Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi

Chương 222: Bị gạt bỏ



Về quy mô, Trung viện của Ngự Y Viện so với Ngoại viện to hơn một chút, về kiến trúc cũng tinh tế và đẹp đẽ hơn. Ở Trung viện, đã không còn thấy bóng dáng của cung nữ và thái giám, bởi vì nơi này đã là vị trí cơ mật của Ngự Y Viện, chỉ có trung, cao cấp phương sĩ mới có thể ra vào.

Vừa tiến vào Trung viện, Diệp Lăng Nguyệt cũng cảm giác được hương vị của cây cỏ thoang thoảng. Ở trong sân nhỏ, đâu đâu cũng thấy những sân cỏ rộng rãi và thảm thực vật rậm rạp. Cho dù là mùa đông, thực vật trong vườn cũng sẽ không bị chết héo.

Những bãi cỏ này không phải là những loại cỏ bình thường mà đều là ngưng thần thảo được sắp xếp rất ngay ngắn. Ở giữa thảm cỏ có đào mấy cái ao nhỏ, đến gần quan sát thì thấy trong hồ có một đôi cá chép đang bơi lội.

Ngưng thần thảo và cá chép, thích hợp với người luyện võ sử dụng tụ nguyên thảo và cá chép âm dương hỗ trợ cho phương sĩ sau khi luyện đan xong được nhanh chóng khôi phục tinh thần lực. Những thứ này trong Ngự Y Viện, về chất lượng, kém hơn rất nhiều so với Hồng Mông Thiên của Diệp Lăng Nguyệt.

“Ta nghe nói, trong phương sĩ cũng chia làm luyện đan và luyện khí. Phương sĩ luyện đan đều hội tụ ở Ngự Y Viện, vậy phương sĩ luyện khí thì ở đâu?”

Bởi vì xuất thân từ Diệp gia, tuy nói Diệp Lăng Nguyệt luyện khí không nhiều, cho tới nay cũng chỉ luyện chế Huyền Thiết cùng Long Tiên Châm, Xiêm La Quỷ Yên, nhưng về luyện khí nàng vẫn rất có hứng thú. Nàng vẫn luôn hy vọng có thể được tiếp xúc với một số phương sĩ liên quan tới luyện khí, thì trong tương lai mới có cơ hội giúp Diệp thái tổ hoàn thành tâm nguyện của mình.

“Ở đâu mà lắm điều thế, phương sĩ luyện khí đều ở trong quân đội. Ngươi một tứ đỉnh phương sĩ, ngay đến cả việc luyện đan cơ bản nhất cũng không chắc chắn biết lại còn muốn học luyện khí. Đây có phải là học đi chưa vững liền đã muốn học chạy, thật là nực cười.” Nam Cung Khuynh Lâm tức giận.

Diệp Lăng Nguyệt ở Ngự Y Viện, giống như một cái gai đâm vào thịt Nam Cung Khuynh Lâm, thế nào cũng vẫn luôn cảm thấy khó chịu.

Mặc dù Long Ngữ đại sư vẫn luôn tuyên bố với bên ngoài rằng, Diệp Lăng Nguyệt trở thành cung đình phương sĩ là đã trải qua tuyển chọn chính quy. Nhưng cuộc tỷ thí giữa Yểu tần và Diệp Lăng Nguyệt là tiến hành bí mật, trừ số người giới hạn thì ngoại giới đều không biết.

Cho nên, Nam Cung Khuynh Lâm trước giờ vẫn luôn không tin. Nàng vẫn một mực nhận định rằng Diệp Lăng Nguyệt chính là dựa vào việc được thái hậu và hoàng hậu ân sủng mà vào, chỉ sợ đối phương ngay cả kỹ năng luyện đan cơ bản nhất cũng không biết.

Nam Cung Khuynh Lâm rất quen thuộc đi về phía mấy vị phương sĩ mà kéo hai người trò chuyện giết thì giờ, bỏ mặc Diệp Lăng Nguyệt ở một bên. Một lát sau, Nam Cung Khuynh Lâm mới trở lại. Ánh mắt của hai vị phương sĩ nhìn Diệp Lăng Nguyệt có chút kỳ lạ.

“Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi. Ở Trung viện, tứ  đỉnh phương sĩ chỉ có thể phụ trách trông lửa, đổ bã thuốc. Những chuyện khác, ngươi chớ hòng mơ tưởng.” Nam Cung Khuynh Lâm vừa nói, liền dẫn Diệp Lăng Nguyệt đến gần một đan phòng chung.

Đan phòng chung có hơn hai mươi vị phương sĩ. Trong lối vào, có dán một tấm biển chữ đỏ tương tự với bảng thông báo. Diệp Lăng Nguyệt thấy tên của một số người, phía dưới tên của mỗi người cũng được ghi chú bằng những con số không giống nhau, cũng không biết là để làm gì.

Không thể không nói, Hạ Đô địa linh nhân kiệt. Trong hiệp hội phương sĩ ở Ly thành, phương sĩ ngũ đỉnh trở lên không vượt quá ba người. Nhưng trong đan phòng chung này, đa số mọi người đều là lục đỉnh phương sĩ, kém cỏi nhất cũng là ngũ đỉnh.

Diệp Lăng Nguyệt ở trong đan phòng chung cũng không nhìn thấy thất đỉnh phương sĩ. Sau khi nghe ngóng mới biết được rằng cấp thất đỉnh phương sĩ trở lên sẽ có đan phòng riêng, chính là nằm ở phía sau của đan phòng chung.

Trong đan phòng riêng, bất lể là đan đỉnh hay là nguồn dược thảo đều mạnh hơn rất nhiều so với đan phòng chung. Hơn nữa, ai có thể vào đan phòng riêng luyện đan cũng là một vinh dự. Những phương sĩ trong đan phòng chung đều phải sứt đầu mẻ trán để muốn có một đan phòng riêng thuộc về mình.

Diệp Lăng Nguyệt đại khái cũng đã hiểu về tình hình ở Trung viện. Ở đây, chia làm hai loại đan phòng chung và đan phòng riêng. Trong gian đan phòng riêng, phần lớn đều là thất đỉnh phương sĩ.

Theo như lời mà trước đó Nam Cung Khuynh Lâm nói, những phương sĩ mới là không thể luyện đan riêng cần phải hỗ trợ lão phương sĩ luyện đan, sau ba tháng mới có thể bắt đầu luyện đan. Điều này cũng là để đề phòng trong lúc luyện đan có xảy ra điều gì ngoài ý muốn.

Trước kia, Ngự Y Viện cũng đã từng xảy ra một việc là, phương sĩ mới vào vì thao tác không đúng cả lò luyện đan bị nổ tung. Diệp Lăng Nguyệt tùy ý chọn một phương sĩ rồi đi lên phía trước.

Vừa mới nói qua về lí do vì sao tới đây, nào biết rằng phương sĩ kia ngay cả nhìn cũng không thèm liếc nhìn nàng một cái. Diệp Lăng Nguyệt không có để ý. Phần lớn phương sĩ bởi vì ngày ngày ở trong đan phòng, không bước chân ra khỏi ngoài, tính khí đều rất cổ quái, giống như sư phụ hỉ nộ vô thường nhà mình. Nàng lại đi tới trước mặt một phương sĩ khác.

“Sư phụ của ngươi không phải là Long Ngữ đại sư ư? Học trò của Long Ngữ, lại cần phải đi làm trợ thủ cho người khác sao”.

Đối phương cười tựa như không cười. Người thứ ba, người thứ tư, Diệp Lăng Nguyệt lướt qua một lượt, đi loanh quanh hết hơn một nửa đan phòng chung. Không có người nào nguyện để cho nàng làm trợ thủ.

Diệp Lăng Nguyệt âm thầm buồn bực, nhưng lại nhìn thấy bộ dáng của Nam Cung Khuynh Lâm đang ở một bên xem cuộc vui. Nàng nhất thời đã hiểu ra. Thì ra, Nam Cung Khuynh Lâm đã sớm liên kết với những phương sĩ trong đan phòng chung để loại bỏ nàng.

Nam Cung Khuynh Lâm là đệ tử của Cừu tổng quản, lại vừa là con gái của Kim Kiếm tướng quân. Những người ở trong đan phòng chung này đều muốn nịnh hót nàng ta. Đây cũng là một phương pháp không đánh mà thắng, không phí nhiều sức, lại có thể đuổi được Diệp Lăng Nguyệt. Diệp Lăng Nguyệt không nổi giận, nàng lại đi tới phía sau của một nữ phương sĩ.

Lúc nãy khi Diệp Lăng Nguyệt và Nam Cung Khuynh Lâm đi vào, phần lớn phương sĩ đều ngưng lại công việc còn dở dang trên tay. Duy chỉ có người nữ phương sĩ kia vẫn đang cắm đầu vào luyện đan.

“Xin hỏi, ta có thể làm trợ thủ giúp người luyện đan luyện đan không?” Ngay khi Diệp Lăng Nguyệt đặt câu hỏi, những phương sĩ muốn gạt bỏ Diệp Lăng Nguyệt kia, thậm chí còn có người đứng đó chờ chế giễu. Tất cả đều cười rộ lên.

Sau khi nghe thấy tiếng cười, người nữ phương sĩ kia mới phục hồi lại tinh thần. Nàng mơ hồ, xoay người lại thấy vẻ mặt đầy thành khẩn của Diệp Lăng Nguyệt.

Diệp Lăng Nguyệt thấy rõ ràng dáng dấp của người nữ phương sĩ này, phát hiện tuổi tác của đối phương cũng không lớn lắm, cũng không khác biệt lắm so với Lam tỷ tỷ. Nàng ấy có một mái tóc ngắn như con trai, không để ý tới ăn mặc, áo choàng phương sĩ đều đã có chút rách nát.

Vạt áo của nàng đã giặt đến chuyển thành màu vàng, bên trên là sáu cái đỉnh ấn ảm đạm, hiển nhiên là một lục đỉnh phương sĩ. Khi cả sảnh đường đều là lục đỉnh, lục đỉnh phương sĩ trẻ tuổi này không thể nghi ngờ gì nữa chính là một dị số.

“Buồn cười quá, Diệp Lăng Nguyệt. Ngươi không phải là ngốc đấy chứ. Ngươi lại muốn làm trợ thủ của ả ta. Thật đúng là nồi nào úp vung nấy, một đôi phế vật.” Nam Cung Khuynh Lâm cười đễn nỗi thắt lưng cũng không thẳng lên được.

Phương sĩ còn lại nhìn về phía Mai phương sĩ, trong mắt cũng đều là vẻ châm chọc. Còn về phần Diệp Lăng Nguyệt, bọn họ chỉ là đồng tình đáng thương thay cho phương sĩ mới. Cũng không biết nàng đắc tội thế nào với Nam Cung tiểu thư, xem ra nàng không ở được mấy ngày trong Trung viện.

Mãi sau Diệp Lăng Nguyệt mới biết, thật ra thì sự tồn tại của vị nữ phương sĩ nhìn trông có vẻ như lớn hơn nàng mấy tuổi này giống như một trò cười trong Ngự Y Viện. Tất cả mọi người đều không hy vọng nàng theo Mai phương sĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.