Tình trạng vết thương của Vu Trọng bộc phát nghiêm trọng, nhưng tên chưởng môn Thái Ất phái kia lại không có chút nào của dấu hiệu suy kiệt.
Thế cục không hay, nếu cứ tiếp tục như vậy hắn chỉ sợ ngay đến cả sức lực để sử dụng Thiên Khuyết cũng không có. Vu Trọng sắc mặt xám xịt.
“Ngươi đi trước đi!” Chưởng môn Thái Ất phái đã tức đến đỏ mắt.
Vu Trọng dự đoán còn có thể chế thành một khắc đồng hồ. Thời gian một khắc đồng hồ, cũng đã đủ để Diệp Lăng Nguyệt dời khỏi huyệt động.
“Cùng đi.” Âm thanh bướng bỉnh rơi vào trong tai của Vu Trọng.
“Đến lúc nào rồi, đi một là một.” Vu Trọng nói xong, ánh mắt biến đổi.
Diệp Lăng Nguyệt bị hắn che ở phía sau lưng, thừa dịp hắn không để ý từ bên sườn hắn trốn ra.
“Tiểu Vô Lượng Chỉ, Nhất chỉ càn khôn.” Chỉ thấy nguyên lực ở giữa nàng ngưng tụ, một vệt sáng từ ngón tay bắn ra.
Bùm! Ngón tay ấy, trực tiếp xuyên thủng lòng ban tay của Thái Ất chưởng môn, mang theo sự chấn động nguyên lực đến kinh người ở giữa mi tâm của hắn.
Tiểu Vô Lượng Chỉ chính là võ học Phật Tông truyền lại. Ở bên trong nó có chứa Tiên Thiên Cương Khí. Đối với Thái Ất chưởng môn loại chuyện lặt vặt sống chết này mà nói, lực sát thương thực kinh người.
Thái Ất chưởng môn phát ra một giọng nói đầy khích lệ.
Hắn phát ra một tràng tiếng rống giận giữ đầy bi thương, trong lòng bàn tay vô số những âm khí màu đen đang ngưng tụ.
Bất chợt, trên bàn tay của hắn ngưng tụ thành một con ma màu đen kịt.
Con ma kia, mang theo hơi thở của những người chết.
Đi cùng con ma ấy từ trong lòng đất có vô số âm phong địa ngục bốc lên chộp về hướng Diệp Lăng Nguyệt.
“Đế Ngự Cửu Thiên, Đệ Nhị Thức, như xé toạc bầu trời.” Vu Trọng đã không còn huyết sắc trên mặt, bắt đầu khởi động.
Hắn vừa sải bước ra, Thiên Khuyết trong tay như cửu thiên ngân hà, vô số kiếm ảnh chớp động hội tụ vào một chỗ, không khí trong hang động lập tức bị méo mó.
Giống như long trời lở đất vậy, cái móng vuốt to lớn của Thái Ất chưởng môn tiêu tan thành mây khói, cả người Thái Ất chưởng môn bị chém thành hai nửa.
Hổn hển, hổn hển.
Cho dù khỏe mạnh như Vu Trọng thì lúc này đây cũng hao hết khí lực, tóc dài ướt đẫm xõa trên vai, trên cánh tay của hắn máu chảy như suối.
Lách tách.
Nhưng ngay khi Diệp Lăng Nguyệt cho rằng nguy cơ đã giải trừ, hai phần cơ thể bị chém đôi của Thái Ất chưởng môn liêu xiêu mà đứng dậy. Nửa thi thể bên trái đang nỗ lực tìm kiếm một phần nửa thi thể bên phải để hợp lại thành một. Thật là một lực tự lành đáng sợ, chẳng lẽ nói tử thi này là đánh không chết.
Một luồng khí lạnh từ dưới chân Diệp Lăng Nguyệt xông tới.
Bất chợt, Diệp Lăng Nguyệt để ý tới bên trên phần nửa bên trái của Thái Ất chưởng môn có một ánh hào quang loé lên. Nàng còn tưởng rằng mắt bị hoa lại định thần nhìn lại lần nữa.
Không nhầm, ngay vị trí ngực của Thái Ất chưởng môn treo một miếng ngói nhỏ có hình dáng giống bùa hộ mệnh.
Khối ngói kia, Diệp Lăng Nguyệt nhìn vô cùng quen mắt.
Thủy đỉnh phiến của Ngũ Hành, hình dạng và sóng linh lực của bùa hộ mệnh trên ngực Thái Ất chưởng môn kia rất giống với Thủy Đỉnh phiến Ngũ Hành.
Nhưng nhìn từ sóng linh lực thì đó không phải là Thủy Đỉnh phiến, chắc là những đỉnh phiến khác của Ngũ Hành Chi Linh.
“Vu Trọng, ngươi còn có thể chịu đựng được bao lâu?”
Diệp Lăng Nguyệt sau khi quan sát kỹ nguyên nhân mà xác ướp kia không ngừng sống lại thì nỗi sợ hãi trong lòng dần tan biến đi.
“Ngươi định?”
Vu Trọng cúi đầu nhìn Diệp Lăng Nguyệt, thấy sự lo lắng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đã sớm bị quét sạch đi tràn đầy tự tin.
Vô hình chung cũng bị lòng tự tin của nàng cảm hoá, Vu Trọng trầm giọng nói rằng.
“Ta còn có thể sử dụng Đế Ngự Cửu Thiên một lần nữa.”
Lời vừa dứt, thân hình to lớn của hắn bỗng chấn động, Thiên Khuyết sắc nhọn lại tái xuất hiện, một trận Long Ngâm, kiếm khí như mãnh thú lũ quét.
Lúc này đây, hai nửa cơ thể bị chém làm đôi của Thái Ất chưởng môn không hề bất ngờ.
“Vô tri... Ta... Vĩnh sinh bất tử.”
Lắc la lắc lư, Thái Ất chưởng môn lần thứ hai đứng lên.
Nhưng vào lúc này đây thiếu nữ trước giờ vẫn luôn tĩnh mịch đứng ở bên cạnh Vu Trọng, mắt sáng như sao khẽ động.
Những hàn quang của Tinh Tiên Chủy nổ bắn ra, hướng về phía Thái Ất chưởng môn.
Xác ướp Thái Ất chưởng môn hoàn toàn không thèm để ý đối với Tinh Tiên.
Ngay cả một nhát chém xé toạc bầu trời Đế Vương cấp võ học, cũng không thể đánh bại hoàn toàn được nó. Vì thế nên hắn thấy tác dụng của Tinh Tiên, nhiều nhất thì cũng chỉ tương đương với vài con muỗi.
Khi sáu thanh Tinh Tiên Phi tiến lại gần thì quỹ tích chợt biến đổi, một cách thủ đoạn cũng đánh úp về phía xác ướp kia.
Chỉ nghe một tiếng kêu vang lên, Thái Ất chưởng môn trực tiếp bị găm lên trên vách tường.
Diệp Lăng Nguyệt nhanh như thỏ, nhảy vọt lên, hai tay co lại làm thành một động tác quỷ dị.
Chỉ thấy các ngón tay của nàng vừa thu lại, một lực hút khó có thể chống cự lại từ trong lòng bàn tay nàng sinh ra.
“Niêm Hoa Toái Ngọc thủ.”
Một chưởng rơi vào ngực Thái Ất chưởng môn, lại tăng thêm lực hút một cái.
Tấm bùa hộ mệnh Đỉnh phiến trên người Thái Ất chưởng môn kia, trái tim sớm đã ngừng đập từ lâu cũng bị Diệp Lăng Nguyệt lôi ra khỏi lồng ngực.
Ngay tại lúc Đỉnh phiến rơi khỏi cơ thể, xác ướp Thái Ất chưởng môn phần da thịt héo rút, bắp thịt lão hóa một cách nhanh chóng. Chỉ trong nháy mắt xác ướp còn sống kia bỗng biến thành một cái thây khô.
Trong lòng bàn tay của Diệp Lăng Nguyệt, còn đang nắm một khối Đỉnh phiến.
“Đây là? Mộc Đỉnh phiến Ngũ Hành?”
Sau khi Diệp Lăng Nguyệt giết chết Thái Ất chưởng môn, lại cúi đầu nhìn Đỉnh phiến trong tay. Trên Đỉnh phiến viết một chữ “Mộc”, khí tức không giống với Thủy Chi Linh của Thủy Đỉnh phiến dồi dào nồng đậm, Mộc Đỉnh phiến, tràn đầy lực sinh mệnh dồi dào.
Ngũ Hành chi mộc chính là trung tâm của vạn vật, lực sinh mệnh mạnh nhất không ngừng dồi dào nên mới khiến cho thi thể của Thái Ất chưởng môn vẫn vẫn duy trì lực sinh mệnh, có công kích thế nào cũng không chết.
Như vậy Đỉnh phiến, nếu như lưu lạc vào tay người xấu thì nhất định là tai họa khôn lường. Chẳng trách Thái Ất phái, dùng tám thanh Địa cấp Linh Bảo để trân thủ khối đỉnh phiến này.
Mặc dù không biết Đỉnh phiến trong tay Diệp Lăng Nguyệt rốt cuộc là cái gì, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của nàng thì khối Đỉnh phiến này nhất định vô cùng quan trọng.
Ngay lúc Diệp Lăng Nguyệt cho rằng sau khi thu được Mộc Đỉnh phiến Ngũ Hành thì có thể thở phào nhẹ nhõm. Đỉnh phiến trong lòng bàn tay nàng chợt nhảy dựng lên.
Đỉnh phiến vốn trông rất bình thường không có gì đặc biết liền giống như có sinh mệnh, vô cùng sắc bén lập tức đâm vào lòng bàn tay của Diệp Lăng Nguyệt.
“!”
Lúc Diệp Lăng Nguyệt ý thức được có gì đó không đúng thì khối Đỉnh phiến kia, giống như một con quỷ hút máu, điên cuồng uống lấy máu của Diệp Lăng Nguyệt, ăn lấy máu thịt của nàng. Sắc mặt Vu Trọng chợt biến, muốn đoạt lấy Diệp Lăng Nguyệt trong tay Đỉnh phiến quỷ dị kia.
Nhưng không đợi hắn kịp chạm lấy Diệp Lăng Nguyệt thì vô số những dây leo to như những con mãng xà lớn từ dưới đất chui lên đem ngăn cách hai người ra.
“Khốn nạn! nha đầu, ngươi làm sao vậy?”
Thiên Khuyết trong tay rơi xuống những cây dây leo, thế nhưng mỗi một cây chém rụng xuống, thì những cây dây leo kia lại càng to càng nhiều hơn liên tục nhô ra khỏi mặt đất. Vu Trọng trong lòng lo nghĩ, hắn chưa bao giờ gặp phải loại tình huống như thế này.
Bên kia, Diệp Lăng Nguyệt cũng nắm chặt hai tay, nỗ lực để đem gạt đi khối Đỉnh phiến kia.
Thế nhưng Đỉnh phiến giống như mọc rễ, không ngừng chui vào trong tay nàng.
“Người dốt nát, lại dám sát hại người hầu của ta. Vậy hãy để cho ngươi làm người hầu mới của ta đi.”
Một giọng nói cất lên khiến Diệp Lăng Nguyệt vô cùng sợ hãi.