạy một cách lo lắng sợ hãi.
Mãng xà đen đỉnh tức đó tuy hình dáng khổng lồ, nhưng tốc độ lại nhanh lạ thường, chỉ lắc mạnh thì tựa như sao băng quét qua bầu trời trong đêm tối.
Nó dựa vào da dày thân chắc, căn bản không sợ trường thương của Tần Tiểu Xuyên, giống như máy xay thịt quấn quanh lấy Tần Tiểu Xuyên.
Tần Tiểu Xuyên chỉ cảm thấy tạng phủ toàn thân như bị bức tường dồn lại từ hai phía, đến cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
“Thua rồi thua rồi, ta nhận thua rồi, lục đệ muội nương tay.” Trong lúc không biết làm thế nào, đành phải lớn tiếng kêu lên.
Anh ta mới vừa nhận thua thì cảm giác nghẹt thở đó đã lập tức biến mất.
Dưới chân nhẹ bẫng, người đã rớt về lại lôi đài.
Lại nhìn trên lôi đài, Diệp Lăng Nguyệt đang cười dịu dàng đứng ở bên cạnh, lại nhìn xung quanh thì làm gì có bóng dáng con mãng xà khổng lồ màu đen đó nữa.
Dưới lôi đài, những đệ tử vốn dĩ chuẩn bị chạy đi đều bất giác dụi dụi mắt, khó tin được cảnh đó.
Nếu như không phải ở trên lôi đài vẫn còn lại dấu vết con mãng xà lớn đó để lại thì chỉ sợ tất cả mọi người đều sẽ cho rằng tất cả những cảnh vừa nãy là hình tượng hão huyền tựa như bóng trăng trong nước.
Tần Tiểu Xuyên đờ người ra, một hồi lâu sau mới lắc lắc đầu, cười gượng nói.
“Lục đệ muội thủ đoạn giỏi, vi huynh ta tâm phục khẩu phục.”
“Lăng Nguyệt giỏi lắm!”
Trên chỗ ngồi của Vô Nhai Phong, đám người Vũ Duyệt và Hoàng Tuấn hoan hô.
Xung quanh lôi đài cũng là một rừng tiếng hoan hô như sấm dậy, nhìn kỹ lại thì là Hùng quản sự và một đám tạp dịch của Cán Y Phường và Dã Luyện Đường, Tiêu quản sự dẫn theo đến để trợ uy.
Trận thắng này không chỉ là thuộc về một mình Diệp Lăng Nguyệt, mà cũng thuộc về tất cả các tạp dịch ngoại môn trong Dã Luyện Đường.
Diệp Lăng Nguyệt tiến vào Đấu Thập Cường, từ đó đã viết lại lịch sử của thi đấu môn phái Cô Nguyệt Hải, trước giờ chưa có tạp dịch nào vào được mười người đứng đầu!
Mấy sư huynh sư tỷ khác của Vô Nhai Phong cũng bất giác gật đầu chịu phục.
Chưởng giáo Vô Nhai thở dài một tiếng, Đế Tân thì nở nụ cười.