Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi

Chương 48: Phát hiện ngọc mạch



Diệp Lăng Nguyệt thuận thế trượt chân xuống giếng, phát hiện giếng cũng chỉ sâu mười mét, lúc rơi đến đáy giếng, phía bên phải xuất hiện một lối đi.

Quẹt một que diêm, Diệp Lăng Nguyệt nhìn ra xung quanh, phát hiện đất đai xung quanh tất cả đều trở thành một vùng đất lạnh lẽo.

Môi trường như thế, dù là Luyện Thể Bát Trọng như Diệp Lăng Nguyệt cũng cảm thấy lạnh giá đến khó chịu đựng được, nàng không thể không vận lên một phần Dược Lực của Xích Dương tố chứa trong Càn Đỉnh.

Ngũ Phẩm Xích Dương tố khi phát huy dược liệu, trong cơ thể Diệp Lăng Nguyệt giống như dấy lên một ngọn lửa, ấm áp hơn rất nhiều.

Diệp Lăng Nguyệt trầm ngâm một lát nhìn bốn phía, phát hiện ra rằng ngoài lối đi này ra thì phía trước không có lối đi nào khác.

Trong sơn động, kiến độc có thể nghe thấy hơi thở của loài người. Trong lúc Diệp Lăng Nguyệt quan sát môi trường xung quanh, bọn chúng đã lặng lẽ bò tới.

Đậu ở trên vai Diệp Lăng Nguyệt là một Tiểu Chi Ước khiến nàng giật mình, bắt được con kiến kia, nó liền giơ móng vuốt lên, một phát đã đập chết con kiến kia như đập một con ruồi.

Quá hung tàn quá thô bạo, phải không.

“Chi Ước”. Bộ dạng trên khuôn mặt của tiểu tử kia đầy ân cần, đưa con kiến độc cho Diệp Lăng Nguyệt.

Kiến độc, đối với Tiểu Chi Ước không hề có một chút ảnh hưởng nào, thật không hiểu tiểu tử ấy cụ thể là phẩm loại Linh Thú gì, trong lòng Diệp Lăng Nguyệt thầm nghĩ.

“Biểu hiện không tồi nha, lát ra ngoài ta sẽ thưởng cho người một cái chân vịt nướng.” Diệp Lăng Nguyệt tán thưởng vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Tiểu Chi Ước, rồi sau đó là bộ dạng mắt sáng lên đầy vẻ tham ăn.

“Âm khí dưới giếng rất nặng.” Diệp Lăng Nguyệt nhanh chóng đi xuyên qua sơn động, dọc đường đi, cho dù là gặp kiến độc thì cũng bị đánh chết bởi một người một thú.

Trong lúc không để ý, Diệp Lăng Nguyệt đã tiến vào chỗ sâu nhất của hầm mỏ, chỗ này, sợ rằng ngay cả đến Tống gia cũng chưa từng đặt chân tới.

Trên thực tế, Tống gia năm đó sau khi phát hiện giếng này, trước sau phái mấy người đi xuống, cũng bởi vì không chịu được sự công kích của sát khí và kiến độc trong giếng, cuối cùng không thể không bỏ đi cái suy nghĩ đi mở mang giếng ngầm, lúc này mới đem phong tỏa nó lại.

Sau khi chạy cả một quãng đường, những bước chân của Diệp Lăng Nguyệt cũng chậm lại, nàng để ý tới những cây cối ở xung quanh đã không còn kiến độc, dường như phía trước có vật gì đó khiến cho những con kiến độc kia không dám tới gần.

Sa Sa

Diệp Lăng Nguyệt lắng tai nghe, trong bầu không khí có mùi vị ngai ngái, thứ mùi vị này cho thấy nơi này chắc chắn còn có nhiều vật độc hơn nữa.

Trong lòng thầm cảnh giác, Diệp Lăng Nguyệt không dám xem nhẹ, Phi Chủy chuẩn bị sẵn sàng tác chiến, nửa người trên của nàng cũng hơi nghiêng về phía trước, phía bên dưới chân cũng chậm chạp di chuyển giống như một con mãnh thú chuẩn bị lúc nào cũng có thể vồ tới con mồi.

Trước mặt có một con bọ cạp nhảy tới, màu sắc của nó trắng như tuyết, toàn thân giáp xác, trên lưng như cõng lấy viên đá Đại Lý, đuôi nó dài tới nửa mét, phần đuôi dài sắc bén như móc câu, phía trước là một đôi kìm lớn trông rất là hung mãnh.

“Huyền Âm Ngọc Hạt?” Diệp Lăng Nguyệt bị sự xuất hiện đột nhiên này của tên tiểu tử kia khiến cả người toát mồ hôi lạnh, nhưng ngay sau đó tim nàng dần đập nhịp nhàng lại, nhớ lại cái gì đó.

Huyền Âm Ngọc Hạt, một loại Linh Thú nhất phẩm, sống nhờ vào việc nuốt mỏ ngọc Huyền Âm, bên trong giếng xuất hiện Huyền Âm Ngọc Hạt, không phải cũng có nghĩa là trong hang mỏ ở sườn núi thất bắc rất có thể cũng có mỏ ngọc Huyền Âm.

Đây có thể là một sự phát hiện đầy vĩ đại, trên người Diệp Lăng Nguyệt có một khối Huyền Âm ngọc có được từ sau việc tinh luyện Càn Đỉnh, giá của mỏ ngọc còn cao hơn gấp mấy lần so với thép đen.

Nhưng trước mắt vẫn chưa phải là thời điểm đáng để vui mừng, Diệp Lăng Nguyệt thở chậm chậm để trấn định lại.

Đây chính là Linh Thú nhất phẩm, tuy nói thấp hơn rất nhiều so với con giun Kim Ô, nhưng lần này cũng không còn người giúp đỡ, đây là lần đầu tiên của Diệp Lăng Nguyệt đối đầu trực diện với Linh Thú.

Con Ngọc Hạt kia cũng đang quan sát Diệp Lăng Nguyệt, rất hiển nhiên nó xưng bá trong giếng ngầm lâu như vậy cũng chưa bao giờ gặp người ngoài.

Ý thức được Diệp Lăng Nguyệt chẳng qua chỉ là một võ giả yếu ớt, con Ngọc Hạt kia cũng đã có chút ý thức hạ đẳng, trong miệng phát ra một tiếng kêu. Đuôi dài ở phía sau nhanh chóng lao tới Diệp Lăng Nguyệt.

Diệp Lăng Nguyệt đạp chân xuống, mượn mặt đất ở trong lối đi nhỏ hẹp nhảy tới nhảy lui, tránh né sự công kích của Ngọc Hạt.

Ngọc Hạt kia cũng thường xuyên ăn Huyền Âm mỏ, thân thể dẻo dai kinh người, chỉ cần cái đuôi vung lên giống như cái roi rất là nhạy bén.

“Phi Chủy, đi.” Diệp Lăng Nguyệt quan sát một lát, nhìn ra được sách lược công kích của Ngọc Hạt, nàng kêu lên một tiếng, Phi Chủy theo thế tiến công của nàng, cùng chém về phía chiếc đuôi dài của Ngọc Hạt.

Trong lúc này, Ngọc Hạt giống như đang cùng giao chiến với hai gã võ giả.

Phi Chủy dung hợp lực tinh thần, phong mang tất lộ, phốc một tiếng, đuôi của Ngọc Hạt bị chém đứt.

Ngọc Hạt bị đau, vung đôi kìm lớn về phía Phi Chủy, Phi Chủy đụng vào đôi kìm lớn phát ra liên tiếp những tia lửa vàng chói.

Phi Chủy rất là linh hoạt, chếch lưỡi dao đâm về phía con ngươi của Ngọc Hạt.

Diệp Lăng Nguyệt nhân cơ hội đó mà hội tụ lại nguyên lực, xuất ra Niêm Hoa Toái Ngọc thủ, chỉ nghe thấy ken két mấy tiếng giòn vang, đầu Huyền Âm Ngọc Hạt bị Diệp Lăng Nguyệt đánh nát, thân thể bị cắt thành mấy khúc.

Sau khi đánh chết Huyền Âm Ngọc Hạt, Diệp Lăng Nguyệt thu lại thi thể của Ngọc Hạt, tiếp tục đi về phía trước.

Nhưng đi được mười lăm phút, phía trước xuất hiện một mỏ khoáng sản ngọc. Chất lượng mỏ ngọc rất tốt, lộ thiên trên mặt đất giống như một con sông trôi lờ lững trên mặt đất, xuyên qua toàn bộ hầm mỏ không biết dài bao nhiêu.

Ánh sáng bạch ngọc rạng rỡ, chiếu sáng tất cả đường hầm, tựa như mặt trời ban trưa.

“Quả đúng là mỏ ngọc Huyền Âm.” Diệp Lăng Nguyệt cúi đầu nhặt mấy khối mỏ sắt lên, phẩm chất của những quáng thạch này, cũng chỉ kém một chút so với Huyền Âm ngọc trước đây mà nàng tinh luyện được.

Xem ra, mỏ khoáng này ít nhất cũng có thể khai thác ba đến năm năm.

Nếu Gia chủ Tống gia mà biết chính mình trộm hết mỏ ngọc Huyền Âm ở mỏ ngọc trong sườn núi Thất Bắc, chỉ sợ sẽ giận đến nổi trận lôi đình.

Lúc này, trong động mỏ ở sườn núi Thất Bắc, là những tiếng bước chân huyên náo, gia chủ Diệp Cô mang theo vài người con cháu, hùng hùng hổ hổ chạy tới.

“Con bé Lăng Nguyệt kia thật sự là quá lỗ mãng.” Diệp Cô từ lời kể của những thợ đào mỏ mà biết đến chuyện của cái giếng này, ngay cả Tống gia cũng không dám tùy tiện khai thác giếng ngầm, Lăng Nguyệt nói xuống là xuống, điều này nếu thật sự có xảy ra chuyện gì... Diệp Cô nghĩ tới đây, là một trận kinh hồn bạt vía.

“Đó cũng là nàng tự tìm”. Lời nói Diệp Hoàng Thành có chút đả kích, hắn chỉ mong Diệp Lăng Nguyệt xảy ra chút chuyện.

Diệp Cô vừa tới miệng giếng, liền nhìn thấy Diệp Lăng Nguyệt vừa từ trong giếng ngầm bò ra ngoài, đừng nói đến việc bị thương, nhìn dáng vẻ của nàng ngay cả đến một sợi tóc còn không bị rụng đi nữa là, vẫn khỏe lắm.

“Lăng Nguyệt, ngươi hồ đồ quá.” Diệp Cô cũng bớt cằn nhằn, nhưng vẫn quặm mặt lại như muốn khiển trách Lăng Nguyệt.

“Ông ngoại, dưới giếng có một mỏ ngọc Huyền Âm.” Diệp Lăng Nguyệt vừa nói dứt lời, đám người Diệp Cô nhất thời trố mắt nghẹn họng, từng người một ai nấy đều như bị sét đánh trúng vậy.

Mỏ ngọc Huyền Âm, đây chính là mỏ ngọc Huyền Âm a.

Đừng nói mỏ ngọc có thể khai thác ra một hai tấc vàng Ngọc Huyền Âm, chỉ cần đến tu luyện gần mỏ ngọc hút lấy âm sát khí mà mỏ ngọc thả ra ngoài thiên nhiên, thì tốc độ của những võ giả tu luyện cũng sẽ tăng nhanh cực kì.

“Lăng Nguyệt, ngươi chắc chắn đó là mỏ ngọc Huyền Âm?” Một lúc lâu sau, Diệp gia mấy người họ mới định thần lại được, giọng nói của Diệp Cô hơi run, khó mà tin được liền hỏi lại một câu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.