Diệp Lăng Nguyệt sau khi thắng trận thứ nhất ở trận tỉ thí với Tần Tiểu Xuyên, mấy trận còn lại khí thế lại càng như cầu vồng.
Do biết được sự lợi hại của mãng xà khổng lồ màu đen của Diệp Lăng Nguyệt nên không ít tuyển thủ sau khi gặp phải Diệp Lăng Nguyệt thì trực tiếp nhận thua.
Tần Tiểu Xuyên thất bại ở trận chiến đầu nhưng rất nhanh cũng đã điều chỉnh tâm trạng, mấy trận còn lại vẫn giữ sự phát huy vững chắc.
Hai người cùng tiến lên, cuối cùng trong vòng một tiếng thì toàn bộ tỉ thí của nhóm thứ ba đã kết thúc.
Diệp Lăng Nguyệt năm trận toàn thắng giành hạng nhất nhóm nhỏ, Tần Tiểu Xuyên bốn thắng thua một, giành hạng hai.
Diệp Lăng Nguyệt đã trở thành tuyển thủ thứ ba trực tiếp tiến vào Thập Cường.
Nhưng so với hai người trước đó thì ý nghĩa chiến thắng của Diệp Lăng Nguyệt lại càng lớn.
Chỉ bởi vì cô ấy là một tạp dịch.
Nữ tạp dịch mà hai năm trở lại đây ngay cả võ học hệ thống cũng chưa từng học.
Kết quả vừa ra thì toàn sân tiếng vang như sấm, nhưng có sắc mặt của một người lại u ám như tờ giấy trắng.
Đó chính là Tuyết trưởng lão.
Thắng rồi?
Nữ tạp dịch tên Diệp Lăng Nguyệt đó lại thật sự thắng rồi?
Trước tiên là Mã Chiêu bị con gái của mình đánh bại, Tuyết Phong đấu đá nội bộ, sau đó là Diệp Lăng Nguyệt giành chiến thắng. Trong vòng một ngày, hai lần đả kích, Tuyết trưởng lão có hơi đứng không vững nữa.
Các tuyển thủ khác đều đã ủ rũ đi xuống lôi đài.
Diệp Lăng Nguyệt lại không lập tức quay về chỗ ngồi của Vô Nhai Phong, ánh mắt cô như ngọn đuốc nhìn thẳng về phía Tuyết trưởng lão.
“Tuyết trưởng lão, kết quả thi đấu đã có, mấy ngày trước đây ông và tôi đã đánh cược. Nếu tôi chiến thắng, tiến vào mười người đứng đầu thì ông sẽ phải từ chức trưởng lão Tuyết Phong, ông cũng nên thực hiện vụ đánh cược rồi.”
Tuyết trưởng lão từ chức của Tuyết Phong?
Trong sân lập tức trở nên rối loạn, ngoại trừ chưởng giáo Vô Nhai thì trưởng lão của mấy Phong còn lại đều vô cùng kinh ngạc.
“Diệp Lăng Nguyệt, cô đừng ép người quá đáng. Cô là cái thá gì, dù cô đã vào Thập Cường cũng không thể thay đổi được sự thật cô là một tạp dịch, cô dám bức ép bổn trưởng lão thoái vị, rõ ràng chính là phạm thượng.”
Tuyết trưởng lão thẹn quá hóa giận.
“Tuyết trưởng lão, ý của ông là không muốn từ chức trưởng lão? Chưởng giáo, hôm đó khi hai chúng tôi đánh cược thì chưởng giáo cũng có mặt ở đó, xin chưởng giáo làm chủ cho ta.” Diệp Lăng Nguyệt nói đoạn, cô cong người vái lạy chưởng giáo Vô Nhai.
Cô sớm đã biết, con người Tuyết trưởng lão này chắc chắn sẽ nói mà không giữ lời.
Chưởng giáo Vô Nhai mặt cũng lộ ra vẻ khó xử.
Đánh cược thì ông ấy cũng tận tai nghe thấy, tuyệt đối không phải giả, nhưng nếu thật sự ép Tuyết trưởng lão thoái vị thì cũng quả thật có hơi quá, ông ấy nhất thời cũng không tìm được người thay Tuyết trưởng lão.
Suy nghĩ một lúc, chưởng giáo Vô Nhai nói lời khuyên nhủ.
“Tuyết trưởng lão, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, ông nếu đã đánh cược thì nên tuân thủ lời hứa. Nhưng ta niệm tình ông thân là trưởng lão Tuyết Phong nhiều năm, không có công lao cũng có khổ lao. Lăng Nguyệt, Tuyết trưởng lão suy cho cùng là trưởng bối môn phái, cô thân là vãn bối cũng không thể cứ ép người thế. Chi bằng như vậy đi, bản tọa ra mặt thay Tuyết trưởng lão cầu tình, chỉ cần cô không ép Tuyết trưởng lão từ chức trưởng lão thì cô có thể tùy ý đưa ra một yêu cầu.”
“Được, ta sẽ nể mặt chưởng giáo.”
Diệp Lăng Nguyệt cân nhắc rồi đồng ý.
Sắc mặt chưởng giáo Vô Nhai hơi dịu lại, Tuyết trưởng lão cũng chuyển giận thành vui, trong lòng nói thầm biết ngay tiểu tiện nhân này chỉ là xả giận nhất thời chứ căn bản không thể nào làm gì được ông ta.
“Ta có thể bỏ qua cho Tuyết trưởng lão, nhưng ta muốn Mã Chiêu một mạng đền một mạng, tự mình lấy cái chết tạ tội trước mộ của Mộc Sảng.”
Diệp Lăng Nguyệt hét lớn.
“Cái gì! Muốn bảo ta đền mạng cho nữ tạp dịch đó, cô nằm mơ!”
Mã Chiêu vừa nghe thì lập tức nổi giận đùng đùng.
“Diệp Lăng Nguyệt, cô đừng quá đáng quá. Mã sư huynh là thân phận gì, Mộc Sảng đó lại là thân phận gì.” Hồng Minh Nguyệt cũng nói lời ngăn cản.
“Phi Nguyệt, cô không nói ta cũng quên rồi, cô và Mã Chiêu đều là kẻ đầu sỏ hại chết Mộc Sảng. Các người vu oan giá họa, ép chết Mộc Sảng, nên tất cả đều có tội. Mã Chiêu không chết cũng được, nhưng phải trục xuất hai người các ngươi ra khỏi Cô Nguyệt Hải.”
Diệp Lăng Nguyệt cười lạnh một tiếng.
Cô ở trước mộ của Mộc Sảng đã từng nói, nhất định sẽ khiến những kẻ vu oan cho cô ấy nợ máu phải trả bằng máu.
“Láo xược, một nữ tạp dịch như cô làm gì có quyền sắp đặt đệ tử chủ chốt của Nguyệt Phong ta. Vả lại, Mộc Sảng đó trộm đồ, chứng cứ vô cùng xác thực, cô ta đã tự mình thừa nhận rồi, xong việc Cô Nguyệt Hải cũng đã tẩm liệm thi thể cô ta, cũng xem như là tận tình tận nghĩa rồi.” Nguyệt trưởng lão tức giận quở trách.
“Nói láo, Phi Nguyệt và Mã Chiêu đang nói láo, lúc đầu Mộc Sảng căn bản không trộm bông tai của cô ta. Tôi trước đó đã nghe mấy vị sư huynh của Tuyết Phong nói rồi, bông tai đó là sau khi Phi Nguyệt không cần nữa thì lúc Mã Chiêu ở Dã Luyện Đường đã đưa cho Mộc Sảng.” Tuyết Huyên vẫn luôn ở bên cạnh ngoảnh mặt làm thinh bỗng nhiên nói.
Những lời này của cô ta giống như một hòn đá nhỏ rớt vào mặt hồ yên ả, lập tức dấy lên con sóng lớn.
Chưởng giáo Vô Nhai và đám người Hoa trưởng lão, sắc mặt trở nên trầm trọng.
Nguyệt trưởng lão cũng trợn mắt cứng họng, nói không ra câu nào.
“Tuyết Huyên, cô nói có thật không?”
Chưởng giáo Vô Nhai lúc đó tận mắt nhìn thấy Mộc Sảng chết thảm, việc này ông ấy vẫn luôn canh cánh trong lòng.
“Tuyết Huyên, con im miệng cho ta.”
Tuyết trưởng lão vừa nghe, đầu óc đã ong một tiếng.
Ông ta không thể ngờ được con gái của mình sẽ nói ra sự thật vào lúc này.
“Con cứ phải nói, có phải sự thật không thì người hỏi mấy vị sư huynh thì biết, họ lúc đầu là nhận lợi ích của Mã Chiêu mới bóp méo khẩu cung. Lương tâm của họ đã bất an, nói là ngay cả nằm mơ cũng mơ thấy Mộc Sảng về đòi mạng.” Tuyết Huyên càng nói càng kích động.
“Khốn kiếp. Con còn nói.” Tuyết trưởng lão trong lúc cấp bách, một bạt tai đánh về phía Tuyết Huyên.
Một tiếng bốp, Tuyết Huyên ôm lấy mặt, cô cười thảm nói.
“Cha, ngay cả cha cũng muốn đánh con, cha vì đệ tử bảo bối của cha mà ngay cả con gái cũng muốn đánh.”
Tuyết trưởng lão môi run run, nhưng một chữ cũng không nói ra được.
Lại nhìn mấy đệ tử của Tuyết Phong, sắc mặt từng người trắng bệch, phịch một tiếng quỳ xuống dưới đất.
“Chưởng giáo tha mạng, chư vị trưởng lão tha mạng, bọn ta... bọn ta cũng là bị ép.”
Những người này trước đó đều sợ Mã Chiêu sẽ báo thù họ, nên chỉ có thể che giấu lương tâm, nói lời giả dối.
Nhưng hôm nay Mã Chiêu đã bại dưới tay Tuyết Huyên, chắc chắn là rớt xuống thần đàn, thêm việc Tuyết Huyên nói toạc ra trước mặt mọi người thì họ đâu còn dám giâu giếm, nên đem toàn bộ tình hình của Dã Luyện Đường hôm đó nói ra hết đầu đuôi theo đúng sự thật.
Họ càng nói thì sắc mặt Mã Chiêu và Hồng Minh Nguyệt càng khó coi.
Ánh mắt các đệ tử Cô Nguyệt Hải đứng xung quanh nhìn về phía họ cũng trở nên ngày càng lạnh giá.
“Mã Chiêu, Phi Nguyệt, các ngươi có biết tội.”
Chưởng giáo Vô Nhai vô cùng tức giận, sau lời quát giận thì Phi Nguyệt và Mã Chiêu vội quỳ xuống.
Phi Nguyệt lại trợn mắt với Tuyết Huyên một cách dữ tợn.
Người nữ nhân này nhất định là điên rồi, cô ta vì yêu sinh hận, căm hận Mã Chiêu cũng thôi đi, lúc này còn làm chứng chống lại họ.
Đúng là đồ điên.
Vu cáo hãm hại đồng môn, còn ép chết người ta, loại tội ác này còn khiến người khác căm hận hơn cả giết người.
“Chưởng giáo, Mã Chiêu và Phi Nguyệt đều còn trẻ, nhất thời xốc nổi mới làm ra việc không lý trí như vậy, xin chưởng giáo nể tình chúng tôi mà tha cho chúng, đừng trục xuất chúng ra khỏi Cô Nguyệt Hải.”