Thời gian Diệp Lăng Nguyệt đến Hoàng Tuyền Thành còn chưa lâu, đối với tình hình chung trong thành vẫn chưa hiểu rõ lắm.
Nhưng nghe khẩu khí của Chương Tử thì Quần Anh Xã chắc là thực lực không tầm thường.
Chỉ đáng tiếc, Chương Tử chỉ có thể xem là tiểu lâu la trong Quần Anh Xã đó, ngay cả một lệnh bài thân phận cũng không có.
Diệp Lăng Nguyệt vừa tìm lại được Hoàng Lệnh, vừa biết được sự tồn tại của Quần Anh Xã, có manh mối rồi nên cũng không vội.
Nàng nhìn tên y sư mập sợ đến nỗi không dám động đậy và mấy tên võ giả ngã dưới đất một cái, nhe răng cười.
Nụ cười đó rơi vào trong mắt đám người đó, chúng lập tức cảm thấy lông măng dựng đứng, sợ đến nỗi co người lại thành một nhúm.
“Nhớ kỹ, ta có thể khiến hắn chết như vậy thì cũng có thể khiến các ngươi chết như thế. Cái không nên nhìn thì đừng nhìn, việc không nên nói thì đừng nói mới có thể sống lâu được.”
Diệp Lăng Nguyệt nói xong mới nghênh ngang bỏ đi.
Y sư đó và các võ giả ngẩn người cả nửa ngày.
Một lúc lâu sau, những võ giả đó mới khôi phục lại tri giác, đỡ tên y sư mập đứng dậy.
“Y sư đại nhân, làm sao đây?”
“Làm sao ư? Còn có thể làm gì, nữ sát tinh đó ngay cả người của Quần Anh Xã cũng dám giết thì còn có việc gì mà không làm được. Thật là xui xẻo, lại là lâu la của Quần Anh Xã, tìm người chuyển lời cho Tần Đông, bảo hắn thu dọn thi thể của tên tiểu tử đó. Còn mấy người các ngươi đi nghe ngóng thử xem nữ sát tinh đó có lai lịch thế nào.”
Tên mập đó cũng mới biết Chương Tử là người của Quần Anh Xã.
Tuy là kẻ không quan trọng gì, nhưng đám người của Quần Anh Xã nổi tiếng bao che cho nhau. Người chết ở trên địa bàn của hắn, hắn không muốn chuốc phiền phức thì dứt khoát phải sai người truyền tin tức đến Quần Anh Xã.
Quần Anh Xã nằm ở góc đông nam của Hoàng Tuyền Thành, so với phần lớn sự đổ nát cũ kỹ trong thành thì con đường mà Quần Anh Xã đang ở có thể nói là rộn ràng, tiếng người ồn ào.
Đóng vai trò là một xã đoàn người săn yêu thế lực lớn nhất ở Hoàng Tuyền Thành.
Quần Anh Xã ban đầu do năm sáu người săn yêu lão luyện hợp thành, sau khi đã phát triển ở khu vực Hoàng Tuyền Thành hơn hai mươi năm, thế lực của Quần Anh Xã hiện tại đã không còn tầm thường nữa.
Chỉ tính thành viên thì có năm sáu trăm người, hơn nữa tu vi của thành viên chính thức ít nhất phải trên Luân Hồi tứ đạo hoặc là đã săn giết được mười yêu thú trở lên.
Dưới quyền của Quần Anh Xã kinh doanh nhiều tửu lầu và một số quán trọ, sòng bạc. Một số người săn yêu nếu dám không tuân theo mệnh lệnh của Quần Anh Xã thì sẽ bị âm thầm xử lý, ngay cả phủ thành chủ đối với việc này cũng không có biện pháp nào.
Thuộc hạ của y sư mập sau khi nghe ngóng được tung tích của Tần Đông thì rẽ vào một tiền trang dưới lòng đất.
Tiền trang dưới lòng đất này là nơi duy nhất trong Hoàng Tuyền Thành dùng linh thạch cấp thấp để đổi linh thạch trung cấp.
Khi Diệp Lăng Nguyệt ở Cô Nguyệt Hải, dù là ở trong chợ đen của Nguyệt Thị cũng có thể dùng một trăm hai mươi viên linh thạch cấp thấp đổi được một linh thạch trung cấp.
Nhưng ở trong tiền trang dưới lòng đất của Quần Anh Xã này, hai trăm viên linh thạch cấp thấp mới có thể đổi được một linh thạch cấp trung.
Song cho dù như vậy, người săn yêu mỗi ngày đến tiền trang đổi linh thạch cấp trung vẫn nườm nượp không ngớt.
Chỉ bởi vì linh khí của khu vực Hoàng Tuyền Thành quả thực là rất loãng.
Những người săn yêu tu vi cao một chút nếu muốn tiếp tục sinh sống ở khu vực này thì phải dựa vào linh khí dồi dào trong linh thạch cấp trung để bổ sung và tăng tu vi.
Không chỉ có vậy, Quần Anh Xã còn đưa ra một loại khoản vay linh thạch lợi nhuận cao, dựa vào việc cho những người săn yêu thiếu linh thạch cấp trung đó vay mượn một số linh thạch cấp trung, thu lại lợi nhuận cao.
Một khi những người săn yêu đó không thể trả lại linh thạch gấp đôi thậm chí là gấp mười đúng kỳ hạn, nhẹ thì sẽ trọng thương, nặng thì mất mạng.
Việc này cũng khiến cho của cải của Quần Anh Xã ngày càng nhiều, xã viên cũng càng ngang ngược hơn.
Khi người của y sư mập gánh thi thể của Chương Tử vào tiền trang dưới lòng đất, vừa hay gặp phải một người săn yêu đã bị đánh chết, thi thể tựa như một mảnh đay rách bị ném ra ngoài.
“Cái đồ không có mắt, ngay cả linh thạch của Quần Anh Xã cũng dám nợ dai.”
Một người săn yêu trên mặt có vết sẹo nhổ một bãi nước bọt ra ngoài, chửi mát.
Luồng sức mạnh ngang ngược khiến mấy tay chân của y quán không nén nổi run rẩy.
“Tiểu tử, mấy người các ngươi đến tiền trang làm gì.”
Kẻ săn yêu đó liếc đám người đến một cái.
“Đại gia, bọn ta là đến tìm Tần Đông đại nhân, huynh đệ của ông ấy... xảy ra chuyện.”
Một người trong đó lấy hết can đảm, nói rõ mục đích đến.
“Tìm Tần thiếu gia à, chờ đó.”
Tần Đông so với Chương Tử thì thân phận ở Quần Anh Xã cao hơn một chút, là hội viên chính thức.
Trước đây hắn ở trong Hoàng Tuyền Thành không có được địa vị nên đi ra ngoài cướp bóc trộm cắp, từ sau khi cướp được đồ của Diệp Lăng Nguyệt, vứt bỏ Chương Tử bị trọng thương, bản thân mang theo đồ cướp được quay về Quần Anh Xã lĩnh công.
Nói ra tên Tần Đông đó cũng thật may mắn, thanh Thiên Lang Côn, túi Càn Khôn Tử Kim của Diệp Lăng Nguyệt vừa giám định thì đều là bảo bối.
Đặc biệt là Thiên Lang Côn, sau khi giao lên thì thật sự đã nhận được sự khen ngợi của cấp trên, cất nhắc hắn làm tiểu thủ lĩnh.
Còn mảnh Hoàng Lệnh đó vẫn là tên Chương Tử có mắt nhìn nên đã lén giấu lại, nếu không chỉ sợ cũng bị Tần Đông lấy đi rồi.
Khi tên nam nhân có vết sẹo đó đi vào thông báo, Tần Đông đang ôm một nữ nhân đầy yêu khí, uống rượu ở đó.
Tay trái hắn ôm nữ nhân ăn mặc hở hang, giở trò trên thân thể của ả ta, tay phải thì đang ước lượng túi Càn Khôn Tử Kim của Diệp Lăng Nguyệt.
Tần Đông nhìn chằm chằm túi đồ Càn Khôn đó, đang nghĩ làm sao để mở cái túi này.
Túi Càn Khôn thì Tần Đông đã nhìn thấy nhiều rồi, nhưng cái giống như túi Tử Kim thì vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Hắn đã tìm nhiều phương sĩ của tiền trang dưới lòng đất, dùng hết mọi cách nhưng vẫn không có cách nào hủy đi tinh thần lực trên đó, vì vậy túi Càn Khôn tuy rơi vào tay Tần Đông mấy ngày nhưng hắn vì không có cách mở nên vẫn chưa thể có được đồ đạc trong đó.
Việc này khiến Tần Đông rất chán nản, giống như một con vịt béo rơi vào trong miệng nhưng chỉ có thể nhìn chứ không thể ăn, cảm giác này thật không dễ chịu.
“Tần thiếu gia, bên ngoài có mấy người nói là biết chuyện của huynh đệ Chương Tử của ngài, muốn gặp ngài.”
Nam nhân có vết sẹo vừa nói ra thì đôi mắt hình tam giác của Tần Đông đã trợn tròn.
“Cái gì mà Chương Tử Báo Tử, ta không quen.”
Tần Đông và Chương Tử, nói ra thì cũng đã từng vào sinh ra tử, chỉ đáng tiếc sau khi Chương Tử bị Diệp Lăng Nguyệt làm gãy hai tay thì đã trở thành phế nhân.
Tần Đông lại không muốn phải nuôi kẻ tàn phế cả đời, nên đã vứt bỏ hắn ở y quán.
Tần Đông xua xua tay, đang chuẩn bị bảo người đánh đuổi người được phái đến ra ngoài.
Nhưng lại suy nghĩ rất nhanh, hình như đã nhớ ra gì đó, hắn nhớ khi Chương Tử lật “xác nữ” đó thì hình như còn lén giấu một thứ gì đó, không thể nào để tiểu tử đó được lợi.
Tần Đông nổi lòng tham, đẩy nữ nhân trong lòng một cái, nói ồm ồm.
“Chờ đã, ta nhớ ra rồi, ta thật sự có quen cái người đó. Người ở đâu, đưa ta đi xem thử.”
Nói rồi, hắn cùng nam nhân có sẹo đó đi ra bên ngoài của tiền trang dưới lòng đất.
Vừa đến cổng thì Tần Đông đã nhìn thấy thi thể của Chương Tử, nhìn thấy bộ dạng thê thảm gãy chân gãy tay của hắn thì ngay cả loại người đã quen làm mấy chuyện đẫm máu như Tần Đông và nam nhân có sẹo đó cũng bất giác kinh hãi.