Diệp Lăng Nguyệt lấy ra một viên Ẩn Hình Đan rồi nuốt vào, nghênh ngang đi theo phía sau của Nam Cung Khuynh Lâm. Lăng Nguyệt muốn xem xem nàng ta lén lút như thế, rốt cuộc là muốn làm gì.
Ngự Y viện lúc sáng sớm rất là yên tĩnh. Nam Cung Khuynh Lâm xem xét xung quanh. Sau khi xác định là không có ai, nàng ta mới đi nhanh về hướng đan phòng độc lập của Mai phương sĩ.
Trong đan phòng, lửa của lò luyện đan đã tắt. Nam Cung Khuynh Lâm lấy từ trong lòng ngực ra một bình thuốc. Trong bình thuốc có một chút đá dược màu đen được nghiền nát, mùi rất khó ngửi.
Những thứ đá dược màu đen này chỉ cần gặp phải lửa thì sẽ lập tức phát nổ. Đây là thứ sát khí lớn ở trên chiến trường mà ai nghe thấy cũng phải biến sắc.
Uy lực của nó tương đương với uy lực phát nổ của một viên Lôi Chấn Tử, ngay cả cao thủ Luân Hồi Cảnh khi tiếp xúc gần cũng đều có thể bị nổ cho trọng thương.
“Diệp Lăng Nguyệt, Mai phương sĩ, xem các ngươi lần này chết hay không chết.” Nam Cung Khuynh Lâm nghĩ rằng tất cả những việc này đều là thần không biết quỷ không hay nhưng nào ngờ Diệp Lăng Nguyệt đang đứng ở một bên, thấy rõ ràng tất cả mọi chuyện.
Hay cho một Nam Cung Khuynh Lâm độc ác, vốn tưởng rằng nàng ta chỉ là một tiểu thư nhà quan có tính tình ương bướng, giáo huấn vài lần là được. Không ngờ, nàng ta lại muốn đẩy Mai phương sĩ vô tội vào chỗ chết.
Độ thuần và phân lượng của những thứ đá dược màu đen này đều đã đủ, nếu thật sự châm lửa thì chỉ sợ mấy đan phòng độc lập quanh đó cũng sẽ bị vạ lây. Nam Cung Khuynh Lâm, đây là chính ngươi muốn tìm đường chết.
Diệp Lăng Nguyệt nhìn Nam Cung Khuynh Lâm đi ra khỏi đan phòng, ánh mắt dần trở nên sắc lạnh.
Rạng sáng, người đến Ngự Y viện cũng dần nhiều hơn. Gần đây, những người có danh tiếng cao trong Ngự Y viện còn phải kể đến Mai phương sĩ. Do luyện được Luân Hồi Đan nên thanh danh của nàng trong Ngự Y viện vốn im hơi lặng tiếng suốt mấy năm nay bây giờ lại trở nên vang dội thêm một lần nữa.
Mai phương sĩ mới vừa đi vào trung viện, chỉ thấy từng nhóm phương sĩ đứng tụm lại giống như từng đàn châu chấu vậy, đều đang đợi sẵn ở nơi này.
“Mai phương sĩ, ta muốn thảo luận và thỉnh giáo một chút về tâm đắc luyện đan với người.”
“Mai phương sĩ, hôm qua ta vừa mới luyện chế được một viên đan dược mới, muốn xin người cho ít ý kiến và đánh giá.”
“Mai phương sĩ, ở đây có một ít dược liệu, xin vui lòng nhận cho.”
Gương mặt ai cũng đầy vẻ nịnh hót khiến cho Mai phương sĩ cũng đành lắc đầu bó tay.
“Cừu tổng quản, người tới rồi!”
Phía ngoài đoàn người, bỗng nhiên có người kêu lên. Vừa nghe nói tổng quản đến, những phương sĩ kia liền vội vàng tản ra.
Diệp Lăng Nguyệt bước chen qua đám người, tay chân luống cuống kéo Mai phương sĩ ra ngoài.
“Cảm tạ trời đất, ngươi cuối cùng cũng đến.” Mai phương sĩ thấy Diệp Lăng Nguyệt, thiếu chút nữa thì niệm a di đà phật.
Hai người thừa dịp các phương sĩ còn chưa kịp phản ứng, nhanh chóng chạy về trốn vào trong đan phòng độc lập. Chứng kiến “kiểu chạy trối chết” của Diệp Lăng Nguyệt và Mai phương sĩ khiến Tiết phương sĩ và Nam Cung Khuynh Lâm đang ở phía xa vừa ghen ghét vừa hâm mộ.
“Các ngươi sẽ không đắc ý được bao lâu nữa đâu.” Trong giọng nói của Nam Cung Khuynh Lâm xen lẫn khí tức âm lãnh, thanh âm trong, xen lẫn một cổ khí tức âm lãnh. Tiết phương sĩ đứng bên cạnh nàng ta không nhịn được nhìn nàng ta thêm vài lần, bị sự oán hận ở trong đáy mắt của nàng ta dọa cho sợ.
“Lăng Nguyệt, ngươi chừng nào thì mới để cho ta đem chân tướng của sự việc nói cho mọi người. Phương thức luyện đan dược đó là của ngươi.” Mai phương sĩ cảm thấy rất không quen đối với sự nịnh bợ và khen tặng của mọi người.
Nàng kỳ thực đã sớm nghĩ phải nói cho Hạ Đế và những người khác. Luân Hồi Đan không phải là công lao của một mình nàng.
“Mai phương sĩ, người không nên thoái thác nữa. Ta cung cấp phương thức luyện đan chỉ là chuyện nhỏ. Kĩ thuật luyện đan của người mới là thật. Coi như không có phương thức luyện đan của ta thì thêm vài năm nữa người cũng nhất định có thể tự mình tìm tới và luyện chế ra Luân Hồi Đan.” Diệp Lăng Nguyệt cố ý trợ giúp Mai phương sĩ, đơn giản là vì người này không tham công, làm người chính trực, chỉ một lòng theo đuổi các đạo lý luyện đan.
Nàng ở Ngự Y viện này cũng cần phải có thế lực của mình, Mai Phương Sĩ là người thích hợp nhất.
“Ngươi đã cố chấp muốn yêu cầu như vậy thì hãy nhận lấy ba viên Luân Hồi Đan này đi. Ta nghe nói phụ thân của ngươi cũng là võ giả Luân Hồi Cảnh.” Mai phương sĩ thấy mình không lung lay được Diệp Lăng Nguyệt, liền đem Luân Hồi Đan mà tự mình luyện chế đưa cho Diệp Lăng Nguyệt.
Luân Hồi Đan mà nàng ta luyện chế được tổng cộng có sáu viên. Dựa theo quy củ của Ngự Y Viện, đan dược mà phương sĩ luyện chế được phải nộp lên phân nửa. Bản thân Mai phương sĩ lưu lại ba viên.
Mai phương sĩ cũng không phải võ giả nên liền đưa hết cho Diệp Lăng Nguyệt.
“Vậy ta sẽ không khách khí nữa.”
Diệp Lăng Nguyệt so với Mai phương sĩ thì càng cần có Luân Hồi Đan.
Nghĩa phụ Lam Ứng Vũ đột phá cần có Luân Hồi Đan, còn hai viên Luân Hồi Đan còn lại, Diệp Lăng Nguyệt định tặng cho Vũ Hầu đại nhân.
Vũ Hầu cũng là cao thủ Luân Hồi năm đạo. Ông ấy lại là sư phụ của mẹ, xây dựng được mối quan hệ tốt với ông ấy cũng rất có lợi.
“Thời gian cũng không còn sớm nữa, nhóm lửa, cũng nên luyện chế lượng đan dược của ngày hôm nay rồi.”
Thói quen của Mai phương sĩ không có nhiều khác biệt so với trước đây. Sau khi có được phương thức luyện đan, một tháng nàng chỉ cần luyện chế Luân Hồi Đan một lần. Thời gian còn lại có thể dùng để luyện chế những loại đan dược khác.
Diệp Lăng Nguyệt nhìn chiếc lò luyện đan kia, không nói gì cả, đi ra ngoài tìm một ít củi đốt.
Cùng lúc đó, trong đan phòng, Tiết phương sĩ và Nam Cung Khuynh Lâm cũng đang nhóm lửa luyện đan. Nam Cung Khuynh Lâm có vẻ không để tâm, nửa ngày cũng không nhóm lửa lên được.
Sao vẫn không có động tĩnh gì, theo lý thuyết thì lúc này Mai phương sĩ và Diệp Lăng Nguyệt đã bắt đầu luyện đan rồi chứ. Trong tay cầm đá đánh lửa, Nam Cung Khuynh Lâm đem củi qua quýt nhét vào dưới đáy lò luyện đan. Lòng của nàng đã hoàn toàn không còn để tâm.
Nam Cung Khuynh Lâm chỉ lo nghĩ và khẩn trương nên không lưu ý đến việc trong không khí có mùi không bình thường. Đùng đùng. Khi đá đánh lửa trong tay nàng được gõ vào nhau tạo ra một tia lửa.
Đùng ——
Nam Cung Khuynh Lâm bỗng nhiên ý thức được cái gì. Thuốc bột màu đen. Nàng ngửi được mùi của đá dược màu đen. Lò luyện đan này rõ ràng là chính là lò luyện đan trước đó của Mai phương sĩ.
Không ——
Mắt của nàng trợn tròn, đứng hình trong nháy mắt. Tia lửa kia vừa truyền đến lò luyện đan liền nổ tung. Nam Cung Khuynh Lâm thậm chí không kịp kêu những tiếng thảm thiết. Trong đan phòng dùng chung, lò luyện đan đã bị nổ tung.
Thân thể của nàng bị ngọn lửa nuốt lấy.
Trong đan phòng dùng chung nhất thời phát ra một trận tiếng khóc, những phương sĩ đó chỉ cảm thấy trước mắt có một mảnh khói đặc cuồn cuộn. Bọn họ tranh nhau chạy ra khỏi đan phòng dùng chung kia.
Trong đan phòng độc lập, Mai phương sĩ và Diệp Lăng Nguyệt vừa mới chiết xuất dược liệu cũng nghe thấy tiếng nổ tung. Diệp Lăng Nguyệt và Mai phương sĩ vội vàng đi ra khỏi đan phòng độc lập.
Trung viện đã biến thành một mảng hỗn loạn. Đan phòng dùng chung có một diện tích lớn đang bị bốc cháy. Có người vội vàng cứu hoả, cũng có người giúp đưa những người bị thương ra bên ngoài, một mảng hỗn loạn.
Cừu tổng quản và Mạnh phó tổng quản sau đó cũng chạy tới.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Cừu tổng quản bước vào trung viện, đáy mắt ẩn giấu vẻ vui mừng.
Chuyện Nam Cung Khuynh Lâm làm, hắn làm thầy nên đã sớm biết. Ngay cả tên luyện khí phương sĩ của quân đội cũng là do Cừu tổng quản âm thầm giới thiệu. Động tĩnh lớn như vậy, Mai phương sĩ và Diệp Lăng Nguyệt nhất định đã bị nổ chết. Nhưng khi nhìn về nơi bị bốc cháy, sắc mặt của Cừu tổng quản lập tức thay đổi.
Thế nào lại là đan phòng dùng chung? Mai phương sĩ cùng Diệp Lăng Nguyệt, lúc này còn rất khỏe mạnh, đứng ở trong đám người đây. Vậy người xảy ra chuyện là ai chứ?
Một dự cảm xấu nhanh chóng xuất hiện và ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn trong lòng của Cừu tổng quản.