Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi

Chương 289: Luân hồi Tam sinh khúc



Hỏa Diễm Lão Ẩu rất sợ Bạc Tình lại gây họa nên đã ghì chặt cả hai tay của nàng, giống như gà mái cắp con, tóm lấy Bạc Tình lôi đi.

Thiếu Tông chủ đắc tội với Vu Trọng, cần phải nói một tiếng với vợ chồng Tuyệt Tình Tông chủ. Lần này, tuyệt đối không thể để cho Thiếu Tông chủ gây ra họa nào nữa.

Lời đồn quả nhiên không giả, Quỷ đế con người này không những không thể chọc tới cũng càng không thể đụng vào.

“Vu Trọng, có thể hôm nay ta không bằng được ngươi, nhưng rồi có một ngày ta sẽ giết chết ngươi, báo thù cho Thập Tam!” Giọng nói của Bạc Tình, bởi vì phẫn nộ cùng ưu thương nên trong lời nói có phần nghẹn ngào mang theo một chút khàn khàn. Hắn từ trước đến giờ chưa bao giờ giống như ngày hôm nay, cảm giác mình nhu nhược vô dụng.

Hắn không bảo vệ được Thập Tam, là hắn vô dụng... Vu Trọng, Bạc Tình thề phải giết chết Vu Trọng.

Hỏa Diễm Lão Ẩu hóa thành một hỏa cầu, phong hỏa điện trì rời khỏi Thái Ất Bí Cảnh.

Hạ lão đại cùng Hạ lão tam hai mắt nhìn nhau, đối mặt với thực lực và khí thế củaVu Trọng đều kinh sợ. Bọn họ căn bản không dám động thủ, thậm chí ngay cả dục vọng chạy trốn cũng không có, chỉ có thể trợn trừng mắt nhìn cánh cửa ra khỏi Thái Ất Bí Cảnh cách đó không xa.

Thói đời này là thế nào đây.

Rõ ràng hai người huynh đệ bọn họ hợp lại với nhau đều sắp trở thành người một trăm năm mươi tuổi. Thế nhưng ở trước mặt Quỷ đế Vu Trọng tuổi chỉ bằng cháu chắt của họ, ngay cả thở mạnh cũng không dám thở.

Nuốt nước miếng, Hạ lão đại mắt nhìn quan tài trong tay Vu Trọng. Bất luận thế nào, sống phải thấy người chết phải thấy xác.

Nếu còn sống bọn họ không gánh vác được trọng trách chăm sóc Thập Tam chu toàn. Nếu chết bọn họ phải nghĩ cách đem quan tài Thập Tam thiếu mang về giao cho người nhà của hắn.

“Quỷ đế đại nhân, Hồng Thập Tam là đi cùng chúng ta tới, có thể đem quan tài của nàng ta giao cho chúng ta không. Chúng ta sẽ tìm cách thích hợp đem quan tài của hắn chở về Hạ Đô.”

“Hừ, nàng thật ra rất thoải mái.” Vu Trọng đem quan tài cầm trong tay, thuận tay ném một cái vứt xuống trước mặt của Hạ lão đại cùng Hạ lão tam.

Thoải mái?

Đám người Hạ lão đại không hiểu nhìn về phía chiếc quan tài kia. Chẳng lẽ nói, Hồng Thập Tam nàng...

Lúc Diệp Lăng Nguyệt bị Vu Trọng ném vào trong quan tài trong lòng vẫn còn rất tức giận. Có lẽ là bởi vì mệt mỏi quá mức mà nàng nằm trong quan tài ngủ quên mất.

Giấc ngủ này quả là vi diệu.

Một bộ phận tinh thần lực của Mộc Đỉnh phiến Khí Linh do càn đỉnh lực luyện hóa, điên cuồng chạy nhảy bên trong cơ thể nàng.

Đã đạt được tinh thần lực Ngũ đỉnh điên phong, sau khi hút một bộ phận tinh thần lực, thế như chẻ tre, giống như vỡ đê hồng thủy, lập tức đột phá đến Lục đỉnh.

Quan tài rơi xuống đất, Diệp Lăng Nguyệt ở bên trong đang buồn liền ngủ bị đánh thức.

Nàng vươn chân tay, phát hiện tinh thần lực của mình ngoài ý muốn vừa mãnh liệt mà tăng lên một bậc.

Không thể không nói, cái quan tài này do Không Diêu Tinh chế tạo thành này nằm rất thoải mái.

Vu Trọng người này, tính tình có chút xấu xa nhưng năng lực di chuyển quan tài là nhất. Dọc đường đi không nghiêng không đổ, nàng không để ý liền ngủ thiếp đi.

Diệp Lăng Nguyệt định nói cho Vu Trọng biết nếu sau này nếu hắn không làm Quỷ đế nữa thì có thể suy nghĩ đổi nghề làm người chế tạo quan tài, nhất định có thể kiếm lời lớn.

Thần thức khẽ động, nắp quan tài tầm hơn chục cân bị đẩy ra, Diệp Lăng Nguyệt bò ra ngoài.

Sau khi ăn no ngủ say, Diệp Lăng Nguyệt vẻ mặt rạng rỡ lại nhìn bộ mặt như chủ nợ kéo dài của Vu Trọng, Hạ lão đại cùng Hạ lão tam trợn trừng mắt lên.

Gì, cãi nhau ầm ĩ một hồi, hóa ra Thập Tam thiếu vẫn chưa chết sao. Vậy tại sao mới vừa rồi Quỷ đế đại nhân lại muốn cho Bạc Tình hiểu lầm Hồng Thập Tam đã chết?

“Hạ lão đại, Hạ lão tam, lại được gặp các ngươi thật là tốt. Ta kém chút nữa cho rằng, ta đã chết ở trong Ấn Trung Thiên rồi.”

Cách âm của quan tài Không Diệu Tinh hiệu quả cực tốt. Tất cả những việc xảy ra vừa rồi, Diệp Lăng Nguyệt hoàn toàn không biết.

Thấy bộ dạng Hạ lão đại cùng Hạ lão tam như gặp phải quỷ, Diệp Lăng Nguyệt rất vui mừng chào hỏi.

“Thập Tam thiếu, ngươi không sao là tốt rồi, mới vừa rồi Bạc...” Hạ lão đại còn chưa nói xong, liền nhận được ánh mắt đủ để giết người của Vu Trọng. Hạ lão đại từ lâu đã giao lưu với thương nhân nên rất giỏi về sát ngôn quan sắc liền vội vã im lặng.

Bạc Tình Thiếu Tông chủ là nam, Thập Tam thiếu là nữ, Quỷ đế đại nhân nói dối Bạc Tình Thập Tam thiếu đã chết.

Chẳng lẽ nói Quỷ đế hắn... Hạ lão đại dầu gì cũng là một viên gian thương, biết rất rõ tâm tư của những người trẻ tuổi này, nhưng chỉ trong vài phút vài giây hắn nhất thời ngộ ra.

Quá giỏi, Hồng Thập Tam đã là hồng nhan tri kỷ của Phượng Vương, lại có quan hệ không rõ ràng với Quỷ đế đại nhân. Người này thật là quá tài giỏi.

“Bạc Tình cùng Hỏa Diễm Lão Ẩu còn có Bắc Cương Vương phủ, đám người Hồng Thái Tử đâu?” Diệp Lăng Nguyệt phát hiện mình vừa tỉnh dậy, sao lại không trông thấy những người khác.

“Bọn họ không tìm được Trấn Phái thần khí, nên đều rời đi trước rồi.”

Bạc Tình Thiếu Tông chủ, chỉ có thể là xin lỗi ngươi. Người của Hạ mỗ cũng không dám đắc tội với Quỷ đế đại nhân.

Hạ lão đại cắn rứt lương tâm, bỏ qua chuyện Bạc Tình liều mạng tìm kiếm Diệp Lăng Nguyệt.

Lời của hắn quả nhiên được Vu Trọng khen ngợi, Vu Trọng gật đầu, trong lòng thầm nghĩ, Hạ lão đại này cũng coi như là nhân vật có thể kết giao, sau này có thể để Sát Sinh Đường và bọn họ qua lai với nhau nhiều hơn.

“Trong Thái Ất phái, căn bản không có cái gì gọi là Trấn Phái thần khí, chúng ta đều bị lừa rồi vẫn là rời sớm đi thì tốt hơn.” Diệp Lăng Nguyệt lắc đầu.

Nếu không phải là nàng có Càn đỉnh đại sát khí như vậy, nói chi đến người thường kể cả Vu Trọng tuyệt đỉnh cao thủ như vậy gặp phải tà ác khí linh Mộc Đỉnh phiến cũng sẽ bị hút hết máu thịt, trở thành chưởng môn thứ hai của Thái Ất phái.

Cái gì Trấn Phái thần khí, rõ ràng chính là yêu khí vớ vẩn.

Nhưng lần đi Thái Ất Bí Cảnh này Diệp Lăng Nguyệt coi như cũng không phải thua thiệt, chẳng những tìm được Không Diệu Tinh như mong muốn, lại còn luyện hóa được khí linh, thu được phương pháp tu luyện khí linh, tinh thần lực đột phá đến lục đỉnh.

Đáng tiếc, Thiên Khuyết bát kiếm bị Vu Trọng cho tế luyện rồi.

Diệp Lăng Nguyệt có chút không cam lòng liếc liếc nhìn Thiên Khuyết bát kiếm sau lưng Vu Trọng. Đáng tiếc, nàng ngay cả một thanh Địa phẩm linh khí còn không có. Ánh mắt Diệp Lăng Nguyệt lén lút, Vu Trọng sao có thể không chú ý tới.

Nhưng coi như là cho Diệp Lăng Nguyệt mượn vài lá gan thì nàng cũng không dám màng tới binh khí của Vu Trọng.

Nam nhân này đúng là Tiểu Cường đánh không chết, lúc trước còn bị thương nặng, làm sao mà quay ngoắt một cái liền như sinh long hoạt hổ.

Diệp Lăng Nguyệt chợt giật mình, nhìn chằm chằm tay Vu Trọng.

“Vu Trọng! Tay ngươi sớm đã không sao rồi! Ngươi lừa ta!”

Người này, rõ ràng là đang trêu đùa nàng, lại còn để cho nàng thiếp thân hầu hạ, làm nữ nô mấy ngày.

Mấy thủ hạ bên dưới Quỷ Đế đều là vẻ mặt khó hiểu.

Quỷ Đế đại nhân bị thương?

Người nào không biết, thể chất Quỷ Đế đại nhân mạnh mẽ không gì sánh được, nếu là bị thương nặng thì nhiều nhất một ngày một đêm là có thể khỏi hẳn.

Thấy Diệp Lăng Nguyệt tức giận đến gương mặt đều phồng lên Vu Trọng cao giọng cười ha hả.

Nói thật, hắn rất nhớ lúc ở Ấn Trung Thiên dáng vẻ muốn giận mà không dám nói của Diệp Lăng Nguyệt.

Tâm trạng khá hơn một chút, Vu Trọng cũng lười tính toán với Diệp Lăng Nguyệt cái nữ nhân bụng dạ hẹp hòi này, cả ngày chỉ tính kế chuyện linh khí và linh dược của mình.

Cũng được, gọi là bồi thường cho nàng một chút, Vu Trọng vung tay lên một cái Niết Bàn Đỉnh liền rơi xuống trên bàn tay của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.