Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi

Chương 209: Phượng vương là một con rồng



Hạ lão tam cũng biết gã thiếu niên mà Thập thiếu mang tới không tầm thường.

Nghe nói người thiếu niên gầy yếu xem ra mới mười mấy tuổi đã hiểu biết về độc, trên khuôn mặt xấu xí của Lại Cô có chút khó tin.

“Coi như là hiểu biết chút ít.” Diệp Lăng Nguyệt nhận lấy một viên Đoạn Trường đan.

Nhưng trong nháy mắt Diệp Lăng Nguyệt nói dõng dạc, đây đúng là đoạn trường đan.

“Bên trong có ba lượng đoạn trường thảo, ba cây ngô công đằng và dịch rắn hổ mang được làm loãng qua không thể giả được, chính là Đoạn Trường đan tam phẩm.” Diệp Lăng Nguyệt lời vừa ra khỏi miệng, sắc mặt Lại Cô liền thay đổi lớn.

Bởi vì Diệp Lăng Nguyệt nói ra thành phần của Đoạn Trường đan giống hệt với lúc khi nàng luyện đan.

“Chỉ là...” Diệp Lăng Nguyệt mắt nhìn Lại Cô. “Những thành phần này so với Đoạn Trường đan phổ thông phân lượng dược thảo ít hơn hai phần ba.”

“Ồ, mọi người cũng nghe rồi chứ thiếu cân thiếu lạng khó trách đan dược này của ta vô dụng. Ông chủ Tam ngươi đã nghe rõ rồi chứ, người phụ nữ xấu xí này là một gian thương.” Cổ Đại thiếu vừa nghe nhất thời mặt mày hớn hở như thể muốn động thủ.

“Khoan đã, Cổ Đại Thiếu trong Vạn Bảo quật không được xảy ra bất kỳ tranh đấu nào. Lại Cô phá vỡ quy tắc ta sẽ xử lý, đưa nàng ta vĩnh viễn ra khỏi Vạn Bảo quật. Nhưng nếu ngươi muốn động thủ, làm ơn rời khỏi Vạn Bảo quật rồi mới được động thủ. Nếu không, đừng trách Vạn Bảo quật sẽ liệt ngươi vào danh sách đen.” Hạ lão tam nghiêm mặt nói.

“Khoan đã, chuyện này còn chưa nói rõ ràng, ta không có bán thuốc giả. Vị thiếu gia này nhãn lực rất tốt. Ta thừa nhận hắn nói cũng không sai, nhưng vừa rồi hắn cũng nói Đoạn Trường đan vẫn là Đoạn Trường đan chứ không phải là giả mạo?” Được gọi là người phụ nữ xấu xí, Lại Cô cũng không kinh hoàng nhìn Diệp Lăng Nguyệt.

“Tốt, đan dược vốn dĩ không có bất cứ vấn đề gì chỉ là hiệu quả không tốt, dùng ở trên người là không đủ, nhưng nếu là dùng ở... trên cơ thể giống như dã thú hoặc là linh thú tam phẩm trở xuống cũng đủ để chí mạng.” Diệp Lăng Nguyệt đối với người phụ nữ xấu xí này vẫn có chút ít hứng thú.

Nàng nhìn ra đối phương là một Phương Sĩ luyện độc rất lợi hại, giảm bớt phân lượng của dược thảo nhất định là có̀ nguyên nhân khác.

“Cổ Đại thiếu, ngươi cũng đừng quên ban đầu lúc ngươi và ta đặt thuốc đã nói những gì. Ngươi rõ ràng nói biệt trang Cổ gia có một tổ linh chuột lợi hại cắn bị thương gia súc trong biệt trang. Để cho ta thay ngươi luyện chế mười viên Đoạn Trường đan tam phẩm phải làm được thành vô sắc vô vị, sau khi uống xong không có bất kỳ vật tàn lưu của độc đan. Một viên một trăm lạng vàng, những lời này ngươi đều nhớ chứ?”

Trong cơ thể gầy yếu của Lại Cô tỏa ra một khí thế, nàng từng bước ép sát chất vấn Cổ Đại thiếu.

Độc dược một trăm lạng vàng dùng để hạ độc linh chuột, Cổ Đại thiếu này hoặc là trong nhà nhiều tiền dùng không hết, hoặc là...

“Cổ Đại thiếu này là ở rể trong phú hộ Cổ Đại Thiện Nhân trong thành. Cổ Đại Thiện Nhân cả đời hành thiện tích đức, chỉ tiếc không có con cháu thừa kế. Trưởng nữ nhà hắn tìm cháu trai của Đồng Tông Cổ Đại thiếu làm con rể. Nghe nói trận này, Cổ Đại Thiện Nhân bệnh nặng liệt giường, luôn ở trong biệt trang của Cổ gia dưỡng bệnh, chẳng lẽ nói...” Hạ lão tam ở trong thành tai mắt thông mẫn, nắm rất rõ con người của Cổ Đại thiếu này.

Cái gì hạ độc linh chuột nhất định là giả, đầu độc giết người mới là thật. Mười viên độc dược chính là để đầu độc chết cả nhà Cổ Phủ hơn mười miệng ăn. Hạ lão tam nghĩ tới đây, trán toát mồ hôi.

Vạn Bảo quật có chỗ đứng ở Hạ Đô được tôn trọng chính là không tham gia chính trị, không phải xã hộ đen. Cả nhà Cổ Đại Thiện Nhân nếu bị Cổ Đại thiếu hạ độc chết, triều đình nhất định sẽ điều tra Vạn Bảo quật.

Diệp Lăng Nguyệt lúc này mới hiểu, chả trách Lại Cô lại đặc biệt luyện chế ra Đoạn Trường đan thứ phẩm.

“Ngươi, các ngươi, được lắm. Ta thấy các ngươi rõ ràng chính là thông đồng với nhau.” Cổ Đại thiếu không ngờ rằng tâm địa của mình lại bị người khác nhìn thấu.

Ngươi trả giá cao mua những thứ Đoạn Trường đan này, đích thị là muốn hạ độc chết cả nhà Cổ Đại Thiện Nhân.

Lão già đó dù sao cũng đang bệnh nặng trong người sống không được bao lâu, vẫn còn bá chiếm quyền nói trong Cổ gia. Còn có vợ hắn trưởng nữ gia, sắc đẹp bình thường không tính vẫn luôn quản hắn không để cho hắn ở bên ngoài rượu chè gái gú, vốn muốn lợi dụng Đoạn Trường đan hạ độc chết những người đó.

Ai ngờ, Cổ Đại Thiện Nhân sau khi ăn Đoạn Trường đan chẳng những không chết ngược lại còn hút sạch hết những mạch máu ứ đọng trong cơ thể, cơ thể phục hồi một cách thần kỳ.

Cổ Đại thiếu càng nghĩ càng tức, vốn định đem cơn giận này trút trên người của Lại Cô, buộc nàng trả lại ngân lượng luyện chế lại độc đan. Nào biết đang trong lúc thảo luận nửa đường gặp phải Diệp Lăng Nguyệt cản trở.

Cổ Đại thiếu mắt thấy mưu kế bị phơi bày, trong lòng hận nhất chính là Lại Cô. Hắn rất sợ Lại Cô cứ tiếp tục nói sẽ ầm ĩ đến quan phủ, hét lên một tiếng bỗng trên bàn tay tập hợp một lớp nguyên lực màu vàng nhạt chuyển động.

Một quyền tung ra giống như một cơn lốc xoáy nhỏ, tốc độ kinh ngạc, gió cuốn như mây đánh úp về phía Lại Cô.

“Hỗn láo, lại dám ở trước mặt lão phu động thủ.” Hạ lão tam hùng hổ lại thấy Hạ lão tam giơ tay lên giữa ngón tay có một tia bạch quang bay vút ra.

Bạch quang đó tạo thành một đại thủ ấn.

“Nhật quang thủ ấn.”

Thủ ấn đó hóa thành một đại thủ hư không, tóm chặt lấy Cổ Đại thiếu.

Cổ Đại thiếu còn đang muốn gắng sức giãy giụa, chỉ tiếc thủ ấn cửa Hạ lão tam rất mạnh khiến hắn cơ bản là không có cách nào chống cự.

“Thu.” Năm ngón tay Hạ lão tam khép lại. Cổ Đại thiếu giống như bị dây thừng trói lại vậy, bị giữ chặt ở dưới tay hắn.

“Người đâu, lôi Cổ Đại thiếu đưa đến quan phủ.”

Cổ Đại thiếu ủ rũ cúi đầu bị đưa đi.

Hạ lão tam tức giận trợn mắt nhìn Lại Cô.

“Lại Cô, rốt cuộc có chuyện gì đang xảy ra?”

Lại Cô sau khi nghe xong, thần sắc có chút ảm đạm.

Vạn Bảo quật là nơi duy nhất cho phép nàng bày sạp. Cổ Đại Thiện Nhân đó là một người tốt. Năm đó lúc nàng chán nản nhất, là Cổ Đại Thiện Nhân cho nàng mười lượng bạc để nàng qua được quãng thời gian gian nan nhất.

Lúc Cổ Đại thiếu đến mua độc dược, nàng đã có cảm giác có cái gì không đúng.

Sau khi nghe ngóng mới biết, Cổ Đại Thiện Nhân bị bệnh.

Lại Cô biết Cổ Đại Thiện Nhân nhất định là bởi vì tuổi tác già nua trong cơ thể có máu ứ đọng, liền âm thầm ra tay đem phân lượng của Đoạn Trường đan giảm bớt đi, khéo léo chữa khỏi bệnh cho Cổ Đại Thiện Nhân.

“Ta tuy chỉ biết luyện độc, nhưng cũng biết đạo lý có ơn phải báo đáp. Ân tình của Cổ Đại Thiện Nhân ta đã trả hết, coi như ông chủ Tam, người đuổi ta ra khỏi Vạn Bảo quật, ta cũng không có một chút oán hận nào.” Lại Cô vừa nói, liền thu dọn đồ đạc dự định rời đi.

Hay cho câu có ơn phải báo đáp, Diệp Lăng Nguyệt cùng Phượng Tân ở một bên nghe đều âm thầm gật đầu.

Nhất là Diệp Lăng Nguyệt ủng hộ Lại Cô nhiệt tình. Nàng nhìn cách Lại Cô trang điểm, ăn mặc rõ ràng cũng rất thiếu tiền. Nhưng bởi vì mười lượng bạc, năm đó mất đi cơ hội ở Vạn Bảo quật bày sạp, nàng thật đúng là kỳ nữ tử.

“Khoan đã, đưa khách tới cửa chẳng lẽ ngươi cũng không cần. Ta vừa mới nhìn qua mấy vị dược thảo trong gian hàng của ngươi đúng lúc ta đang cần, ta bằng lòng trả giá cao để mua.”

Ngay lúc Lại Cô mất hết ý chí, chợt nghe thấy một âm thanh trong trẻo gọi nàng lại.

Chỉ thấy thiếu niên trước đó đã sớm nhận ra độc dược, đi lên phía trước lật lên xem dược thảo của Lại Cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.