Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi

Chương 309: Con cá, mắc câu



Hạ Đế vừa bước vào tẩm cung của Lạc quý thì Liễu hoàng hậu cũng biết tin.

Hoàng hậu bây giờ không còn là hoàng hậu của trước kia nữa, nanh vuốt trong cung của Lạc quý phi, mười phần thì tám chín phần đều đã bị nàng diệt trừ, đổi thành người của nàng.

“Lạc Uyển tự mình nói chuyện sẩy thai với hoàng thượng?” Sau khi Liễu hoàng hậu biết được tin tức này cũng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

Nếu như tất cả vẫn bình thường thì lần này Lạc quý phi sẩy thai, nàng ta chỉ có thể buồn bực trong lòng không dám lên tiếng.

Nhưng chỉ sau vài ngày, nàng ta lại đột nhiên nói với Hạ Đế, có gì đó rất lạ trong chuyện này.

“Cũng không biết Lạc quý phi đã nói gì với hoàng thượng, bây giờ hoàng thượng đang cùng Cừu phương sĩ đi đến tẩm cung của Yểu tần, nghe nói là muốn xem bói cả đêm.”

Người bên cạnh Liễu hoàng hậu đang bẩm báo.

“Chuyện này, lập tức đi thông báo với Diệp quận chúa.” Lông mày của Liễu hoàng hậu nhíu chặt, trong lòng có chút bối rối không diễn tả được.

Bên trong tẩm cung của Yểu Tần.

“Thánh thượng, thần thiếp đã xem qua cho người rồi, vốn đang là vận song hỉ lâm môn, sẽ có thêm hai vị hoàng tử, chỉ tiếc có kiếp tinh xuất hiện, đưa tới họa sát thân. Chỉ thương cảm cho hai vị tiểu hoàng tử có hiếu, đã giúp người ngăn cản tai họa này, còn chưa kịp sinh ra đã chết non.” Yểu tần sau một phen giả thần giả quỷ thì giả bộ nói.

Hạ Đế sau khi nghe xong vẫn còn bán tín bán nghi.

“Thánh thượng, người hôm nay thức dậy sớm, có phải cảm thấy khí tức khó chịu, có chút chóng mặt, đó là do sự xuất hiện của kiếp tinh, mệnh của nàng ta là mệnh sát, miễn là sống thêm một ngày thì sẽ khắc số mệnh của hoàng thượng và quốc mệnh của Đại Hạ thêm một ngày.” Yểu tần thấy Hạ Đế vẫn còn chưa tin, liền bắt đầu đe dọa.

Yểu tần hầu hạ Hạ Đế đã một thời gian, cũng biết Hạ Đế là một kẻ nhu nhược sợ chết, hơn nữa tuổi càng lớn thì càng sinh ra cấm kị nhiều thứ.

“Lẽ nào lại có chuyện như vậy xảy ra, yêu vật nguy hại xã tắc như vậy, bất luận thế nào cũng phải diệt trừ. Quốc sư, ngươi mau dùng Tinh diệu thiên cơ bàn để giúp trẫm tìm ra yêu vật.” Hạ Đế sau khi nghe xong, quả nhiên là vô cùng sợ hãi.

Cừu phương sĩ và Yểu tần thấy Hạ Đế đã mắc lừa, trong lòng đều cảm thấy vô cùng vui vẻ.

“Thánh thượng, yêu vật này giỏi nhất là lẩn trốn, thần thiếp phải mượn lực Tinh Không, dùng Tinh diệu thiên cơ bàn để tìm ra tung tích của nàng ta.” Yểu Tần vì để Hạ Đế tin lời của mình nên suốt đêm đều mở Tinh Tượng đài, lập bàn thờ, đứng niệm chú rất lâu.

“Thái tử điện hạ, quý phi nương nương, Yểu tần đã bắt đầu kế hoạch, tiến hành bói toán.”

“Tiểu tiện nhân Diệp Lăng Nguyệt kia, để bản cung xem ngươi sẽ chết như thế nào.” Lạc quý phi bởi vì bị sẩy thai nên tổn thương nguyên khí nặng nề, bây giờ đang vỗ vỗ cái bụng phẳng lì, nặn ra một nụ cười.

“Mẫu phi, người hãy ở trong cung nghỉ ngơi thật tốt. Thái bảo đã sắp xếp xong tất cả, sáng ngày mai người của toàn bộ Hạ Đô đều sẽ biết, Diệp Lăng Nguyệt là yêu vật, còn Lam Phủ, nhất định cũng sẽ chịu liên lụy, nhi thần xin cáo lui trước.” Hồng thái tử đã bắt đầu sinh ra cảm giác chán ghét đối với Lạc quý phi mặc dù Lạc quý phi chính là người đã sinh ra và nuôi nấng hắn.

Nữ nhân, nhất là những nữ nhân thích tranh đấu gay gắt chính là loại nữ nhân mà hắn ghét nhất.

Hồng thái tử lúc rời khỏi Hạ cung, khi đến bên ngoài cửa cung, xe ngựa chợt dừng lại.

Hồng thải tử không có đề phòng, xém chút nữa thì văng ra khỏi xe.

“Người nào không biết sống chết lại dám xông tới trước kiệu của thái tử.” Phu xe của thái tử là cáo nhưng lại mượn oai hùm.

Hồng thái tử đẩy màn che của xe ngựa ra nhìn thì thấy phía trước xe ngựa là một đứa bé.

Phu xe ngựa tiến lên, đá văng đứa bé ra xa.

“Khoan đã!” Mí mắt của Hồng thái tử giật giật, nhìn đứa bé đang nằm trên mặt đất.

Đó là một đứa bé khoảng bảy tám tuổi, nhìn rất là tuấn tú, đặc biệt là giương mặt kia.

Gương mặt nhỏ tròn tròn, lông mi còn dài hơn của con gái, môi màu đỏ tươi.

Trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện một cảm giác rung động.

“Tứ hoàng huynh, tại sao những hoàng tử, hoàng muội khác đều không thích ta.”

Hạ Hầu Kỳ lúc đó sáu tuổi, đang từng tiếng từng tiếng một hỏi Hồng thái tử.

“Bọn họ không thích ngươi, Hoành ca ca thích ngươi.”

Hạ Hầu Hồng đến bây giờ vẫn còn nhớ rất rõ, khi hắn xoa xoa da thịt mềm mại của Hạ Hầu Kỳ đáy lòng hắn dâng lên một cảm giác rung động, loại cảm giác này hắn chưa từng xuất hiện đối với bất kì nữ nhân nào.

Năm đó, Hạ Hầu Kỳ bất quá chỉ tám chín tuổi, cũng chính là khi đó, hắn đã phát hiện ra mình thích người huynh đệ cùng cha khác mẹ Hạ Hầu Kỳ.

Nhưng đồng thời, người mà hắn hận nhất cũng chính là Hạ Hầu Kỳ, bởi vì mẫu phi đã nói cho hắn biết, chính bởi vì Hạ Hầu Kỳ nên phụ hoàng mới không thích hắn, thái hậu cũng không thích hắn, người mà bọn họ thích chính là Hạ Hầu Kỳ do Liễu hoàng hậu sinh ra.

Cho nên đến cuối cùng, hắn nghe theo sự sắp đặt của mẫu phi, giả bộ đối xử tốt với Hạ Hầu Kỳ, tặng cho hắn một quyển công pháp tu luyện tinh thần lực, nhìn hắn dần dần nổi điên, cuối cùng bị tẩu hỏa nhập ma, bị xem là kẻ điên rồi bị nhốt vào gian điện phụ trong Triệu Hoa Cung mấy năm liền.

Hồng thái tử cũng được như ý nguyện trở thành thái tử, nhưng từ sau khi Hạ Hầu Kỳ bị điên, Hồng thái tử lại phát hiện hắn rất thích những nam đồng tuấn tú kia, hắn không có hứng thú đối với nữ nhân.

Chuyện này chỉ có hắn và một số ít người mới biết được, trong đó có bạn tri giao của hắn Hồng Ngọc Lang.

Lục hoàng tử Hạ Hầu Kỳ đột nhiên tỉnh táo trở lại, Hồng thái tử ngoài viêc ngạc nhiên còn có mấy phần vui mừng.

Nhưng hắn lại thích tên tiểu tiện nhân Diệp Lăng Nguyệt kia.

Nữ nhân... Nữ nhân cuối cùng thì có gì tốt chứ!

Nữ nhân đều là những người tham lam hẹp hòi, vì quyền lợi và dục vọng của mình, thậm chí không tiếc lợi dụng người thân cận nhất của mình.

“Thái tử, thái tử ngài làm sao thế?” Hồng thái tử đang đắm chìm trong trí nhớ, trên mặt có vài phần háo sắc, bộ dáng của hắn đã hù dọa khiến phu xe ngựa có chút sợ hãi.

Mắt nhìn đứa trẻ đang hôn mê bất tỉnh, cái trán thì bị thương, trong lòng của Hồng thái tử đang dâng diên cuồng dâng lên một loại dục vong.

Hắn cúi người ôm lấy đứa bé kia lên xe ngựa, khóe miệng nở một nụ cười quái dị.

“Đến biệt viện.”

Người phu xe vừa nghe thấy thế liền run rẩy, hắn nhìn tiểu hài tử đang hôn mê bất tỉnh nằm trên đất, không dám nhiều lời, đánh xe ngựa về hướng biệt viện của phủ thái tử.

Xe ngựa chạy không bao lâu thì Lục hoàng tử Hạ Hầu Kỳ và Yến Triệt mới cùng nhau bước ra.

“Không ngờ Hồng thái tử, hắn thực sự...”

Sự thay đổi của Hạ Hầu Kỳ lúc nãy, tất cả đều rơi vào trong mắt của Hạ Hầu Kỳ.

Hắn nhớ rất rõ ràng khi bản thân còn bé, Hồng thái tử cũng dùng ánh mắt tương tự để nhìn hắn, bây giờ khi nghĩ lại loại ánh mắt đó thật sự là rất biến thái.

“Lục hoàng tử, chúng ta phải nhanh chóng bám theo, nếu không đứa bé kia sẽ gặp nguy hiểm.”

Gương mặt của Yến Triệt đầy vẻ lo lắng.

Từ lúc biết Hồng thái tử có một mặt tính cách không dám gặp người khác như thế, Diệp Lăng Nguyệt và Yến Triệt vẫn luôn cố gắng tìm kiếm chứng cứ xác thực để vạch trần Hồng thái tử.

Đứa trẻ lúc nãy chính là đứa trẻ mà lần trước Diệp Lăng Nguyệt đã cứu sống.

Cũng không biết môn chủ đã nói gì với đứa bé kia, ban đầu vốn dĩ là một đứa trẻ rất sợ Hồng thái tử bỗng nhiên lại đồng ý với Diệp Lăng Nguyệt, đồng ý giúp nàng vạch trần Hồng thái tử, tìm thấy biệt viện của hắn, tìm thấy những đứa trẻ đang gặp nguy hiểm khác.

Dáng vẻ của đứa trẻ kia có tám chín phần là giống với dáng vẻ của Lục hoàng tử Hạ Hầu Kỳ.

Môn chủ lại tìm lại tranh chân dung lúc còn bé của Lục hoàng tử, sau một phen cải trang, đứa trẻ kia bây giờ nhìn so với Lục hoàng tử khi bé thật là giống như hai huynh đệ song sinh, khó trách tên Hồng thái tử háo sắc kia lại mắc lười.

“Việc này không nên chậm trễ, chúng ta bám theo, tuyệt đối không thể làm hỏng kế hoạch của Lăng Nguyệt.” Lục hoàng tử gật đầu, rất nhanh thì biến mất trong màn đêm cùng với Yến Triệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.