Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi

Chương 277: Gương mặt đó dưới lớp mặt nạ



Niết Bàn Đỉnh đột nhiên gặp phải biến cố, tất cả tới quá đột ngột, Diệp Lăng Nguyệt chỉ cảm thấy cả người bỗng cuồn cuộn lên một cỗ khí nóng.

Chờ đến khi nàng phục hồi lại tinh thần, thân thể đã bị một đôi bàn tay rắn chắc siết chặt vào trong lồng ngực.

“Vu Trọng?” Lúc đang cùng Vu Trọng cùng nhập vào Thái Ất Niết Bàn hỏa, Diệp Lăng Nguyệt ngửi được trên cơ thể của người nam nhân một mùi hương vừa quen thuộc cộng thêm bá đạo khiến nàng tỉnh lại.

Chẳng trách nàng cảm thấy đệ tử Ngự Hỏa tông kia lại quen thuộc đến như vậy, thì ra hắn chính là Vu Trọng. Thế nhưng nàng cũng không có được một câu trả lời chắc chắn.

Phía dưới của bát đại địa cấp Linh Kiếm Thái Ất phái lại tồn tại một Phong Ấn. Hai người Bạc Tình và Vu Trọng một trước một sau phát động tập kích, Phong Ấn dưới bát đại kiếm liền bị phá vỡ.

Niết Bàn hỏa rất đặc biệt không gì có thể so sánh được, khoảng cách của Diệp Lăng Nguyệt tới Niết Bàn Đỉnh là gần nhất, nên chịu phải lực sát thương của hỏa diễm cũng mạnh nhất.

Nhưng ngay tại khoảnh khắc cuối cùng, Vu Trọng đã dốc toàn bộ lực để bảo vệ nàng vào trong lồng ngực, ngăn cản đại bộ phận của Niết Bàn hỏa.

Hỏa lực của hỏa diễm khiến cho da tróc thịt bong, hít phải vô số mạt bụi, Vu Trọng và Diệp Lăng Nguyệt đồng thời rơi vào trong đỉnh.

Lúc hai người rơi xuống đất, Vu Trọng kêu lên một tiếng đau đớn và hôn mê.

Thế nhưng mặc dù đang ở trạng thái hôn mê nhưng hai tay của Vu Trọng vẫn như dây sắt gắt gao ôm lấy Diệp Lăng Nguyệt. Phía sau bởi vì do Niết Bàn hỏa đã trở thành một mảnh hỗn độn.

Diệp Lăng Nguyệt hoảng loạn vội vàng đứng dậy, thế nhưng phải tiêu hao một lượng lớn khí lực mới thoát ra khỏi được lồng ngực của Vu Trọng.

Cái ôm của người đàn ông này cũng bá đạo như tính tình của hắn vậy.

Vóc dáng của Diệp Lăng Nguyệt so với con gái thì cũng không phải là nhỏ bé, nhưng ở trước mặt Vu Trọng thì lại trông rất nhỏ bé. Nàng hao tổn một ít khí lực đẩy Vu Trọng qua một bên.

Niết Bàn hỏa ngay cả Niết Bàn thiết đều có thể hòa tan, mức độ nóng có thể thấy rất ít. Nếu không phải là do tu vi của Vu Trọng cao, e rằng hắn đã sớm bị thiêu cháy rồi.

Nhưng cho dù là như thế đi nữa thì trên người hắn vẫn có một mảng bỏng diện tích khá lớn, ngay đến cả làn môi màu hồng phấn dưới lớp mặt nạ màu vàng kia cũng đều bị bỏng đến phồng rộp lên.

Diệp Lăng Nguyệt nhìn chung quanh một chút, phát hiện sau khi bị ngã vào Hỏa đỉnh cũng không có trực tiếp mà bị thiêu cháy, mà rơi lên trên một bình nguyên hoang vắng.

Cũng may, xung quanh bốn phía đã không còn có Niết Bàn hỏa, ngoài sự hẻo lánh ra thì không biết lối ra ở chỗ nào. Nơi đây nhìn qua cũng chẳng khác gì mấy so với bình nguyên trên đại lục.

Chẳng lẽ nói, Niết Bàn Đỉnh giống như Càn Đỉnh, bên trong cũng tồn tại một thế ngoại động thiên.

Diệp Lăng Nguyệt định thần một chút, lại ngẩng đầu lên nhìn thấy trên bầu trời tám thanh Địa cấp Linh Kiếm treo lơ lửng trên bầu trời.

Vào thời khắc cuối cùng, Vu Trọng đã đem tám thanh Linh Kiếm bỏ vào trong túi. Sau khi hắn bị thương, tám thanh Linh Kiếm này dường như đã nhận thức hắn là chủ, bất di bất dịch lúc nào cũng đi theo ở bên cạnh hắn.

Người đàn ông trên mặt đất này bởi vì đau đớn mà nhíu chặt lông mày. Vết thương trên người hắn không nhẹ, xem ra hắn cũng là vì mình mà bị thương nên Diệp Lăng Nguyệt quyết định cứu sống hắn trước.

Dù sao ở một nơi không biết là đâu này thêm một người cũng có nghĩa là có thêm một phần cơ hội.

Sau khi sống lại, đã có thể được xem là nửa đại phu Diệp Lăng Nguyệt giúp Vu Trọng xử lý tốt cơ bản vết thương.

Ánh mắt rơi xuống trên khuôn mặt của Vu Trọng, mặt nạ màu vàng tượng trưng cho thân phận Quỷ đế, bọc lấy ngũ quan của người nam nhân.

Nghe nói Quỷ Đế dáng dấp bên ngoài xấu không gì sánh được, người nào nhìn thấy hắn đều cũng sẽ phải chết. Tin tức bát quái của Lam Thải Nhi liền phảng phất ở bên tai.

Không biết, bên dưới tấm mặt nạ kia của hắn rốt cuộc khuôn mặt trông sẽ như thế nào. Vô cùng xấu xí hay là tướng mạo bình thường... Lòng hiếu kỳ mãnh liệt thôi thúc Diệp Lăng Nguyệt.

Nghe hô hấp nhịp nhàng của người nam nhân, Diệp Lăng Nguyệt lấy can đảm bàn tay dần hạ xuống trên chiếc mặt nạ của Vu Trọng. Một sự tiếp xúc lạnh băng với lớp kim loại khiến ngón tay của Diệp Lăng Nguyệt hơi có chút bỡ ngỡ.

Ngay trong khoảnh khắc Diệp Lăng Nguyệt muốn tháo lớp mạt nạ kia ra thì đôi mắt vốn đang nhắm nghiền bỗng nhiên mở ra. Ánh mắt của hai người đụng vào nhau.

Diệp Lăng Nguyệt bị bắt tại trận, ban tay có chút lúng túng rơi ở giữa không trung.

“Rất muốn nhìn thấy khuôn mặt ta dưới lớp mặt nạ?” Vu Trọng sau khi bị thương lại giống như người không có vấn đề gì mà nhanh chóng đứng dậy.

Người đàn ông này kể cả đang trong tình trạng bị thương nhưng vẫn có một cổ khí phách kinh người.

Không biết là hắn đã tỉnh lại từ lúc nào, hay là nói ngay từ ban đầu hắn vẫn luôn duy trì trạng thái thanh tỉnh?

“Ngươi tỉnh lại rồi? Ai nói ta muốn xem. Chỉ là ta nhìn thấy trên mặt nạ có dính bẩn.” Diệp Lăng Nguyệt khẩu thị tâm phi, thể nhưng ánh mắt rạng rỡ của nàng nói cho Vu Trọng biết nàng hiếu kỳ muốn chết.

Diệp Lăng Nguyệt mà Vu Trọng biết phần lớn thời gian đều giống như một con hồ ly cái tâm kế xảo quyệt, vượt ra cả tuổi tác tâm trí cùng lòng dạ của nàng. Nhưng có đôi khi, nàng lại giống như một tiểu nha đầu vô cùng bình thường tất cả đều bị thể hiện lên trên khuôn mặt.

“Miệng không thành thật, nhưng ánh mắt thì lại rất thành thực. Hãy tin tưởng ta, ngươi tuyệt đối sẽ không muốn thấy diện mạo thật sự của ta.” Bởi vì bị ngạt khói nên giọng nói của Vu Trọng so với ngày thường cũng bớt đi vài phần vênh váo hung hăng, mà thêm vào đó là khàn khàn, thậm chí còn có vài phần nhu hòa.

Nói đến đây, hắn bỗng nhiên dừng lại.

Vết bỏng của Niết Bàn hỏa, vẫn là vượt quá hơn rất nhiều so với mong muốn của Vu Trọng. Tứ chi của hắn, còn có lồng ngực đều bị bỏng một diện tích lớn.

Bởi vì nằm trong Niết Bàn Hỏa Trận nên bọn họ bị thiếu dược liệu để điều trị.

Trong Hồng Mông Thiên của Diệp Lăng Nguyệt cũng vẫn luôn có một ít dược thảo, chỉ là bí mật về Hồng Mông Thiên nàng cũng không dám để lộ ra với Vu Trọng.

Nhưng thể chất của Vu Trọng rất mạnh mẽ, thiếu dược liệu hắn nhẫn nại vài ngày cũng được.

Lúc này vẫn còn có một việc so với dược thảo vẫn còn khiến cho Diệp Lăng Nguyệt đau đầu.

Bởi vì nhận lấy vết thương do Niết Bàn hỏa ban tặng, nên súc cốt thuật trước đó của Vu Trọng cũng đã mất đi hiệu lực. Thể trạng nguyên dạng của Vu Trọng đã bị tên Lục sư đệ của Ngự Hỏa tông cao lớn hơn nhiều. Nguyên dạng của hắn bây giờ thì y phục trên người đương nhiên không thể mặc được nữa.

Càng không cần phải nói, quần áo và đồ dùng hàng ngày của hắn phần lớn đã bị Niết Bàn hỏa đốt thành tro bụi, gần như là đang ở trạng thái trần trùng trục. Chỉ có ở dưới chỗ bụng còn lưu lại một cái quần trong như khố tứ giác.

Người đàn ông này, bản thân lại không hề cảm thấy có chút ngượng ngùng nào, lại có thể đứng dậy lên ngay trước mặt Diệp Lăng Nguyệt. So sánh với hắn thì Diệp Lăng Nguyệt lại tuyệt đối được xem như là áo mũ chỉnh tề.

“Ngươi có thể đừng cứ mãi thoắt ẩn thoắt hiện thế không.” Diệp Lăng Nguyệt “Yếu ớt vô cùng” nói, nàng đã cố gắng không để ý tới, thế nhưng ánh mắt không thể khống chế được mà cứ bay lượn trên cơ thể của Vu Trọng.

Tuy rằng nàng cũng xem bệnh cho người khác thậm chí cũng đã cùng Phượng Tân tiếp xúc rất thân mật, thế nhưng Phượng Sân ốm yếu hoàn toàn không giống với người nam nhân nửa thân trần ở trước mắt này.

Không thể không nói, dáng người của Vu Trọng rất tốt, dáng người cao, trên cơ thể cũng không có những bắp thịt quá phô trương, chân dài to, phần bụng còn có sáu múi có thịt rất săn chắc.

Ánh mắt hơi chậm lại, Diệp Lăng Nguyệt để ý đến trước người của Phượng Tân có một hình xăm. Đó là một cái hình mặt quỷ dữ tợn màu xanh đậm.

Hoa văn và màu sắc của vết xăm, khiến Diệp Lăng Nguyệt nhớ tới hình xăm trên người của Phượng Tân. Không thể nào, hình xăm trên người Phượng Tân, cũng không phải là hình dạng này.

Ngay tại lúc Diệp Lăng Nguyệt đang suy nghĩ.

“Xem đủ chưa? Nếu vẫn xem chưa đủ thì sau này còn rất nhiều thời gian để người từ từ thưởng thức.” Vu Trọng đi tới trước mặt Diệp Lăng Nguyệt, từ trên cao nhìn xuống mắt nhìn Diệp Lăng Nguyệt đầy ý vị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.