Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi

Chương 220: Thần nữ hay lại là yêu nữ



Lúc Diệp Lăng Nguyệt trở lại Lam Phủ thì đêm đã khuya.

Nhưng bên trong Lam phủ đền đuốc vẫn sáng choang, cả nhà Lam Ứng Vũ đều đang chờ Diệp Lăng Nguyệt trở lại. Thức ăn trên bàn đã sớm nguội lạnh nhưng vợ chồng Lam thị và Lam Thải Nhi đều không đụng đũa.

Lam Thải Nhi thỉnh thoảng lại đứng dậy, nhìn ra phía ngoài cửa.

“Cha, sao Lăng Nguyệt còn chưa về, không lẽ trong cung đã xảy ra chuyện gì?”

Tính cách Lam Thải Nhi vốn hay manh động. Nếu không phải Lam phu nhân ngăn cản thì nàng đã sớm chạy vào hoàng cung.

“Ngồi xuống, con cho rằng Nguyệt nha đầu là ai chứ. Đầu của nó còn thông minh hơn người khác nhiều.” Lam Ứng Vũ trợn mắt nhìn con gái lớn của mình.

Hôm nay là ngày đầu tiên Diệp Lăng Nguyệt đến Ngự Y viện nhậm chức. Mọi người trong Lam phủ đều rất là lo lắng.

Diệp Lăng Nguyệt vừa bước vào cửa đã nhìn thấy ba người nhà Lam phủ đang lo lắng bất an, ngay cả cơm cũng không ăn. Trong lòng nàng chợt cảm thấy ấm áp, cả ba người đều đã hoàn toàn chấp nhận nàng.

“Nghĩa phụ, nghĩa mẫu, tỷ tỷ, sao mọi người đều không ăn cơm vậy?”

Diệp Lăng Nguyệt hôm nay có thể nói là đã đại sát tứ phương.

Nàng một trong tối một ngoài sáng đã giáo huấn cả hai đại tổng quản của Ngự Y viện, lại đoạt được năm chục ngàn lượng hoàng kim. Quan trọng nhất là tinh thần lực của nàng đã đột phá lên Ngũ Đỉnh.

Ba người nhà Lam phủ nhìn thấy khuôn mặt hớn hở của Diệp Lăng Nguyệt, khối đá lớn đang đặt trong lòng cũng có thể bỏ xuống.

“Ài, Lăng Nguyệt, sao bây giờ muội mới về, thiếu chết nữa thì dọa chết tỷ. Nhìn bộ dạng vui vẻ của muội, hôm nay lại đi hại ai rồi.” Lam Thải Nhi vừa nói vừa chạy đến kéo Diệp Lăng Nguyệt ngồi xuống.

Lam phu nhân cũng cười rất vui vẻ, sai người làm đi hâm nóng cơm canh lại.

Diệp Lăng Nguyệt kể lại đại khái những chuyện phát sinh lúc ban ngày, giấu đi chuyện của Càn Đỉnh và tinh thần lực. Lam Thải Nhi không ngừng cười to, vợ chồng Lam thị chỉ lắc đầu một cái, tỏ vẻ bất đắc dĩ với các hành vi lưu manh của Diệp Lăng Nguyệt.

Khi nói đến chuyện “Bách điểu triều hoàng”, Lam Ứng Vũ đang định nâng ly rượu lên uống liền đặt xuống lại, kinh ngạc nói.

“Thì ra dị động của toàn bộ các loài chim ở trong cung là do nha đầu này gây ra?

“Cha, sao lại nói vậy? Chẳng lẽ hôm nay trong cung đã xảy ra chuyện gì?”

Diệp Lăng Nguyệt hôm nay ở trong Ngự Y viện, vùi đầu cực khổ làm việc cả một ngày nên hoàn toàn không biết đến những chuyện xảy ra ở trong cung.

Hôm nay, lúc bãi triều, Lam Ứng Vũ đúng lúc nghe được tiếng kêu hiệu lệnh mà tiểu Ô Nha phát ra, mệnh lệnh cho tất cả các loài chim đến gặp. Bầy chim sợ hãi bay đi, không biết tung tích, chuyện này trong lịch sử dựng nước của Đại Hạ trước nay chưa từng xảy ra.

Hạ Đế nhanh chóng triệu hồi quần thần lâm triều thêm một lần nữa, ngay cả người ở bên Phương Sĩ tháp cũng bị mời qua.

“Lúc thượng triều, quần thần nghị luận một hồi lâu vẫn không tìm được bất kì manh mối nào. Ngay lúc đó thì Thái Bảo Hồng Phóng đến, nói rằng chuyện dị biến của bầy chim chính là cảnh tượng kì dị trong trời đất, ngụ ý Đại Hạ sẽ phát sinh đại biến.”

Một đám võ tướng trong đó có Lam Ứng Vũ đối với chuyện này đều không thèm để ý đến, đều cho rằng Hồng Phóng mê tín. Nhưng Hạ Đế lại tin là thật, ngài ấy còn nghĩ đến việc Lục hoàng tử đã hồi phục trước đó, rồi lại nghĩ đến việc mẫu đơn nở hoa ngũ sắc.

“Thật là những lời nói vô căn cứ, cha, chuyện đó là do tiểu Ô Nha.” Diệp Lăng Nguyệt nghe thấy vậy cảm thấy rất buồn cười, không ngờ văn võ trong triều lại còn tin cái gì mà cảnh tượng kì dị trong trời đất.

“Lúc đó không biết được nguyên nhân là do tiểu Ô Nha. Ta đang định phản bác lại lời nói của Thái Bảo thì hậu cung có người đến truyền lời, nói là Yểu tần bỗng nhiên bất tỉnh. Sau khi tỉnh lại, trên tay nàng liền xuất hiện một Địa Cấp linh bảo tên là Tinh Diệu Thiên Cơ Bàn.” Lam Ứng Vũ trầm ngâm.

Địa Cấp linh bảo?

Diệp Lăng Nguyệt cả kinh, dự cảm của nàng đã trở thành sự thật. Yểu tần quả nhiên vẫn không từ bỏ. Chỉ có điều, Diệp Lăng Nguyệt không ngờ Yểu tần lại có Địa Cấp linh bảo.

Diệp Lăng Nguyệt cho đến tận bây giờ, vũ khí tốt nhất bất quá chỉ là Huyền Cấp Xiêm La Quỷ Yên, mặc dù chỉ là Huyền Cấp nhưng cũng đã từng giúp Diệp Lăng Nguyệt thoát khỏi kẻ địch. Địa Cấp Tinh Diệu Thiên Cơ Bàn này thật không biết là thứ bảo vật gì.

Sau khi tỉnh lại, Yểu tần giống như thay đổi thành một người khác vậy. Nàng ta trong vô tri vô giác nâng Tinh Bàn lên, sau đó dự đoán rằng phương Bắc của Đại Hạ sẽ xảy ra động đất.

Đúng như dự đoán, vừa mới qua buổi trưa thì Vân Thành ở phương Bắc Đại Hạ liền xảy ra một trận động đất lớn.

“Sau khi trận động đất đó xảy ra thì cả triều đình liền oanh động, Hồng Thái Bảo dẫn theo một đám quý tộc hầu môn, tuyên bố Yểu tần là thần nữ tái sinh, có thể dự đoán tương lai, thay đổi lực tinh tượng của càn khôn. Hạ Đế vô cùng tin tưởng liền phong cho Yểu tần làm Quốc Sư, còn hạ lệnh xây cho một tòa Càn Khôn đài trong hoàng cung.” Lam Ứng Vũ cả ngày hôm nay cũng vì chuyện này mà cảm thấy vô cùng phiền não.

Yểu tần này đúng là một cây đèn tiết kiệm dầu. Trước đó, bởi vì Đỏ Văn Trăm Hương Đan bị Diệp Lăng Nguyệt hủy nên Hạ Đế đối với nàng cũng ko còn say mê giống như trước nữa.

Nhưng vào lúc này lại đột nhiên xuất hiện Địa Cấp Linh Bảo và động đất ở Vân Thành nên bây giờ Hạ Đế đã xem nàng ta như thần tiên mà thờ phụng, muốn gì được nấy.

“Đây rõ ràng là một cái bẫy. Hoàng thượng tại sao có thể ngu ngốc như vậy, nàng ta rõ ràng là đã mượn chuyện “Bách điểu triều hoàng” của Lăng Nguyệt để nói chuyện của mình.”

Lam Thải Nhi nghe thấy vậy, chân mày cũng nhíu lại. Lam phu nhân thì bị dọa sợ đến nỗi vội vàng che miệng của con gái lại. Nói xấu Hạ Đế, đây chính là tội lớn phải chặt đầu.

“Không, chuyện này không hề đơn giản như vậy. Có lẽ, bây giờ Yểu tần thật sự đã nắm giữ khả năng dự đoán về tương lai. Còn về thân phận thần nữ kia, chắc chắn chỉ là nàng ta đang diễn trò. Còn việc vì sao Yểu tần đột nhiên có năng lực thần kỳ như vậy nhất định có liên quan đến Địa Cấp Linh Bảo kia.”

Diệp Lăng Nguyệt suy nghĩ, động đất ở Vân Thành là thiên tai nên chỉ với một mình Yểu tần, nhất định không thể tạo ra được. Nàng đã từng nghe Long Ngữ đại sư nói qua, phương sĩ có tu vi cao thâm thì có thể lợi dụng tinh lực hoặc linh bảo để tính toán chuyện xảy ra trong tương lai.

Xem ra, Yểu tần bởi vì luyện đan thất bại. Sau khi mất đi sự sủng ái của Hạ Đế, vị đứng sau kia cuối cùng đã không nhẫn nại được nữa.

“Chuyện này, nhất định sẽ ảnh hưởng đến Vân Tú. Nàng cũng thật là số khổ, ta trước sớm còn nghe nàng nói, đã nhiều ngày, nàng và Hạ Đế nối lại tình xưa.” Lam phu nhân sau khi nghe xong, dài cùng ngắn than thở.

Nhất là vị Đế Vương vô tình kia, Hạ Đế cứ lúc lạnh lúc nóng như vậy, chỉ sợ một tia tình nghĩa cuối cùng của Liễu hoàng hậu cũng sẽ biến mất.

“Nghĩa phụ, nghĩa mẫu, chuyện này tạm thời không cần lo lắng. Chúng ta cứ theo dõi tình hình, có phải là thần nữ hay không sau này sẽ biết. Cái đuôi hồ ly của Yểu tần sớm muộn cũng sẽ lòi ra.” Diệp Lăng Nguyệt có cảm giác địch ở ngoài sáng, ta ở trong tối.

Với tình hình trước mắt này, nếu nói nàng đang đấu với Yểu tần và Hồng Phóng còn không bằng nói rằng đối thủ chân chính của nàng chính là vị đứng sau lưng Yểu tần kia. Đối phương nắm giữ Địa Cấp Linh Bảo, xem ra nàng cũng phải đẩy nhanh tốc độ, sớm nghĩ ra cách để đấu với đối phương.

Diệp Lăng Nguyệt suy nghĩ một chút, quyết định lệnh cho Yến Triệt đẩy nhanh tốc độ khuếch trương của Quỷ môn. Đồng thời, nàng còn phải nghĩ ra cách để tiến vào phòng đấu giá Địa Cấp của Vạn Bảo Quật thêm một lần nữa.

Nếu trong tay của nàng cũng có một loại vũ khí sánh ngang với Địa Cấp Linh Bảo hoặc là một môn võ cao minh hơn để bảo vệ tính mạng thì lúc chống lại đám người Yểu tần mới có khả năng chiến thắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.