Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi

Chương 297: Cùng gian phi so chiêu thượng)



Liễu hoàng hậu đã qua mười mấy năm rồi mới mang thai lần thứ hai, thường ngày nàng đối xử với người khác cũng tốt nên chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, giống như người của toàn bộ hoàng cung đều đi đến Triều Hoa Cung vậy.

Có người đến chúc mừng cũng có người đến hỏi han, càng không cần phải nói, thái hậu và hoàng đế cứ cách dăm ba ngày lại đến thăm nom, so sánh một chút, trong cung của Lạc quý phi có thể nói là vô cùng băng lãnh.

Lạc quý phi từ vô cùng được sủng ái đến thất sủng, những người ngày xưa đến cung của nàng để nịnh bợ, bây giờ tất cả đều đi đến Triều Hoa Cung của Liễu hoàng hậu nhưng những người thật sự có tình thì đúng là đếm trên đầu ngón tay.

Trong tẩm cung, cung nữ và thái giám đều cung kính đứng ở ngoài cửa, không dám lại gần nửa bước.

Chỉ nghe những âm thanh đổ vỡ.

Nhìn những đồ vật được trang trí xung quanh, từ bình hoa đến trấn thạch đến ngọc cẩm, tất cả đều bị Lạc quý phi đập cho nát bét.

Nàng ta lớn tiếng mắng Liễu hậu, ngay cả Hạ đế cũng bị mắng chửi một cách cay độc.

“Tiện nhân Liễu hậu kia không ngờ lại mang thai!”

“Không phải chỉ là mang thai thôi sao, có cần phải nuống chiều như thế không, có bản lĩnh thì cũng sinh một thái tử đi.”

Hồng thái tử và Cừu phương sĩ đứng ở một bên, vẻ mặt của Cừu phương sĩ rất là khẩn trương, Hồng thái tử cũng cảm thấy vô cùng phiền lòng.

Gần đây cũng không biết là đã gặp vận xui gì.

Đi Thái Ất bí cảnh thì không tìm được thần khí trấn phái của Thái Ất phái, An Quốc Hầu lại còn bị chặt đứt một bàn tay, sau khi trở lại Hạ Đô, Hồng thái tử lại bị Hạ đế hung hăng răn dạy một phen.

Từ lúc mẫu phi bị phụ hoàng đối xử lãnh đạm, tính tình càng ngày càng nóng nảy.

Nhìn người phu nhân đầu tóc bù xù phía trước, Hồng thái tử cảm thấy rất khó để so sánh với vị mẫu phi duyên dáng sang trọng trước đây.

“Mẫu phi, lúc này có nổi nóng cũng không có ích gì, cứ tiếp tục như vậy, ta bị phế, mẫu phi bị giáng chức chỉ là chuyện sớm muộn.” Hồng thái tử những ngày gần đây nghe đồn Hạ đế muốn phế thái tử, lập Lục hoàng tử lên làm thái tử, trong lòng cũng rất lo lắng.

“Hoàng nhi, ý của con là?” Lạc quý phi bây giờ đã không còn nghĩ cách nữa.

“Kế hoạch cần phải được thay đổi, tên nghiệt chủng trong bụng của Liễu hậu kia không thể được sinh ra, Lục hoàng tử cũng phải thủ tiêu.” Kế hoạch ban đầu của Hồng thái tử là sẽ ra tay trong trận Ngự Tiền tỷ thí năm sau thế nhưng việc Liễu hoàng hậu mang thai đã khiến cho tất cả kế hoạch của hắn đều phải bố trí lại.

Ban đầu, hắn chỉ dự định dụ Lục hoàng tử tham gia Ngự Tiền tỷ thí ba năm một lần, đến lúc đó sẽ sai người âm thầm ra tay, trong lúc tỷ thí mượn cớ xảy ra ngoài ý muốn diệt trừ Lục hoàng tử.

Nhưng bây giờ Liễu hoàng hậu lại có thai, nếu như đó lại là một tiểu hoàng tử thì cho dù Lục hoàng tử có chết thì hoàng vị của hắn vẫn chưa vững chắc.

Đơn giản, dùng một hòn đá ném trúng hai con chim, diệt trừ cả Lục hoàng tử và tên nghiệt chủng trong bụng kia để tránh hậu họa.

Cừu phương sĩ đứng ở một bên nghe thấy vậy, chân không ngừng run, hắn đã sớm biết lòng dạ của Hồng thái tử và Lạc quý phi xấu xa nhưng không ngờ hai mẹ con này lại ngang nhiên có ý muốn giết người.

“Bên phía Lục hoàng tử, ta sớm muộn cũng sẽ ra tay. Lúc này, việc quan trọng hơn chính là đứa con trong bụng của Liễu hoàng hậu. Cừu phương sĩ, chuyện này giao cho ngươi xử lý.” Hồng thái tử nhìn Cừu phương sĩ.

“Thái tử điện hạ, Liễu hậu, thần vô năng, chỉ sợ không có cách nào để nhận trách nhiệm nặng nề này.” Cừu phương sĩ nói quanh co, cả nửa ngày vẫn không dám hạ quyết tâm.

Mưu hại hoàng hậu đương triều và long thai, nếu như sự tình bị bại lộ, đây chính là tội chặt đầu.

“Cừu phương sĩ, đừng quên là ai đã thả ngươi ra khỏi thiên lao, lại là ai giúp ngươi có thể yên ổn đứng vững trong Ngự Y viện. Nếu ngươi không nghe theo mệnh lệnh của hai mẹ con chúng ta, cả đời này ngươi cũng chỉ có thể ở trong trung viện, nghe theo mệnh lệnh của Mai phương sĩ và tiểu tiện nhân của Lam Phủ kia.” Lạc quý phi liếc mắt nhìn Cừu phương sĩ.

“Cừu phương sĩ, ngươi hãy suy nghĩ cho kĩ vào.” Hồng thái tử ha hả cười hai tiếng.

Cừu phương sĩ nhớ lại những ngày tháng uy phong trước đây, lại nghĩ về việc bây giờ ngay cả một lão ma ma của Hướng Hoa Cung cũng dám không nể mặt hắn.

Hắn đắc tội Diệp Lăng Nguyệt thì chẳng khác nào đắc tội Lục hoàng tử và Liễu hậu, sau này nếu như Lục hoàng tử đăng cơ thành hoàng đế hắn càng không có cơ hội chuyển mình.

Nhưng nếu như thái tử là người kế vị thì tất cả sẽ không giống như vậy nữa.

Phú quý là có được từ trong nguy hiểm, vừa nghĩ đến những điều này, lòng tham cuối cùng vẫn chiến thắng lương tri, Cừu tổng quản.

“Thần nguyện ý thề sống chết cũng trung thành với thái tử và quý phi nương nương.”

“Cừu phương sĩ, ở đây có một gói thuốc sẩy thai, ngươi chỉ cần tìm cách đem nó trộn vào thức ăn hàng ngày của Liễu hậu là được.” Lạc quý phi cười âm hiểm.

Liễu hậu sau khi mang thai, đề phòng nhất chính là Lạc quý phi.

Bên cạnh bà, ngoài Diệp Lăng Nguyệt, Mai phương sĩ và một số phương sĩ đáng tin cậy ra thì hầu như là không để cho người khác chẩn đoán bệnh.

Người của Lạc quý phi căn bản không có cách nào để đụng vào thức ăn hàng ngày của Liễu hậu nhưng Cừu phương sĩ thì khác.

Tuy bây giờ hắn đang thất thế nhưng ở Ngự Y viện hắn vẫn không thiếu những mối quan hệ ngầm, chỉ cần bỏ ra một số tiền lớn thì nhất định có thể len lén bỏ thuốc vào trong thức ăn của Liễu hậu.

Liễu hoàng hậu mang thai lần thứ hai, Hạ đế đối với các phi tần khác cũng lạnh nhạt hơn rất nhiều, bất tri bất giác lại qua hơn nửa tháng, tất cả trong hoàng cung vẫn i như cũ.

Cái bụng của Liễu hoàng hậu cũng mỗi ngày một lớn.

“Xảy ra chuyện lớn rồi, hoàng thượng, hoàng hậu nương nương bị sẩy thai.”

Tảo triều vừa mới bắt đầu không bao lâu, lão ma ma của Triều Hoa Cung liễn hối hả chạy đến, gấp gáp bẩm báo với Hạ đế.

Gương mặt của Hạ đế nhanh chóng biến sắc, ngay cả tảo triều cũng không quan tâm liền trực tiếp đi đến Triều Hoa Cung.

“Hoàng hậu nương nương sáng sớm nay đã thấy không khỏe, lão nô vội vàng mời Mai phương sĩ và Diệp quận chúa tiến cung nhưng vẫn không thể giữ được thai nhi.” Trong Triệu Hoa Cung, nô tài đều đang quỳ dưới đất, ai cũng thấp thỏm lo âu.

Hạ đế trầm mặt xuống, đi vào nhìn Liễu hoàng hậu, Liễu hoàng hậu chỉ rơi lệ, không nói lời nào.

“Khốn kiếp, một đám vô dụng, các ngươi đã hầu hạ hoàng hậu như thế nào.” Hạ đế hỏi rất nhiều nhưng đáp án đều là từ ăn uống hằng ngày cho đến chỗ ở của Liễu hậu đều không có bất cứ vấn đề gì, lần sẩy thai này thật sự là đến quá đột ngột.

Sau khi Hạ đế an ủi vài câu thì tâm trạng vô cùng tệ mà rời khỏi.

Hạ đế vừa mới đi, Lạc quý phi liền đến.

“Lạc quý phi đến.”

Lạc quý phi sau khi biết tin Liễu hoàng hậu bị sẩy thai, tâm trang vô cùng vui vẻ liền vội vã trang điểm sau đó đi “thăm”.

“Hoàng hậu tỷ tỷ, muội muội mới sớm đã nghe được tin, tỷ đừng quá đau buồn.” Gương mặt của Lạc quý phi đầy vẻ đau buồn, khóc lóc đi đến Triều Hoa Cung.

Vừa nhìn thấy Lạc quý phi, sắc mặt của mọi người trong Triệu Hoa Cung đều không vui vẻ gì.

Mối quan hệ của Lạc quý phi và Liễu hậu, cả Hạ cung này đều biết, nàng ta hôm nay đến chính là mèo khóc chuột, giả từ bi.

“Quý phi nương nương, thân thể của hoàng hậu nương nương không được khỏe, không tiện để gặp khách, xin quí phi nương nương hãy đến vào ngày khác.” Lão ma ma trong cung mặt lạnh như băng, ngăn Lạc quý phi lại.

Hoàng hậu nương nương vừa xảy thai, Lạc quý phi nhìn vô cùng vui vẻ, người sáng suốt vừa nhìn cũng biết là có chuyện gì xảy ra.

“Tránh ra, bọn cẩu nô tài các ngươi, ngày thường không chăm sóc Liễu hoàng hậu đàng hoàng, cũng bởi vì thề mà thân thể của hoàng hậu mới không được khỏe, bản cung cố ý đem một ít thuốc bổ đến cho tỷ tỷ.” Lạc quý phi đang muốn chọc tức Liễu hoàng hậu nên không quan tâm đến sự ngăn cản cảu lão ma ma, trực tiếp xông vào tẩm cung của Liễu hoàng hậu.

“Lạc quý phi, ngươi cố tình đến để chê cười bản cung sao!” Trên chiếc giường hẹp. Liễu hoàng hậu đang nằm, trên người khoác một chiếc áo rộng màu trắng thuần lớn, trên mặt không có chút phấn son nào, đúng theo dáng vẻ của người vừa mới bị sẩy thai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.