Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi

Chương 247: Hồng mông thiên lý biến cố



Giọng nói của nàng, ôn nhu thanh thúy,  rơi vào tai người khác thì nghe rất là thoải mái nhưng khi rơi vào tai của Dương Thanh thì giống như là quỷ phù đòi mạng vậy.

Khuôn mặt của người này và khuôn mặt của Lại Cô năm đó giống nhau như đúc.

Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Vô Lệ, Dương Thanh liền đánh một chưởng về phía của Vô Lệ, một chưởng này đánh ra vô cùng hung ác, Vô Lệ căn bản không kịp chống đỡ.

Ngay lúc chưởng của Dương Thanh đến gần ngực của Vô Lệ, hắn biến chưởng thành trảo, chỉ nghe trước ngực của Vô Lệ xoẹt qua một tiếng, làn da trắng như tuyết được lộ ra.

Ngực của nàng trắng không tì vết, giống như ngực của tất cả các thiếu nữ mười mấy tuổi khác, nụ hoa màu hồng phấn nhìn đặc biệt gai mắt.

“A.”

Vô Lệ và Tú bà đều bị dọa sợ, Dương Thanh cũng tính là khách cũ của Thanh Nguyệt Lâu, hắn ra tay hào phóng, dáng vẻ cũng phong lưu phóng khoáng, trước giờ là người khách hàng tốt của các cô nương.

Nào ngờ hôm nay hắn lại nổi điên.

Không có vết bớt?

Vợ cả của Dương Thanh -  Lại Cô, trên ngực có một vết bớt màu đỏ.

“Dương môn chủ, ngài làm sao thế, ngài như thế sẽ hù chết Vô Lệ cô nương của chúng tôi mất. Hôm nay là ngày đầu tiên nàng ta tiếp khách, sao ngài vừa nhìn thấy đã gấp gáp như vậy.” Tú bà vừa lo lắng vừa giận dữ, mắng Dương Thanh vài câu.

“Ngươi tên là Vô Lệ? Ngươi không phải mụ ta.” Dương Thanh đã ngà ngà say, lại nhìn kĩ ngũ quan của Vô Lệ thêm một chút, nàng ta cùng lắm chỉ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, dung mạo kia, dáng vẻ kia, đặc biệt là một thân da thịt mịn màng không hề giống với Lại Cô một chút nào.

Chẳng lẽ hắn thật sự đã nhìn lầm?

Dương Thanh suy nghĩ lại một chút, cả người của Lại Cô đều là mụn vô cùng xấu xí, ngay cả phương tôn cao minh nhất của Đại lục cũng chưa chắc có thể chữa khỏi.

Xem ra, Vô Lệ chính là Vô Lệ, nàng chỉ giống với Lại Cô mà thôi.

“Tống ma ma, ta lúc nãy uống hơi nhiều rượu, là ta nhất thời vô ý. Vô Lệ cô nương, xin hãy lượng thứ, ta thấy nàng có chút giống với một vị cố nhân của ta nên mới nhất thời thất thố.” Dương Thanh nhìn lại Vô Lệ, càng xem càng cảm thấy động lòng.

Vô Lệ này vừa có dung mạo của vợ hắn vừa có khuôn mặt trẻ đẹp và sự ôn nhu mà vợ hắn không có.

Sự xuất hiện của nàng, khiến Dương Thanh có cảm giác lập tức trở lại thời gian tuổi hai mươi.

Hai người rất nhanh đã hòa hợp với nhau, mãi đến khuya Dương Thanh mới rời khỏi Thanh Nguyệt Lâu.

Nhìn xe ngựa của Dương Thanh dần biến mất ở trong màn đêm, Vô Lệ vốn đang mỉm cười dõi mắt nhìn hắn rời đi, nụ cười ở khóe miệng lập tức trở nên băng lãnh đến tận xương.

Trong Hồng Mông Thiên.

“Khởi bẩm môn chủ, thuộc hạ đã làm theo mệnh lệnh của ngài, thuận lợi tiếp cận Dương Thanh.”

Vô Lệ, cũng chính là Lại Cô sau khi thay hình đổi dạng, kể lại tình huống xảy ra tối nay cho Diệp Lăng Nguyệt.

“Ngươi làm tốt lắm.” Lần chạm mặt này, Diệp Lăng Nguyệt đã lên kế hoạch từ mấy tháng trước.

Nàng còn đặc biệt mời người đến dạy lại thần thái và cử chỉ cho Lại Cô, cần phải xóa bỏ hết hình bóng của Lại Cô ở trên người của nàng ta.

Hơn nữa nàng còn cố ý đưa cho Lại Cô một viên Đỏ Văn Trăm Hương Đan, bên trong còn có một ít Tương Tư Thảo của trước đây.

Dựa vào ưu thế với dung mạo trời sinh của Lại Cô và tác dụng của Trăm Hương Đan, tin rằng không bao lâu sau, Dương Thanh sẽ hoàn toàn tín nhiệm đối với nàng ta.

Hồng Phóng à Hồng Phóng, chỉ sợ ngươi có nằm mơ cũng sẽ không nghĩ tới, độc Tương Tư Thảo mà ngươi và Yểu tần dùng trước đây để hãm hại Hạ Đế lại bị ta lợi dùng để đối phó người của ngươi.

“Đó cũng là nhờ  môn chủ dốc lòng bồi dưỡng nên Lại Cô mới có ngày hôm nay.” Lại Cô vô cùng cảm kích đối với Diệp Lăng Nguyệt, trong lòng của nàng, bây giờ trong lòng của nàng ta chỉ còn có thù hận. “Thuộc hạ còn có một việc muốn bẩm báo với môn chủ, gần đây, linh khí trong Hồng Mông Thiên dường như không được dồi dào giống như trước đây.”

Vào buổi tối, Lại Cô ngụy trang thành Vô Lệ ẩn thân trong Thanh Nguyệt Lâu, ban ngày, nàng ta ở trong Hồng Mông Thiên giúp Diệp Lăng Nguyệt trồng trọt các loại độc thảo.

Trải qua cố gắng của nàng, gần đây, trong Hồng Mông Thiên đã thành công nuôi trồng một số lớn các loại độc thảo, những loại độc thảo này cũng được bí mật luyện chế thành các loại độc dược.

Thế nhưng, ở nơi này vài ngày, Lại Cô lại phát hiện bất luận là độc thảo hay các loại linh thảo ở trong Hồng Mông Thiên, tốc độ sinh trưởng đều bị chậm đi rất nhiều, không chỉ như vậy, nước của suối Thải Hồng cũng bị vẩn đục.

Hồng Mông Thiên xảy ra chuyện sao?

Diệp Lăng Nguyệt sau khi được Lại Cô nhắc nhở liền tỉ mỉ kiểm tra lại Hồng Mông Thiên.

Phát hiện đúng y như lời của Lại Cô nói, gần đây, linh khí trong Hồng Mông Thiên bị loãng hơn rất nhiều, sương mù trắng trước đó đã bị tản đi, gần đây thậm chí còn gia tăng nhiều hơn.

Tại sao lại như vậy?

Nhìn lại cá chép Âm Dương ở trong suối Thải Hồng, có vài con đã bị chết trắng.

Diệp Lăng Nguyệt ý thức được có điều không hay.

Trong Hồng Mông Thiên cũng không có ghi chép tương ứng.

Cuối cùng, Diệp Lăng Nguyệt thông qua hỏi tiểu Chi Ước mới biết được, đây là do nàng đã sử dụng Hồng Mông Thiên quá độ, khiến cho linh khí bị suy kiệt.

Diệp Lăng Nguyệt nghe thấy vậy không khỏi cảm thấy hổ thẹn.

Nàng vẫn cho rằng Hồng Mông Thiên là lấy mãi cũng không hết, dùng mãi cũng không cạn, nào ngờ mọi thứ đều có giới hạn, lần này sử dụng quá độ đã khiến cho nàng phải đối mặt với nguy cơ lớn nhất từ sau khi nàng có được Hồng Mông Thiên.

“Ý của ngươi là nếu muốn làm cho Hồng Mông Thiên hồi phục thì phải khiến nó mau chóng thăng cấp?”

Hồng Mông Thiên sau khi rơi vào tay của Diệp Lăng Nguyệt đã thăng cấp hai lần.

Lần đầu tiên là bởi vì kết thành linh khế với tiểu Chi Ước, còn một lần khác là bởi vì Diệp Lăng Nguyệt đột phá Hậu Thiên..

Nhưng sau hai lần đó, Hồng Mông Thiên lại không tăng cấp nữa, ngay cả lần trước, Diệp Lăng Nguyệt đột phá Tiên Thiên, Hồng Mông Thiên cũng không thăng cấp lần thứ ba.

Rất rõ ràng, việc thăng cấp của Hồng Mông Thiên cũng không có quan hệ tuyết đối với việc thăng cấp tu vi tinh thần lực hoặc võ học của Diệp Lăng Nguyệt.

Vậy làm sao mới có thể khiến Hồng Mông Thiên thăng cấp lần thứ ba?

Thấy gương mặt khổ sở của chủ nhân nhà mình, tiểu Chi Ước nghiêng đầu qua một bên suy nghĩ.

Nó quay đầu lại chạy vào ngôi nhà gỗ nhỏ của Hồng Mông phương tiên.

Sau khi ở bên trong lục tung một phen, tiểu Chi Ước lại chạy ra, trong tay của nó ôm khối đá, đặt vào trong tay của Diệp Lăng Nguyệt.

Diệp Lăng Nguyệt nhìn nhìn, thứ mà tiểu Chi Ước khổ sở tìm kiếm nãy giờ là một viên đá quái lạ giống như một mảnh thủy tinh bị vỡ.

Sau khi dùng tinh thần lực dò xét một phen, Diệp Lăng Nguyệt ngoài ý muốn phát hiện ra phía trên khối thủy tinh vỡ này có một luồng linh khí ba động rất đậm.

“Ý ngươi là chỉ cần thu thập số lượng lớn loại đá này rồi dùng Càn Đỉnh để luyện hóa chúng thì có thể làm cho tình trạng hiện tại của Hồng Mông Thiên có chuyển biến tốt, giúp Hồng Mông Thiên thăng cấp lần thứ ba?” Diệp Lăng Nguyệt nghi ngờ nói.

Theo đoạn ký ức có hạn của tiểu Chi Ước, nó nhớ rất rõ năm đó Hồng Mông phương tiên chính là đã lợi dụng Càn Đỉnh,  lúc đầu chính là dùng loại đá này để luyện hóa ra Hồng Mông Thiên.

Chỉ tiếc là bây giờ trong nhà gỗ nhỏ chỉ còn sót lại một mảnh vụn như thế, còn về việc khối đá này đến từ đâu hoặc là tên gì, tiểu Chi Ước hoàn toàn không biết.

Diệp Lăng Nguyệt cầm khối đá không rõ lai lịch kia, trong lòng vô cùng phức tạp.

Từ sau khi nàng có được Hồng Mông Thiên, việc vận hành của Hồng Mông Thiên vẫn luôn rất tốt.

Không ngờ Hồng Mông Thiên lại xảy ra biến hóa giống như bây giờ.

Xem ra chỉ có thể tìm cách để tìm loại đá thần bí này, chỉ là trong khoảng thời gian ngắn, Diệp Lăng Nguyệt cũng không biết nên đi nơi nào để tìm kiếm loại đá này, Nàng ngẫm lại, quyết định đi đển Vạn Bảo Quật một chuyến, có lẽ Hạ lão nhị sẽ biết lai lịch của loại đá thần bí này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.