Tên lang y đó chỉ cảm thấy tay như bị trói chặt lại, không thể cựa quậy.
Vừa quay đầu lại thì thấy một người như hòn than đen đang đứng sau người hắn.
“Tên ăn mày không có mắt từ đâu ra thế, dám cướp đồ của bổn đại gia, ngươi cũng không đi nghe ngóng thử bổn thần y ngay cả...”
Tên y sư đó ở Hoàng Tuyền Thành cũng xem là có chút thân phận địa vị, ỷ mình có y thuật giỏi, quen biết vài người săn yêu thì trở nên ngạo mạn.
Nhưng ai biết hắn chưa nói xong thì đã gào khóc.
Xương tay lại càng phát ra tiếng vang đôm đốp, thì ra Diệp Lăng Nguyệt vừa dùng sức làm trật khớp cổ tay của y sư đó.
“Bỏ cái tay dơ bẩn của ngươi ra khỏi Hoàng Lệnh.”
Diệp Lăng Nguyệt ánh mắt sáng quắc, nhìn chằm chằm vào mảnh ngọc bội trên cái tay múp máp đó của tên y sư.
Hoàng Lệnh, cuối cùng đã tìm được rồi.
Diệp Lăng Nguyệt không nén nổi có chút chán nản, nàng cũng thật sự là người đầu óc sơ suất.
Sao lại quên mất cái tên trộm tên Chương Tử đó đã bị nàng dùng Băng Phong Thiên Hạ và đỉnh tức màu đen làm bị thương, thương thế cực kỳ nghiêm trọng.
Vết thương này căn bản không có cách nào tự cứu được, chỉ có thể tìm người chữa trị. Nhưng toàn bộ Hoàng Tuyền Thành này lại có ai có thể trị được sát thương do nàng gây ra chứ.
Nàng trước đó chỉ tìm kiếm ở những nơi náo nhiệt như tửu lầu và quán trà, thế nào mà lại bỏ qua y quán.
“Muốn cướp đồ ư, chán sống.”
Tên y sư giống như con lợn béo đó đau đến nỗi chỉ muốn mắng chửi, hắn nén nhịn đau hét lên một tiếng với thủ hạ của mình.
Mấy tên tay chân của y quán đang định ném tên bị thương đó ra ngoài, vừa thấy tình hình như vậy thì vứt tên bị thương đó lại rồi chồm tới như ác cẩu.
Y quán đã mở ở Hoàng Tuyền Thành thì khó tránh phải gặp một số kẻ săn yêu gây chuyện, y sư đó cũng có chút bản lĩnh, những người được thuê này lại đều là võ giả, tu vi mỗi người đều tầm Luân Hồi tam đạo.
Mấy tên đó vừa lao lên thì dùng quyền hoặc chưởng, nguyên lực đánh vào nhau dâng lên từng luồng sóng khí, ngăn cản về phía Diệp Lăng Nguyệt.
Diệp Lăng Nguyệt cũng không lo sợ, đưa tên y sư mập như heo đó chắn lên phía trước.
Năm ngón tay vừa khép lại, sức mạnh Thiên Địa trong cơ thể nhanh chóng ngưng tụ, giữa các ngón tay bỗng chốc nổ ra vô số chỉ lực.
Chỉ lực đó xen lẫn sức mạnh âm hàn của Quỷ Môn Thập Tam Châm, đánh vào nhiều chỗ hiểm ở mắt mũi của mấy võ giả đó.
Mấy tên võ giả đó chỉ cảm thấy mắt mũi đột nhiên đau đớn.
Trong chốc lát, mấy chỗ bộ phận nguy hiểm đó phàm là lộ ra bên ngoài thì đều ngưng tụ thành hàn băng, đông cứng ngắc, bên trong có vô số sức mạnh Thiên Địa như kim đâm, chạy loạn tứ tung.
Những võ giả đó sợ đến nỗi bịt chặt mắt mũi, kêu thảm liên tục.
“Ngươi! Ngươi!”
Y sư đó ở trong Hoàng Tuyền Thành ngang ngược quen rồi, chưa từng gặp qua thủ đoạn kỳ lạ như vậy, hơn nữa đối phương còn là một tên ăn mày nhìn đen nhẻm.
Hắn sợ cũng không ít, lúc này không để ý đến Hoàng Lệnh nữa, phịch một tiếng quỳ xuống đất.
“Cô nương, đại nhân tha mạng, tiểu nhân sai rồi, tiểu nhân không phải là người. Thứ đồ này, nếu cô nương thích thì xin cô nương mang đi. Tiền chữa trị của tên đó tiểu nhân cũng không cần nữa, chỉ xin cô nương giữ lại cái mạng chó này của tiểu nhân.”
Thấy y sư đó khóc đến nỗi nước mắt nước mũi chảy dài, vừa buồn cười vừa khiến người ta căm ghét.
Diệp Lăng Nguyệt ghét không muốn nhìn hắn thêm một cái nào.
Loại người này có y thuật nhưng lại không biết hành y tế thế, quả thực chính là đồ cặn bã trong các y sư.
Vừa nãy lúc nàng đứng ở trong đám đông vây lại xem, còn nghe có mấy người đang bàn bạc.
Tên y sư béo đó rất đáng ghét, trước đây có một người phụ nữ sắp sinh được đưa đến y quán của hắn, hắn chê đối phương không có tiền nên không chịu giúp đối phương đỡ đẻ, còn bảo thuộc hạ chà đạp người phụ nữ mang thai đó, hại người đó cuối cùng một thi thể chết hai mạng người.
Đối với loại người này, nàng thân là truyền nhân của Ngọc Thủ Độc Tôn, nếu đã nhìn thấy rồi thì sao có thể dễ dàng bỏ qua.
Diệp Lăng Nguyệt ánh mắt nghiêm khắc, dùng sức đá tên y sư nặng cả trăm cân đó lăn dưới đất.
Chân của nàng dùng sức đè nghiến lên hai tay của tên mập.
Tên mập đó kêu thảm hai tiếng, người đã bất tỉnh.
Hai xương tay của hắn đã bị Diệp Lăng Nguyệt trực tiếp giẫm nát rồi, dù có nối lại đi nữa cũng không thể khôi phục như ban đầu, sau này muốn hành y bình thường cũng là chuyện không thể nữa.
Mảnh Hoàng Lệnh đó cũng rớt dưới đất.
Diệp Lăng Nguyệt nhặt mảnh Hoàng Lệnh đó lên.
Ở trong tay của người khác, mảnh Hoàng Lệnh này chỉ là một mảnh ngọc đẹp có giá trị cao, nhưng đối với Diệp Lăng Nguyệt mà nói thì đây là cách duy nhất để nàng liên lạc với Đế Tân.
Hai ngày nay nàng không có tin tức, Đế Tân nhất định là rất sốt ruột.
Đã tìm được Hoàng Lệnh, Diệp Lăng Nguyệt tiếp đó lại di chuyển ánh mắt nhìn lên người tên trộm ở bên cạnh đó.
“Ngươi, ngươi đừng tới đây, ta là người của “Quần Anh Xã”, nếu ngươi làm bị thương ta thì người của Quần Anh Xã sẽ không tha cho ngươi.”
Cái tên trộm tên là Chương Tử đó đã không còn hai tay nữa, vừa nãy thấy thủ đoạn Diệp Lăng Nguyệt tàn nhẫn, làm bị thương liên tiếp mấy người thì hắn cũng rất sợ.
“Làm bị thương ngươi thì đã sao, dù gì cũng đã đánh gãy tay của ngươi rồi nên có thêm một tội danh nữa thì cũng là ta hời thôi.”
Diệp Lăng Nguyệt vô cùng hận tên trộm trước mắt, người này trước đó có ý đồ muốn làm nhục nàng, còn hại nàng mất đi toàn bộ hành lý.
Nếu đổi lại là tân thủ khác, chỉ sợ sớm đã chết ở ngoài Hoàng Tuyền Thành rồi.
“Ngươi... là ngươi!”
Chương Tử lúc này mới nhìn rõ, thiếu nữ giống như tên ăn mày đen thui này lại chính là đại mỹ nhân “sắp chết” mà trước đó hắn đã gặp.
Màu da của nàng ta không đúng nên đã che mất dung nhan tuyệt sắc trước đây, nhưng đôi mắt đẹp như sao đó lại khiến người khác nhìn thấy là khó quên.
“Xem ra gãy tay vẫn chưa đủ, phải để ngươi nhận thêm giáo huấn.”
Diệp Lăng Nguyệt cũng không biết Quần Anh Xã mà tên Chương Tử đó nói là thứ quỷ quái gì, nghe có vẻ chắc là một xã đoàn nào đó.
Nhưng vậy thì đã sao, ngay cả huynh đệ trọng thương cũng vứt lại thì xã đoàn đó cũng tuyệt không phải là thứ gì tốt đẹp.
Lời Diệp Lăng Nguyệt mới dứt thì hai luồng đỉnh tức lạnh thấu xương đã chui vào hai chân của Chương Tử.
Cảm giác bị kéo xé vừa quen thuộc vừa đáng sợ đó lại truyền đến lần nữa.
Chương Tử cũng không kịp kêu thảm thì chân của hắn đã nổ tung một cách kỳ lạ rồi.
Nhìn hai chân máu thịt lẫn lộn, mắt của Chương Tử tối sầm rồi bất tỉnh.
Nhưng Diệp Lăng Nguyệt đâu có để hắn toại nguyện, Diệp Lăng Nguyệt vừa làm gãy chân hắn, vừa dùng đỉnh tức màu trắng giữ lại một hơi thở của hắn, khiến ý thức hắn vẫn tỉnh táo.
Như vậy, sự đau đớn lũ lượt kéo đến khiến Chương Tử muốn sống không được muốn chết không xong, so với đứt hơi ngay lập tức thì còn đau khổ hơn gấp trăm lần.
“Ngươi không phải là người, ngươi giết ta đi.”
Chương Tử đã gần đứt hơi nhưng lại không chết được.
“Giết ngươi ư? Vậy sao được, tuy giết người ở Hoàng Tuyền Thành không xem là gì cả, nhưng nếu ngươi mà chết rồi thì ai nói cho ta biết những thứ đồ khác của ta ở đâu? Cái tên đồng bọn đó của ngươi đối xử với ngươi như vậy, không lẽ lúc này mà ngươi còn muốn bao che cho hắn?”
Diệp Lăng Nguyệt rõ ràng dùng thủ đoạn tàn khốc nhất trên đời, nhưng giọng nói của nàng lại ngọt ngào quyến rũ như thế.
Chương Tử cũng biết, bản thân hôm nay không thể sống nổi rồi.
Hắn nghĩ đến đồng bọn đã vứt bỏ mình, một mình tiêu sái sống vui vẻ, trong lòng đã nảy sinh một sự căm hận ngút trời.
“Tên tiểu tử đó tên Tần Đông, hắn đã lấy những món đồ khác của ngươi, nếu ngươi muốn tìm hắn thì đến Quần Anh Xã trong thành.”
Hắn vừa nói xong thì Diệp Lăng Nguyệt đã thu tay lại.