Vu Trọng cong môi, gương mặt đắc ý, bộ dạng kia khiến Diệp Lăng Nguyệt tức đến nỗi ngứa cả răng.
Sau khi ăn no, tâm tình của Vu Trọng cũng tốt hơn rất nhiều, cũng không tính toàn việc Diệp Lăng Nguyệt đối xử với Phượng Tân khác biệt đối với mình nữa.
“Nơi đây chắc là phong ấn trong Thái Ất bí cảnh, chúng ta phải nghĩ biện pháp để tìm ra lối thoát.
“Nơi này có chút cổ quái, ta đã nhìn hết bốn xung quanh rồi, không có bất kì kí hiệu nào cả, cũng không có bất kì lối thoát nào.” Diệp Lăng Nguyệt lắc đầu, khi nãy lúc đi tìm thức ăn, nàng đã đi xem khái quát địa hình rồi.
Tuy là trên người nàng có Hồng Mông Thiên, có thể tạm thời không cần lo lắng về thức ăn và nước nhưng thời gian lâu dài chỉ sợ không thể gạt được con mắt tinh tường của Vu Trọng, nhất định phải nghĩ biện pháp nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Thiên Khuyết cũng đã bị Vu Trọng tế luyện, lúc này, hi vọng duy nhất của Diệp Lăng Nguyệt là có thể mau chóng tìm được Không Diệu Tinh.
“Cầm bản đồ ra xem một chút.” Vu Trọng đề nghị.
Sáu mảnh bản đồ của Thái Ất bí cảnh đều ở trên người của Diệp Lăng Nguyệt.
Chỉ là Diệp Lăng Nguyệt nhớ rất rõ rằng, trên tấm bản đồ kia không có sự tồn tại của khu vực này.
Nhưng lúc Diệp Lăng Nguyệt lấy tấm bản đồ ra, nàng giật mình phát hiện, tấm bản đồ Thái Ất bí cảnh ban đầu đã có sự thay đổi.
Bản đồ ban đầu kí hiệu các khu vực trong Thái Ất bí cảnh đã thay đổi thành một mảnh bình nguyên hoang vu.
“Ấn Trung Thiên?”
Diệp Lăng Nguyệt ở phía dưới bản đồ còn phát hiện ra một đoạn chữ nhỏ.
Hàng chỉ kia đã chỉ rõ, Ấn Trung Thiên là một khu vực đặc biệt do Thái Ất phái dùng một lượng lớn Không Diệu Tinh để luyện chế thành.
Trong khu vực này phong ấn “hung” khí trấn phái của Thái Ất phái.
Lúc thấy Không Diệu Tinh, Diệp Lăng Nguyệt vui mừng.
Không ngờ trong Thái Ất phái thật sự có Không Diệu Tinh, mảnh bình nguyên mênh mông này lại là dùng Không Diệu Tinh để luyện thành.
“Hung khí trấn phái?” Ánh mắt của Vu Trọng lại chú ý đến một hàng chữ khác.
Đây rốt cuộc là chuyện gì?
“Trên bản đồ đã ghi rõ, đại khái là cách đây mười dặm có một cái huyệt động, nơi đó sẽ có manh mối về lối ra của Ấn Trung Thiên.” Bởi vì chân của Vu Trọng đã bị thương nên Diệp Lăng Nguyệt tiến về phía trước đỡ Vu Trọng đi về phía trước.
Bạc Tình bị Hỏa Diễm Lão Âu đánh cho bất tỉnh lúc này cũng đã tỉnh lại.
“Thập Tam!”
Chuyện đầu tiên sau khi Bạc Tình tỉnh lại chính là hỏi về sống chết của Hồng Thập Tam.
“Tiểu tổ tông, sống chết của Hồng Thập Tam tạm thời còn chưa biết.”
Hỏa Diễm Lão Ẩu thấp thỏm nói.
“Tại sao ngươi lại kéo ta, ta muốn đi tìm Thập Tam. Nếu như hắn có chuyện gì bất trắc, ta nhất định sẽ giết hết Ngự Hỏa Tông các ngươi, chó gà cũng không tha.” Bạc Tình nổi giận, đẩy Hỏa Diễm Lão Âu ra.
Thái độ ngang bướng của Bạc Tình khiến cho Hỏa Diễm Lão Âu cảm thấy rất là khó xử.
Nhưng nghe Bạc Tình nói như thế, nếu Hồng Thập Tam có bất trắc gì chỉ sợ Ngự Hỏa Tông cũng sẽ tiêu đời theo.
“Thiếu Tông Chủ, ngươi đừng nên tức giận. Thập Tam thiếu, còn chưa chết.” Hạ lão đại cùng Hạ lão tam không nhìn được nữa liền bước lên phía trước để giải thích.
Bạc Tình vừa nghe thấy thế thì sắc mặt khẽ thay đổi.
Xem ra, Hỏa Diễm Lão Âu đã tự mình làm chủ, đem thân phận của hắn nói cho mọi người.
“Tránh ra, các ngươi và lão thái bà kia đều là cá mè một lứa, đúng là thua thiệt cho Thập Tam trên đường còn giúp đỡ các ngươi, các ngươi lại thấy chết không cứu.” Trong mắt của Bạc Tình, hạ lão đão và đám người của Hỏa Diễm Lão Âu đều có khả năng chính là hung thủ giết chết Hồng Thập Tam.
“Thiếu Tông Chủ, Thập Tam thiếu là đồng bọn của chúng ta, sinh tử của hắn chúng ta cũng quan tâm giống như ngươi. Hắn tuy đã ngã vào Niết Bàn Đỉnh thế nhưng đích thực là không có chết. Những điều này đều là do tiểu thú của hắn “nói cho” chúng ta biết.” Hạ lão đại không còn cách nào chỉ đành chỉ về phía tiểu Chi Ước đang nằm trên Niết Bàn Đỉnh, cố gắng nghĩ cách làm sao để mở nắp đỉnh ra và tiểu Ô Nha đang vẫy cánh bay quanh trên đỉnh.
Sau khi Diệp Lăng Nguyệt ngã vào Niết Bàn Đỉnh, Tiểu Chi Ước và tiểu Ô Nha vẫn không ngừng vây quanh Niết Bàn Đỉnh.
Tiểu Chi Ước và Diệp Lăng Nguyệt, đó là kết Linh Khế.
Mặc dù không biết lão đại cuối cùng đang ở nơi nào thế nhưng tiểu Chi Ước có thể chắc chắn một trăm phần trăm đó là lão đại vẫn còn sống.
“Lời này là thật sao?” Bạc Tình bước nhanh về phía trước, dùng tay bắt lấy tiểu Chi Ước.
“Chi ước (yêu nhân đáng chết này)!”
Tiểu Chi Yêu vừa nhìn thấy Bạc Tình, liền le lưỡi, nhảy một cái, nhảy đến phía trên của Niết Đỉnh.
Yêu nhân chết tiệt kia, đừng dùng bàn tay của hắn đụng vào nó.
Thì ra tiểu Chi Ước luôn ngứa mắt với Bạc Tình là bởi vì hắn sớm đã biết Bạc Tình là một người đàn ông.
Từ lần đầu tiên, lúc gặp Phượng Tân và nhìn lầm khiến tiểu Chi Ước bây giờ vô cùng minh mẫn, ánh mắt giống như hỏa nhãn kim tinh.
Hơn nữa Bạc Tình tuy giả thành nữ nhân nhưng mùi trên người hắn vẫn là của nam nhân.
“Ngươi qua đây!”
Bạc Tình nam nữ đều thông sát, duy chỉ có tiểu Chi Ước này, hắn làm sao cũng không lại gần nó được.
Hắn cũng không thích tiểu Chi Ước lắm nhưng vì tung tích của Thập Tam nên chỉ có thể vừa dỗ dành vừa khuyên bảo tiểu Chi Ước.
“Chi ước! ( ta chính là không muốn qua)”
“Thập Tam thật sự vẫn chưa chết?”
“Chi ước (cho dù ngươi có chết thì lão đại cũng sẽ không chết)”
“Chó chết, ngươi rốt cuộc có nghe hiểu lời của ta nói không!”
Bạc Tình phát điên, đúng là nước đổ đầu vịt, hắn bước lên phía trước, muốn đánh tiểu Chi Ước.
Hắn vô cùng nghi ngờ có phải Hạ lão đại đang lừa hắn hay không, con chó đáng chết này sao có thể biết được Thập Tam có chết hay không.
“Chi ước! (Yêu nhân đáng chết, còn qua đây nữa có tin ta sẽ biến thân cắn chết ngươi không).”
“Thiếu Tông Chủ, xin bớt giận, hay là để lão phu nói chuyện với nó.”
Hạ lão đại nhìn một người một thú sắp không xong cũng cảm thấy đau đầu.
Lão và Diệp Lăng Nguyệt cùng đồng hành nên cũng biết được sở thích của tiểu Chi Ước, tay trái là một nắm hạt dưa, tay phải là một chiếc chân thú nướng, gương mặt đầy vẻ lấy lòng bước về phía trước.
Dỗ cả nửa ngày tiểu Chi Ước mới chịu liếc mắt đến.
Nó không nhanh không chậm đi đến trước mặt của Bạc Tình, vẫy vẫy tay, Hạ lão đại vội vã đi về phía trước.
Tiểu Chi Ước lấy nắm hạt dưa trên tay của Hạ lão đại xếp thành vài chữ.
Khả năng dùng hạt dưa để xếp chữ này chính là do Diệp Lăng Nguyệt đã tốn một khoảng thời gian mới có thể dạy được cho tiểu Chi Ước.
“Lão đại không sao, chỉ có điều bị giam chung với cái tên nam nhân Vu Trọng đáng sợ ấy ở trong Ấn Trung Thiên.”
Lúc nhắc tới Vu Trọng, tiểu Chi Ước cũng cảm thấy rùng mình.
Tên nam nhân đáng sợ ấy cũng không biết đã dùng biện pháp gì, ngay cả khí tức trên người cũng bị hắn che giấu.
Nếu như sớm biết rằng hắn chính là Vu Trọng, nó nhất định sẽ cảnh cáo lão đại cách được bao xa thì cách bấy nhiêu xa.
Đáng thương cho lão đại, rơi vào trong tay của Vu Trọng, không phải cũng đồng nghĩa với việc dê rơi vào miệng cọp sao.
Nghĩ đến đây, tiểu Chi Ước lại leo lên trên Niết Bàn Đỉnh, cố gắng đẩy nắp đỉnh kia.
Nó là một con tiểu Chi Ước trọng nghĩa khí, nhất định phải cứu lão đại ra.
“Cảm tạ trời đất.” Bạc Tình sau khi nhìn thấy hàng chữ kia, khóe miệng lộ ra vài ý cười.
Thế nhưng nụ cười ở khóe miệng của hắn lại nhanh chóng dừng lại.
Nam nhân?
Bạc Tình xoa xoa con mắt, lại nhìn hàng chữ trên đất thêm một lần nữa.
Hắn thiếu chút nữa thì quên mất cái tên đệ tử đáng ghét của Ngự Hỏa Tông kia cũng ngã vào Niết Bàn Đỉnh cũng với Thập Tam.