Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi

Chương 223: Cuồng nhân hay là thiên tài



Lục đỉnh phương sĩ họ Mai, ở Hạ Đô vốn có chút danh tiếng là thiên tài luyện đan. Lúc còn nhỏ đã được phát hiện có thiên phú về phương diện luyện đan.

Khi nàng vẫn còn là nhị đỉnh phương sĩ đã được tổng quản Ngự Y Viện hồi đó đặc cách chiêu tiến vào cung. Sau khi vào Ngự Y Viện, nàng cũng đã không phụ sự mong đợi của mọi người, từ nhị đỉnh nhanh chóng trở thành lục đỉnh. Nhưng cũng vào lúc đó, Mai phương sĩ vì muốn theo đuổi kỹ thuật luyện đan cao hơn liền đi Bắc Thanh quốc.

Sau khi từ Bắc Thanh quốc trở về, Mai phương sĩ dường như đã hoàn toàn thay đổi. Nàng tuyên bố, muốn chuyên tâm luyện chế luân hồi đan. Luân hồi đan, thực không phải là đan dược bình thường, đó là vũ khí sắc nhọn của luân hồi cường giả thông qua luân hồi kiếp.

Tại Đại Hạ, luân hồi đan thì phải là hạ hầu phương tôn mới có thể luyện chế ra đan dược thất phẩm. Chỉ một tiểu phương sĩ lục đỉnh lại nói mình muốn luyện chế luân hồi đan. Không cần nghĩ cũng biết khi Mai phương sĩ nói ra lời này, tất cả mọi người đều cho rằng nàng tự cao tự đại.

Thiên tài lập tức trở thành cuồng nhân, nhưng Mai phương sĩ lại vẫn khư khư cố chấp, cố gắng luyện chế luân hồi đan. Nàng thậm chí còn bỏ bê tu luyện tinh thần lực, ngay cả đan dược cơ bản cũng không luyện chế, hàng tháng, đều dùng toàn bộ thời gian để luyện chế luân hồi đan.

Nếu không phải tổng quản trước kia của Ngự Y Viện tôn trọng người tài, bất kể thế nào cũng  phải khiến cho Cừu tổng quản giữ Mai phương sĩ ở lại, nếu không nàng sớm đã bị trục xuất ra khỏi Ngự Y Viện. Nhưng Diệp Lăng Nguyệt là người mới nào biết được nhiều như vậy. Nàng chỉ biết là, nàng nhất định phải tìm một phương sĩ, để nàng có thể được ở lại trong Trung viện.

Rốt cuộc là đồng ý hay không đồng ý đây?

Diệp Lăng Nguyệt nhìn Mai phương sĩ.

“Nhanh đi chiết xuất dược thảo, còn đứng đó làm cái gì.” Mai phương sĩ không đầu không đuôi mà nói một câu, rồi nhét cho Diệp Lăng Nguyệt mấy nắm dược thảo, thúc giục nàng đi chiết xuất dược thảo.

Ánh mắt của Nam Cung Khuynh Lâm liền trầm xuống. Mai phương sĩ chết tiệt, lại dám để cho Diệp Lăng Nguyệt làm trợ thủ.

Tất cả phương sĩ ở đây, mười người thì tám chín người đều đã bị Nam Cung Khuynh Lâm lôi kéo. Duy chỉ có Mai phương sĩ này, Nam Cung Khuynh Lâm căn bản lại không hề để ý, đã không thông báo trước cho nàng ta. Không ngờ rằng, nàng lại đáp ứng lời khẩn cầu của Diệp Lăng Nguyệt. Kể từ lúc đó, Nam Cung Khuynh Lâm cũng đã hận lây sang cả Mai phương sĩ.

“Đừng vui mừng quá sớm, đừng tưởng rằng Mai phương sĩ đồng ý để cho ngươi làm trợ thủ thì ngươi có thể đặt chân được ở Trung viện. Đợi đan dược mà trong tháng này các ngươi luyện chế ra được rồi hãy nói tiếp đi. Mai phương sĩ đến bản thân mình còn khó bảo toàn. Nàng ta đã liên tục năm tháng liền xếp hạng cuối trong đan phòng chung, nếu như đến tháng thứ sáu vẫn ở vị trí cuối cùng, thì hai người các ngươi đợi đó rồi cùng nhau bị đuổi ra khỏi nhà đi.”

Thừa dịp Diệp Lăng Nguyệt đang rửa dược thảo, Nam Cung Khuynh Lâm ở một bên châm biếm.

Diệp Lăng Nguyệt lúc mới vào trong đan phòng chung, thấy một tấm bảng danh sách màu hồng chính là đan bảng. Đan bảng, là một bảng thành tích đánh giá kết quả kiểm tra mỗi phương sĩ mà chỉ có đan phòng chung ở Đại Hạ mới có.

Người đứng đầu đan bảng mỗi tháng, có thể nhận được một loại nguyên liệu luyện đan tốt nhất. Liên tục sáu tháng là người đứng đầu đan bảng hoặc có thể luyện chế ra được thất phẩm đan dược trở lên, thì sẽ có thể nhận được quyền sử dụng đan phòng riêng một tháng.

Có thưởng thì cũng có phạt. Nếu xếp hạng cuối cùng trong đan bảng thì chỉ có thể nhận được nguyên liệu luyện đan kém nhất. Liên tiếp sáu tháng xếp hạng cuối ở đan bảng thì sẽ bị xoá tên khỏi đan phòng chung điều ra Ngoại viện làm tạp dịch.

Quy tắc của đan bảng là, luyện chế ra mỗi một viên tam phẩm đan dược thì sẽ được tính một điểm. Đan dược tứ phẩm tính năm điểm. Đan dược ngũ phẩm tính mười điểm. Lục phẩm đan dược trở lên tính một trăm điểm. Đan dược thất phẩm thì sẽ trực tiếp nhận được quyền sử dụng đan phòng độc lập.

Diệp Lăng Nguyệt chọn trúng Mai phương sĩ kia, đã liên tục năm tháng liền đội sổ đan bảng. Điều này cũng có nghĩa là, nếu tháng này Mai phương sĩ đội sổ tiếp thì nàng sẽ bị trục xuất ra tới Ngoại viện. Kéo theo đó, Diệp Lăng Nguyệt trợ thủ của Mai phương sĩ cũng phải đi cùng.

“Thế nào, bây giờ thì ngươi đã biết mình ngu ngốc đến thế nào chưa.” Nam Cung Khuynh Lâm vừa dứt lời liền rất đắc ý đi tới bên cạnh một người phương sĩ trung niên.

Nàng ta đi theo vị phương sĩ này, họ Tiết, là một lục đỉnh phương sĩ cũng là mấy tháng gần đây đều là người đứng thứ hạng cao nhất ở đan phòng chung. Tiết phương sĩ đã liên tục năm tháng liền đứng đầu đan bảng. Tháng này hắn vẫn là vượt lên đứng đầu bảng.

Sau khi Diệp Lăng Nguyệt nghe xong liền nhìn về phía đan bảng, trên đan bảng Tiết phương sĩ đứng đầu bảng xếp hạng. Điểm cộng dồn cả tháng này là hai trăm ba mươi điểm. Lại nhìn tới bảng xếp hạng của Mai phương sĩ, quả nhiên là đứng cuối cùng, chỉ vẹn vẹn một con số “Ba”.

Điều này có nghĩa là, tháng này Mai phương sĩ chỉ luyện chế ra được ba viên tam phẩm đan dược. Xem bộ dạng của Mai phương sĩ, dường như không có chút để ý nào.

Thời gian luyện đan trong đan phòng là một ngày bốn canh giờ. Trong quãng thời gian còn lại, Mai phương sĩ cũng không nói chuyện gì với Diệp Lăng Nguyệt, chỉ là không ngừng sai khiến nàng lấy dược thảo, đổ bã thuốc.

Diệp Lăng Nguyệt để ý tới những dược thảo của Mai phương sĩ, vì đã liên tục năm tháng đội sổ, nên những dược thảo mà Mai phương sĩ được phân phát đều là kém nhất. Chẳng trách, tỉ lệ thành đan của nàng cũng thấp nhất.

Không chỉ có như vậy, Diệp Lăng Nguyệt phát hiện hầu như Mai phương sĩ sẽ không luyện chế những đan dược khác. Nàng chỉ chuyên tâm luyện chế luân hồi đan. Bã thuốc mỗi ngày luyện chế thất bại cũng phải có tới mười mấy đỉnh.

Chờ đến sẩm tối, lúc Diệp Lăng Nguyệt rời khỏi đan phòng chung, bảng xếp hạng đan bảng của Mai phương sĩ vẫn nằm ở vị trí cuối cùng, vẫn chỉ có “ba” viên như trước. Diệp Lăng Nguyệt thừa dịp Mai phương sĩ không để ý, len lén thuận tay lấy đi một ít dược thảo, trồng vào Hồng Mông Thiên.

Khi đi ra khỏi Trung viện, Diệp Lăng Nguyệt liền thấy Xích Diễm đại tướng quân chờ ở bên ngoài. Từ sau thủ đoạn nham hiểm đêm hôm qua của Diệp Lăng Nguyệt, Xích Diễm tướng quân thấy ánh mắt của Diệp Lăng Nguyệt đều trở nên co rúm lại.

“Diệp quận chúa, hoàng hậu nương nương và Lục hoàng tử cho mời.”

Từ sau sự kiện Yểu tần, Diệp Lăng Nguyệt cũng đoán được hoàng hậu và Lục hoàng tử nhất định sẽ đứng ngồi không yên. Sau khi đến Triệu Hoa cung, liền thấy gương mặt lo lắng của hoàng hậu, một bên là Lục hoàng tử cũng là một vẻ mặt trầm xuống.

“Lăng Nguyệt, ngươi chắc cũng đã biết chuyện của Yểu tần, nhưng có cách đối phó không?”

Hôm qua, Yểu tần vừa mới được phong làm quốc sư. Hạ đế liền tá túc tại trong cung của Yểu tần. Nghe nói, hôm nay Hạ hoàng đế ngay đến cả tảo triều cũng không lên. Liễu hoàng hậu phái người đi hỏi, lại bị người của Yểu tần đuổi ra.

“Yểu tần, thật đúng là một yêu nữ. Nàng ta dùng bàn chiêm tinh thiên cơ gì, biết được thái tử Hồng có cường quốc chi tượng, phụ vương không tin vẫn còn đặc biệt khen thưởng cho thái tử.” Lục hoàng tử cũng không hiểu. Một người cha anh minh, nhưng lần này tại sao lại tin tưởng những lời mà yêu nữ nói.

“Lục hoàng tử, người nhầm rồi. Hạ đế tin tưởng không phải là Yểu tần, mà là địa phẩm linh bảo trong tay nàng. Biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng, e rằng chúng ta nên đảo khách thành chủ, đi gặp Yểu tần một chút. Không, phải nói là quốc sư đại nhân mới nhậm chức.” Diệp Lăng Nguyệt đưa ra chủ ý.

Liễu hoàng hậu và Lục hoàng tử kinh ngạc.

“Lăng Nguyệt nói không sai. Hoàng nhi, con và Lăng Nguyệt cùng đi tiếp kiến Yểu tần, nhân tiện để ý một chút địa phẩm linh bảo kia rốt cuộc là có chuyện gì.” Liễu hoàng hậu trầm ngâm, đồng ý với kiến nghị của Diệp Lăng Nguyệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.