Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi

Chương 208: Người tinh thông độc dược



Danh tự Hồng thập tam này, Hạ lão tam nhãn tuyến đông đảo ở Hạ Đô cũng chưa từng nghe qua. Dùng đầu ngón chân nghĩ, Hạ lão tam cũng biết đó không phải là thân phận thật sự của đối phương.

Hạ lão tam nhìn thêm Phượng Tân chút nữa, thấy trong mắt của hắn mang theo mấy phần ranh mãnh. Ngưng mắt nhìn thiếu niên gầy yếu bên cạnh, đáy mắt lộ ra nhu quang khiến cho Hạ lão tam không khỏi giật mình.

Chẳng trách vừa rồi Thập thiếu không có nửa điểm phản ứng với Thủy Yêu Nhiêu một đại mỹ nhân như vậy, thì ra Thập thiếu lại có sở thích với người cùng giới.

Xem ra Hồng thập tam này vẫn rất được lòng Thập thiếu cẩn thận hầu hạ vẫn hơn. Hạ lão tam âm thầm tặc lưỡi, nhưng trên khuôn mặt vẫn nở một nụ cười, không ngừng cúi người gật đầu.

“Thập thiếu, Thập tam thiếu, thời gian cũng tới rồi, lão phu dẫn các người đi dạo xung quanh một chút, xem có món đồ nào vừa mắt hai người không.”

Hạ lão tam dẫn hai người bắt đầu đi loanh quanh Đệ Nhị tầng dưới lòng đất.

Cũng không biết Vạn Bảo quật dùng cách gì mà toàn bộ Đệ Nhị tầng dưới lòng đất giống như là một quảng trường cỡ trung, từng nhóm người túm năm tụm ba.

Không giống với buổi đấu giá trước đây từng thấy ở Cự Kỳ Lầu, buổi đấu giá ở Vạn Bảo quật cũng không phải chỉ là người bên trong Vạn Bảo quật ra mặt.

Những buổi đấu giá ở đây phần lớn đều là những buổi đấu giá quy mô nhỏ, hình thế càng giống với chợ nhiều hơn. Những người bán mang vật phẩm muốn bán tới trước những người muốn mua, mua bán tự do, vừa ý cái gì liền có thể ra giá.

Đương nhiên, người mua cũng có thể dùng những vật phẩm có giá trị tương đương, lấy vật đổi vật.

Còn Vạn Bảo quật là sẽ lấy lại ba phần lợi nhuận của số tiền mua bán.

Ba phần lợi nhuận? Trên đại lục, đan dược huyền cấp hoặc là vũ khí, hở một tí liền muốn hơn mười ngàn bạch ngân. Vạn Bảo quật chỉ cần một vụ giao dịch liền thu mấy ngàn lượng. Toàn bộ Đệ Nhị tầng dưới lòng đất ít nhất cũng có tới năm sáu trăm người, chỉ cần một buổi tối, ngồi thu mấy chục ngàn lượng, lại còn là vàng.

Diệp Lăng Nguyệt không khỏi trố mắt nghẹn họng. Chẳng lẽ, những người mua bán này cũng chẳng thể kiếm được bao nhiêu.

Nhưng suy nghĩ lại một chút, cao thủ bên trong Vạn Bảo quật đông đảo sẽ còn cung cấp những giám định chuyên nghiệp. Đồ bán ra ở đây không cần lo lắng sẽ bị cướp. Người mua cũng có thể mua được vật phẩm thứ thiệt. Cho nên mới có nhiều người như vậy, tình nguyện nộp ba phần lợi nhuận, cũng phải giao dịch bên trong Vạn Bảo quật.

Phòng đấu giá hoàng cấp, phần lớn đồ bán ra đều là vũ khí Hoàng Giai trung hạ phẩm hoặc là đan dược tứ ngũ phẩm, còn có chính là một số võ học thất bát lưu.

Đan dược, Diệp Lăng Nguyệt muốn thì cũng muốn nhưng Long Ngữ đại sư mở miệng muốn là được rồi.

Về phần võ học, Diệp Lăng Nguyệt có ngọc thủ Niêm Hoa Toái, đó là một môn thất lưu võ học. Sau khi kết hợp Quỷ Môn thập tam châm, một loại thất lưu võ học, Diệp Lăng Nguyệt căn bản nhìn không thuận mắt.

Tâm tư của nàng đang ở Vạn Bảo quật, có thể mua được võ học thất lưu trở lên hoặc là tuyệt học ở phương diện tinh thần lực.

Trong lúc nói chuyện, Hạ lão tam dẫn hai người vừa vặn đi qua mấy người bên cạnh. Mấy người như đang cãi cọ tựa như đang tranh chấp cái gì.

“Lại Cô, ngươi dám lừa gạt bản thiếu. Ngươi bán được thuốc ở đâu, tất cả đều là thuốc giả, còn bán vốn khoảng một trăm lạng vàng một viên, đem trả lại một ngàn lượng vàng lại đây.”

Một tên võ giả ngoài ba mươi tuổi, giống như một con dã thú đang nổi giận đùng đùng, xách cổ áo một người đàn bà mà tức giận chất vấn.

Có mua bán thì sẽ phải có tranh cãi. Có người ở trên địa bàn của hắn gây chuyện, Hạ lão tam chỉ có thể dừng bước lại, hướng về phía Phượng Tân và Diệp Lăng Nguyệt ra hiệu tay tỏ ý xin lỗi rồi đi về phía trước.

Diệp Lăng Nguyệt cũng lẫn trong đám người. Khi nhìn rõ đồ mà người đàn bà ấy bán, Diệp Lăng Nguyệt liền vô cùng ngạc nhiên. Nàng không nghĩ rằng bên trong Vạn Bảo quật còn bán cả loại đồ này.

Mặc dù là bị xách lên nhưng người phụ nữ kia không có phân nửa sợ hãi, mặt còn đầy sự chẳng sợ sệt gì. Người bên cạnh, cũng đều chỉ chỉ trỏ trỏ nàng.

Bởi vì vóc dáng của người đàn bà không cao, tóc màu xám bạc, dung mạo rất là xấu xí. Làn da lộ bên ngoài giống như một con cóc ghẻ, đầy nốt mụn. Nếu chỉ nhìn bộ dạng của nàng thì mọi người bên cạnh đều tránh thật xa, sợ bị nàng đụng phải.

Ngày thường, lúc nàng ở chỗ đấu giá này cũng không có ai để ý tới cửa hàng của nàng. Để so sánh với những thị nữ xinh đẹp đi đi lại lại trong nơi mua bán huyền cấp, thì dung mạo của người đàn bà này nhất định là khác biệt một trời một vực.

“Cổ Đại thiếu, người cũng đừng làm nhục người khác. Thuốc mà Lại Cô ta bán, giá cả đều đã định hết rồi. Ban đầu, người cũng không có ý kiến gì về giá cả, thế nào mới qua ba ngày đã lại tới gây chuyện.” Người đàn bà kia bị Cổ Đại thiếu xách cổ, khí vào thì nhiều mà thở ra thì ít, hô hấp cũng không liền mạch nhưng vẫn liều mạng giùng giằng.

Nhưng nàng chẳng qua chỉ là nhất giới Phương Sĩ, lại không hiểu được phương pháp công kích tinh thần lực, mà đối thủ ở đó lại là Cổ Đại thiếu xuất thân võ giả.

“Cổ Đại thiếu, có gì thì từ từ trao đổi. Quy định của Vạn Bảo quật chắc người cũng biết, nếu người động thủ tại đây thì khác gì không nể mặt Hạ lão tam ta chút nào.” Hạ lão tam thân hình lắc lư, chỉ thấy hắn nhưng không hề động thủ. Một cổ ám kình không nhìn thấy ở chính giữa cổ tay của Cổ Đại thiếu, người sau bị đau liền buông tay.

“Ông chủ Tam, ngươi phải giúp ta làm chủ trong chuyện này. Ta thấy người đàn bà vừa xấu vừa đáng thương này nên mua giúp nàng mười viên đan dược, một viên là một trăm lạng vàng. Nhưng nào biết được rằng, những đan dược kia tất cả đều vô tác dụng.” Sợ Hạ lão tam không tin, Cổ Đại thiếu lấy ra một cái bình, đổ ra mấy viên thuốc.

Một trăm lạng vàng một viên đan dược? Lông mày màu trắng của Hạ lão tam giật giật.

Đan dược đắt như vậy chắc cũng phải là đan dược tam, tứ phẩm. Nếu thật sự là đan giả thì thật đúng là phải tìm một câu trả lời hợp lý cho Cổ Đại thiếu.

“Cổ Đại thiếu, ngươi đừng ngậm máu phun người. Những Đoạn Trường đan tam phẩm đều là không thể giả được. Ta đã dựa theo cái đó để phân lượng rồi.” Người đàn bà xấu xí nghe thấy vậy cũng không nóng vội mà tiến lên giải thích.

Thì ra đan dược mà người đàn bà xấu xí này bán tất cả đều là độc dược.

Trong cửa hàng của nàng còn bày thêm một số đan dược cùng dược thảo khác. Tất cả cũng đều là độc dược. Đấy cũng là nơi tại sao Diệp Lăng Nguyệt sẽ chắc lưỡi hít hà như thế.

Ở Đại Hạ, bất kể là hiệp hội Phương Sĩ hay là tiệm thuốc bình thường, độc dược và độc thảo cũng không thể tùy tiện mua bán. Độc dược và độc thảo bán đi mỗi ngày cũng cần phải ghi danh.

Cho nên, một số những người muốn trộm bán độc được, cũng sẽ thông qua một số những đường dây đặc thù mua độc dược với giá cao. Vạn Bảo quật liền vì những bộ phận người này cung cấp một nơi buôn bán thật tuyệt vời.

“Ngươi nói dựa theo phân lượng, thì cứ dựa theo phân lượng thôi? Ông chủ Tam, làm phiền ngươi để ý một chút. Nếu đan dược hôm nay là giả thì ta liền muốn lấy mạng người đàn bà xấu xí này, lại dám hãm hại bản thiếu” Lời nói của Cổ Đại thiếu khiến cho Hạ lão tam rất lấy làm khó xử.

Nếu là đồ gì khác thì Hạ lão tam chỉ cần liếc mắt là nhìn ra đồ thật hay giả. Nhưng là loại độc dược này, đừng nói Hạ lão tam, ngay đến cả Vạn Bảo quật cũng không có ai hiểu được.

Nhưng độc dược lại là cấm mua bán, hắn cũng không thể mời người ở tháp Phương Sĩ ra mặt.

“Mấy vị, nếu không chê thì ta có thể làm giúp.”

Ngay tại lúc mấy người tranh luận không thôi, Diệp Lăng Nguyệt lợi dụng đúng cơ hội tiến lên một bước, làm một cái lễ.

“Thập tam thiếu, chẳng lẽ người hiểu về độc lí?” Hạ lão tam nhìn một cái, giống như nhìn thấy cứu mạng cỏ non vậy, vội vàng hỏi lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.