Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi

Chương 51: Thiếu niên chết chìm (hạ)



“Trời ơi, trên đời này còn có người có dáng dấp đẹp đến như vậy sao!” Diệp Thánh kêu lên một tiếng.

“Vị cô nương này ngươi mau lên phía trước xem đi, thiếu gia nhà ta có còn cứu được hay không?” Những việc như thế này đối với Hoàng Sam lão giả đã là chuyện thường ngày ở huyện.

Thiếu gia nhà mình, từ nhỏ đã có một phong thái thiên nhân, bất kể là nam nữ già trẻ khi gặp cũng không khỏi bị một phen si mê.

Nhưng lão giả lại nhìn Diệp Lăng Nguyệt, thấy đáy mắt nàng tuy có chút sắc đẹp nhưng chỉ là thoáng rồi biến mất, không chút nào bị dung mạo của thiếu gia làm cho mê hoặc, trong lòng không khỏi thấy làm kỳ lạ.

Tư thế vừa mới rồi của Diệp Lăng Nguyệt quát lui mọi người, cũng không giống với một thiếu nữ ít tuổi nên có.

Diệp Lăng Nguyệt đi lên phía trước, bắt mạch cho “Thiếu gia xui xẻo”.

Lúc chạm vào tới cơ thể của thiếu gia, đầu ngón tay của Diệp Lăng Nguyệt lập tức cứng ngắc cảm thấy lạnh đến thấu xương. Kể cả lúc chạm vào mỏ ngọc Huyền Âm, nàng cũng chưa từng cảm thấy lạnh giá đến như thế.

Diệp Lăng Nguyệt không khỏi lấy làm kỳ lạ, trong lòng hơi động, dung nhập Đỉnh tức vào trong cơ thể thanh niên kia.

Nhưng vào lúc này, một cổ cường đại xích lực từ trong cơ thể thanh niên kia xông tới. Diệp Lăng Nguyệt chỉ cảm thấy mình giống như đụng vào một bức tường, tay rất nhanh bị bắn ra.

“Cô nương, lão hủ quên không nói. Thiếu gia nhà ta từ nhỏ đã là thể hàn, nhiệt độ cơ thể thấp hơn rất nhiều so với người bình thường.” Hoàng Sam lão giả đã gặp qua không ít thầy thuốc lúc bắt mạch cho thiếu gia đều bị nhiệt độ cơ thể của thiếu gia hù dọa. Ông tưởng rằng Diệp Lăng Nguyệt cũng vậy.

Thể hàn?

Chỉ sợ sự tình không hề đơn giản như vậy, sau khi Diệp Lăng Nguyệt sống lại nắm giữ Càn Đỉnh Đỉnh tức lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên gặp phải, có thể chống lại sự tồn tại Đỉnh tức của nàng.

Trong cơ thể thanh niên này rốt cuộc là có bí mật gì?

Diệp Lăng Nguyệt nhìn vào mắt thanh niên, hai mắt hắn nhắm nghiền, đôi lông mi dài che trên gò má. Môi hắn không có một chút huyết sắc nào, mạch hô hấp đều đã ngừng đập, chẳng trách đại phu của nhà Diệp gia lại nói không cứu nổi.

Diệp Lăng Nguyệt suy nghĩ một hồi, nhờ Diệp Thánh giúp đỡ cởi cổ áo của “thiếu gia xui xẻo” kia ra, trừ đai lưng trên người hắn.

“Biểu ca, huynh ôm người này lên bờ đi, chỉ cõng ở phần lưng, mặt hướng lên trên chạy nhanh mười lăm phút đồng hồ.” lời nói của Diệp Lăng Nguyệt khiến cho Diệp Thánh cùng Thanh Sam lão giả vẻ mặt đầy kinh ngạc.

Đây là phương pháp trị liệu gì vậy, giống như ngửi như chưa ngửi, nghe như chưa nghe.

“Điều này chắc không được, thiếu gia nhà ta cũng là thân phận thiên kim.” Thanh Sam lão giả lắc đầu liên tục.

“Thân phận thiên kim thế nào đi nữa mà thành người chết thì đều là uổng công. Muốn sống hay là muốn chết là tùy ngươi.” Diệp Lăng Nguyệt liếc mắt với lão giả.

Hoàng Sam lão giả bị hỏi một câu mà cứng họng. Hắn trước kia cũng là người có quyền cao chức trọng, từ khi nào lại bị người khác chất vấn như vậy. Hôm nay lại bị một con nhãi ranh hỏi đến sửng sốt, không khỏi có chút hậm hực, chỉ đành phải cho Diệp Thánh ôm người lên trên bờ sông.

Mặt trời mùa hè thật lợi hại.

Diệp Thánh không dám làm trái ý Diệp Lăng Nguyệt, cõng ngửa người thanh niên. Chạy liên tục mười lăm phút đồng hồ như một kẻ điên.

“Biểu muội... đã được chưa, nhanh không ta sắp mệt xỉu đến nơi rồi.” Thoạt nhìn tên thanh niên này, cơ thể của Diệp Thánh và xương cốt không hề nặng, cõng ngược lên tại sao lại nặng đến thế, chạy một lúc mà hắn mệt muốn chết.

“Đỡ hắn lên.” Diệp Lăng Nguyệt chờ Diệp Thánh đỡ thẳng người lên, rồi đánh hai quyền vào ngực của người thanh niên.

“Ngươi, ngươi đang làm cái gì vậy!” Hoàng Sam lão giả và đám thuộc hạ, tất cả đều bị hành động vừa rồi của Diệp Lăng Nguyệt dọa một phen.

Người này lại đánh thiếu gia.

“Khụ... khụ”. Đúng lúc này, người thanh niên hôn mê hồi lâu kia thở lại một hơi. Cổ họng cuồn cuộn ho ra mấy ngụm nước, trên khuôn mặt tái nhợt cũng dần có chút huyết sắc hơn nhiều.

Vũ Tiệp run run, hắn mở mắt ra. Đôi mắt mờ ảo như một lớp sương mang theo mấy phần u buồn, nhìn mọi người hồi lâu. Lòng người cũng vì thế mà ướt nhẹp.

“Thiếu gia, cuối cùng người cũng tỉnh lại rồi.” Hoàng Sam lão giả ở bên trong một đám người làm kêu la om sòm vây lấy.

Lão giả vội vàng sai người mang tới một hộp gấm, từ bên trong lấy ra một miếng nhân sâm để cho hắn ngậm trong miệng.

Lúc thấy miếng nhân sâm trong hộp gấm, Diệp Lăng Nguyệt nhíu mày.

Không nhìn lầm chứ... thứ đồ chơi kia không phải là trước đây lúc nàng ở miệng núi lửa gặp phải một gốc Xích Dương tố sao.

Tim Diệp Lăng Nguyệt đập nhanh hơn mấy phần, trong đầu lại xuất hiện những người đeo mặt nạ quỷ dị màu vàng kim kia.

Chẳng lẽ nói, mục đích của những người đeo mặt nạ màu vàng kim kia là đi tìm Xích Dương, chính là để cứu “thiếu gia xui xẻo” này?

Điều này không phải thật quá trùng hợp sao.

Sau khi thiếu niên ngậm miếng nhân sâm đã khôi phục mấy phần nguyên khí và lại nghe Hoàng Sam lão giả nói rõ đâu đuôi câu chuyện.

“Lão sư, để người bận lòng rồi. Vừa rồi trong khoang thuyền ta cảm thấy tức ngực khó thở, nên lên trên boong tàu cho thoáng khí. Cũng không biết là sóng lớn khiến con thuyền lắc lư một chút, đầu bỗng nhiên ập tới một trận choáng váng rồi rơi xuống nước.” Giọng nói của thanh niên rất là dễ nghe, giống như gẩy Cầm Huyền.

Nghe ngữ khí của hắn, rõ ràng là không biết mình là bị người khác đẩy xuống nước.

Hắn cũng thông qua lời kể của Hoàng Sam lão giả mà biết được là đoàn người nhà Diệp gia đã cứu hắn.

“Đa tạ ân cứu mạng của cô nương.”.Thanh niên đi tới trước mặt Diệp Lăng Nguyệt tạ một lễ.

Lúc ngẩng đầu lên, hắn thấy rõ dung mạo của Diệp Lăng Nguyệt, chỉ thấy đó là một thiếu nữ mười ba mười bốn tuổi.

Da thịt của nàng mềm mại, tóc mái vén lên lộ ra cái trán như ngọc, mũi vô cùng xinh xắn mắt sáng như trăng tròn, khóe miệng luôn mang theo ý cười.

Thanh niên kia đã từng gặp vô số danh môn khuê tú cùng cung nữ trong cung đình, nhưng không ai giống với Diệp Lăng Nguyệt trước mặt hắn đây, vẻ đẹp trong sáng tự nhiên giống như một cơn gió mùa hè.

Hắn lại càng không nghĩ rằng ân nhân cứu mạng của mình lại trẻ đến như vậy.

Hắn nhất thời chăm chú nhìn Diệp Lăng Nguyệt đến thất thần, Diệp Lăng Nguyệt cũng không khách khí mà nhìn hắn. Thiếu niên này da mặt mỏng đỏ hồng hào, trên khuôn măt hiện ra một tia ngại ngùng, cuống quít tránh mặt đi.

“Mục lão sư, làm phiền ngươi lấy một túi kim diệp tặng cho vị cô nương này.” Thanh niên cảm thấy tức ngực, khó thở càng dữ dội hơn.

Vung tay một cái là có kim diệp, những người này rốt cuộc có lai lịch như thế nào.

“Vậy thì cám ơn nhiều.” Diệp Lăng Nguyệt thật cũng không khách khí liền nhận lấy túi kim diệp, nàng vào huyện thành thật sự đang cần dùng đến tiền.

Nếu vị thiếu gia xui xẻo này hôm nay không gặp nàng, nàng lại vừa vặn nhớ ra thủ pháp cứu người chết đuối của Hồng Mông châm cứu. Hắn thật đúng là dữ nhiều lành ít.

Nhìn Diệp Thánh ở một bên ánh mắt tham lam, việc tốt nào cũng để biểu muội đụng vào, rõ ràng nàng chỉ mới có động miệng lưỡi, còn hắn mới người bỏ ra sức lực.

“Tại hạ Phong Tân, chuyến này dưỡng bệnh ở Ly thành. Nếu hôm nào cô nương có thời gian rảnh, có thể đến Phong phủ ở Tử Trúc đường ngồi một chút.” Sau khi thanh niên nói khách sáo vài câu, liền với tay cùng đám người và Hoàng Sam lão giả lên thuyền.

Ly thành, không phải chính là huyện thành mà Diệp gia phải đi sao?

Nếu có cơ hội, thật muốn đi điều tra cho rõ, trong cơ thể thanh niên kia rốt cuộc ẩn chứa điều gì.

Diệp Lăng Nguyệt có chút suy nghĩ, nhìn chiếc kia du thuyền dọc theo theo bờ sông chậm rãi đi về, không bao lâu cũng chỉ còn lại từng vệt sóng nước.

“Lăng Nguyệt, chúng ta cũng chuẩn bị lên đường thôi.” Trong khoảng thời gian cứu người ở đây. Mặt trời đã không còn gay gắt như trước, thấy cũng không còn sớm nữa, sợ rằng trước khi trời tối thì không thể tới được Ly thành, Diệp Hoàng Vân một lần nữa thúc giục mọi người lên đường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.